Mẹ Đỗ - Tưởng Yên Nhiên khí chất dịu dàng, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, khi đối mặt với Chu Nặc bà rất nghiêm túc, khẽ gật đầu, bố Đỗ - Đỗ Trọng, có khí chất tao nhã, ông đeo một cặp kính gọng vàng trên mũi, không mập không gầy, khi nhìn thấy Chu Nặc thì vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
“Nặc Nặc về rồi à, cùng nhau ăn cơm đi.”
Tưởng Yên Nhiên có yêu cầu nghiêm ngặt đối với lễ nghi và cử chỉ của Chu Nặc, khi ngồi vào bàn ăn, dù thích món nào cũng không được ăn quá nhiều, nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong một ít cơm thì đặt đũa xuống theo tiết tấu của vợ chồng họ Đỗ.
Sau bữa ăn, hai vợ chồng có vẻ rất mệt mỏi, họ nhanh chóng lên tầng nghỉ ngơi, vốn không cho Chu Nặc cơ hội nói chuyện, Chu Nặc trở về phòng với rất nhiều tâm sự, phản ứng đầu tiên của ô là đóng cửa kéo rèm lại để kiểm tra xem trong phòng có thứ gì không nên có hay không, sau khi xác nhận đồ đạc vẫn an toàn, cô ngả về phía sau, chân tay dang thành hình chữ đại nằm xuống giường.
Chu Nặc không biết nhiều lắm về tình hình nhà họ Đỗ, bố mẹ nuôi chưa từng đề cập đến, cô muốn hỏi thăm tin tức của nhà họ Đỗ từ chỗ Lưu Phi nhưng đối phương lại nói năng thận trọng, lòng cảnh giác rất mạnh. Cô từng tiết kiệm một khoản tiền rồi giao cho thám tử Mỹ đi điều tra chính mình nhưng lại bị lừa một khoản tiền mà không nhận được chút kết quả nào, dần dần, cô từ bỏ chuyện điều tra thân phận nhà họ Đỗ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, nếu quá tò mò thì có khi lại không phải chuyện tốt.
Cô ngồi trên máy bay một thời gian dài, lại thêm chênh lệch múi giờ nên nằm xuống giường chưa được bao lâu đã ngủ mất.
Có lẽ là do mới đến không quen nên Chu Nặc nằm mơ cả đêm, cô mơ thấy mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết bi ai máu chó, thế nhưng sau khi tỉnh lại cô cũng không nhớ mình mơ thấy cái gì, đây là tình huống gì đây?
Ngày hôm sau Chu Nặc bị dì Lâm đánh thức, dưới mắt có quầng thâm: “Cô Chu, bà chủ đang đợi cô ở phòng ăn.”
Chu Nặc mê man một chút, nhanh chóng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi xuống tầng, cô vội vàng đi đến nhà ăn, Tưởng Yên Nhiên vẫn còn đang ăn cháo tổ yến, nhìn qua tâm trạng không tệ, còn cười nói với cô: “Nặc Nặc, ngồi đi.”
“Xin lỗi dì, con bị lệch múi giờ nên dậy trễ.”
“Không sao, cháu về cũng rất vất vả rồi.” Tưởng Yên Nhiên không để lại dấu vết quan sát trang phục của Chu Nặc, lộ ra vẻ hài lòng hiếm thấy.
“Đến đây, ngồi xuống ăn sáng trước đi, ăn xong dì nói với cháu một việc.”
Đây là bài kiểm tra lòng hiếu kỳ và lễ nghi trên bàn ăn của Chu Nặc, cô phải ăn uống no bụng mà không được quá gấp gáp, còn vừa phải duy trì sự tò mò vừa phải để thể hiện sự tôn trọng với Tưởng Yên Nhiên.
Mười phút sau, Chu Nặc đã ăn no một nửa, ưu nhã lau miệng rồi cười nói: “Dì à, cháu ăn xong rồi, có chuyện gì dì cứ nói đi.”
“Được, dì nói thẳng, cháu dự định làm gì sau khi trở về?”
Chu Nặc đã sớm có chuẩn bị: “Dì à, cháu định tìm một công việc, trước tiên là để tự nuôi mình, dì và chú đã giúp cháu nhiều năm, cháu ghi nhớ ân tình của hai người, cháu nhất định sẽ báo đáp hai người.”
Mặc dù nói như vậy rất hèn mọn, rất không thoải mái nhưng tạm thời Chu Nặc chỉ có thể cam chịu số phận.
