Trước khi Chu Nặc rời đi thì giải thích lại một lần nữa: “Ông nội thịt viên cháu làm không thể để lâu được, ông đừng quên ăn nhé, tuần sau cháu sẽ mang lên thêm cho ông, nếu như ông muốn ăn gì thì có thể nói trước với cháu, còn nữa, loại bơ đó khi trộn với cơm sẽ rất ngon, ông đừng ngại ăn nhé.”
Lương Thế Phong không thể không đồng ý, đưa Chu Nặc xuống lầu, nhìn cô lái xe rời đi mới yên tâm quay lại lên lầu, lúc này ông không nhịn được mà mỉm cười.
Sau khi Bà Lưu đi dạo về thì nhìn thấy ông, bà liền hỏi là Chu Nặc đã đến sao, bà lại ghen tị: “Ông Lương, ông thật sự quá may mắn và có phúc đó, Nặc Nặc hiếu thảo như vậy, tốt hơn nhiều so với đứa con gái và đứa con trai nhà tôi, ông nhìn thì cũng biết, chúng nó ném con cái cho tôi chăm sóc, thật sự là quá...”
Lương Thế Phong cười khúc khích: “Đợi Nặc Nặc có con, tôi cũng có thể giúp thôi.”
“Đúng thật là, làm người ta ghen tị chết mất thôi.” Bà Lưu lại khen một lần nữa.
Chu Nặc lái xe ra khỏi nhà nhưng cũng không rời đi ngay, gần đây có một trường cấp hai, quán nhỏ bán món đậu phụ thối nổi tiếng khắp nơi, buổi chiều không có mấy người, cô đậu xe ở bên đường rồi xuống mua hai phần chuẩn bị mang về nhà ăn, nhưng khi đi trên đường đã gặp một chàng trai cao lớn mặc áo gió, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play