Trong mắt Tưởng Yên Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc: “Xem ra cháu đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn lúc trước, dì rất vui mừng, gia đình nuôi dưỡng không cần cháu báo đáp cái gì, chỉ cần cháu bình an lớn lên là tốt rồi.”
Chu Nặc cũng không vì thế mà buông lỏng, cô chỉ mỉm cười chờ đợi câu nói tiếp theo của bà ta.
“Đúng rồi, cháu về còn chưa gặp lại anh Hạo Vũ phải không? Hai đứa đã nhiều năm không gặp như vậy, nó nhất định sẽ không nhận ra cháu.”
Cái xưng hô chua chát này là gì vậy? Cô chỉ biết vợ chồng Tưởng Yên Nhiên có một đứa con trai, nhưng cô lại không nhớ đối phương trông như thế nào, Đỗ Hạo Vũ à?
Chu Nặc vẫn nở nụ cười, quả thật cô cũng không biết nên nói gì, cô thật sự không có chút ký ức gì trong quá khứ, liệu cô có thể nói cho Tưởng Yên Nhiên biết cô không nhớ rõ ký ức trước năm mười lăm tuổi không? ( truyện trên app T𝕪T )
“Đã lâu rồi không thăm hỏi ông nội và anh Hạo Vũ, trong lòng cháu cũng rất có lỗi, lâu không gặp trí nhớ cũng mơ hồ. Hơn nữa lúc đó cháu còn nhỏ,cũng không có ấn tượng sâu sắc với anh Hạo Vũ, dì, dì sẽ không trách cháu chứ?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Tưởng Yên Nhiên càng kinh ngạc hơn: “Không có gì, chúng ta là người một nhà, sau này làm quen nhau là được rồi.”
Bà ta lại hỏi Chu Nặc một số chuyện học hành, giống như đang muốn dẫn dắt đến chuyện gì đó, Chu Nặc rất tò mò, chủ động đưa ra chủ đề, Tưởng Yên Nhiên thử thăm dò nói ra những vấn đề đang bất an.
“Dạo gần đây anh Hạo Vũ có người yêu rồi, nhưng nhà cô bé mà nó yêu cũng không mấy hài lòng, hai đứa trạc tuổi nhau, dì định nhờ cháu đến gặp cô bé kia một lần.”
Chu Nặc hiểu ra, nhà họ Đỗ muốn dùng chiêu gậy đánh uyên ương, còn muốn cô làm cây gậy kia, nhưng cô không nghĩ ra, có vẻ như Tưởng Yên Nhiên rất để ý đến mối quan hệ giữa cô với Đỗ Hạo Vũ, chẳng lẽ trước đây nguyên chủ thích Đỗ Hạo Vũ à?
“Dì muốn cháu tìm hiểu về tính cách của cô gái đó giúp dì sao? Nhưng cháu còn nhỏ, nhìn người không được tốt, nếu tùy tiện đi tìm người ta thì không phải sẽ làm cho anh Hạo Vũ thấy chán ghét sao?” Chu Nặc đưa ra một con đường vòng, có thể báo đáp nhà họ Đỗ nhưng không phải đánh đổi tất cả, chuyện làm người khác chán ghét như vậy quá thất đức.
Nụ cười của Tưởng Yên Nhiên nhạt dần: “Nặc Nặc, có phải cháu vẫn nhớ chuyện trước kia đúng không?”
Chu Nặc cúi đầu không nói, thực ra là cô không biết nên nói gì.
“Trước kia cháu vì Hạo Vũ mà bỏ mặc tất cả, vì không muốn thấy cháu tuổi còn nhỏ mà lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương nên chúng ta mới đưa cháu ra nước ngoài, những năm qua cháu làm rất tốt, nhà chúng ta rất thích người con dâu như cháu, cháu hiểu ý dì không?”
Có vẻ nguyên chủ thật sự đã từng thích Đỗ Hạo Vũ, nhưng trước kia không xứng, bây giờ thì xứng rồi sao? Chu Nặc không tin, thực ra thân phận của cô và người con gái Đỗ Hạo Vũ thích gần giống nhau.
“Dì à, bây giờ cháu thấy như vậy rất tốt, trước kia là cháu nhỏ tuổi không hiểu chuyện.”
Tưởng Yên Nhiên cười dịu dàng, không ép buộc: “Cũng tốt, cháu vừa trở về, đợi một thời gian nữa cháu quen với cuộc sống ở đây rồi nói tiếp, ông nội vẫn đang bệnh ở trong viện, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói về những chuyện này.”
Chu Nặc thở phào nhẹ nhõm, người đối diện cười với cô, giữa hai người là sự ngại ngùng lặng lẽ.
“Dì à, bệnh của ông nội có nặng không? Cháu có thể đến bệnh viện thăm ông không? Nếu cháu không đi có phải bất kính quá không ạ?”
“Không vội, ông cháu vừa tỉnh, hai ngày nữa cháu hẵn đến thăm ông ấy.”
Tưởng Yên Nhiên không ở lại nhà quá lâu, bà sửa lại lớp trang điểm sau đó xách túi lên xe sang rời đi, trước khi đi còn dặn dò Chu Nặc nếu muốn thì có thể ra ngoài đi dạo.
Đầu tiên, Chu Nặc về phòng suy nghĩ biện pháp, ở nhà họ Đỗ làm một con chim hoàng yến, mạng sống đều nằm trong tay người khác, tương lai thế nào còn chưa nói trước được, hơn nữa cô không nhớ gì về chuyện trước kia, việc cấp bách bây giờ là tìm ra người biết những việc năm đó để hỏi thử.
Cô đang phiền não thì đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, cửa phòng ngủ của khách không đóng kín, hai người giúp việc đang dọn dẹp thảm ở trong phòng khách cho rằng chủ không ở nhà nên đang tám chuyện.
“Cô Chu hôm qua trở về là ai vậy? Sao từ trước đến giờ chưa từng gặp?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ trả lời cô ta: “Cô Chu gì chứ, chỉ là năm đó bố mẹ cô ta có ơn với ông cụ, sau khi bố mẹ chết, cô ta không có nơi nương tựa nên được nhà chúng ta đón về nuôi, năm đó thích cậu chủ đến mức không cần thể diện, bà chủ và bà cụ đã mất công nghĩ cách đưa cô ta ra nước ngoài, đúng là không biết tốt xấu, nếu không phải nhà họ Đỗ nhận nuôi cô ta thì không biết bây giờ cô ta đang sống ở nơi nào.”
“Trời, vậy cô ta đến từ bao giờ thế, cứ ăn trắng mặc trơn vậy sao?”
“Đúng vậy, nghe nói vừa đầy tháng đã được đem về đây, bố mẹ cô ta từng làm đầu bếp và lao công ở nhà chúng ta, không phải là nhà giàu sang quyền quý gì, chắc một chút tài sản cũng không có.”
Người hỏi tặc lưỡi ghen ty: “Vậy thì bây giờ đúng là giàu to rồi.”
Người phụ nữ giọng nhỏ nhẹ hừ một tiếng: “Không có chút giá trị nào, nhà chúng ta thế này chắc cũng không xem trọng đâu nhỉ? Chỉ thể hiện tốt bên ngoài mà thôi.”
Chu Nặc mở cửa, gập ngón tay gõ lên cửa, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
“Hai người nói chuyện to quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi rồi.”
Hai người lúng túng sau đó nhìn cô cầu xin: “Cô Chu, xin lỗi cô, chúng tôi chỉ vui vẻ tùy tiện nói mấy câu, xin cô đừng nói lại với bà chủ.”
Chu Nặc vẫn không bị lay động, cười nhẹ nói: “Quy tắc của nhà các người thế nào không cần phải nói với tôi, các người tự đi nói với quản gia đi.”
Cô nhấn mạnh ba chữ “nhà các người” sau đó đóng cửa phòng ngủ của khách.
Người phụ nữ giọng nhỏ nhẹ đẩy người tám chuyện với cô ta một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều tại cô, bây giờ thì hay chưa.”
Người phụ nữ kia cũng hối hận không kịp, dựa theo quy tắc của bà chủ, phán xét nhà chủ sẽ bị trừ lương, lần này lỗ to rồi!
Trong phòng ngủ của khách, Chu Nặc cau mày, tình huống bây giờ có hơi khó giải quyết, nhà họ Đỗ rất có ơn với cô, kế hoạch rời khỏi nhà họ Đỗ của cô rất khó thực hiện, cho dù khiêm nhường rời đi cũng sẽ bị người khác nói lòng lang dạ sói ở sau lưng.
Con người Chu Nặc rất vô tư, vốn dĩ cô định sống thật tốt với nhà họ Đỗ, cố gắng trả hết số tiền mà nhà họ Đỗ đã cho cô, nhưng rõ ràng nhà họ Đỗ muốn cô làm một việc khác, nhà giàu thích liên hôn để củng cố địa vị, cô không phải con gái ruột của nhà họ Đỗ, cho dù không thể liên hôn với người có thân phận tương xứng cũng có thể làm quân cờ đi lôi kéo người khác, kiểu báo đáp như thế Chu Nặc nhất định sẽ không làm.
===
TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!!