Tưởng Yên Nhiên không khuyên được cô, chuẩn bị đi bệnh viện để báo cáo tình hình cho Đỗ Chấn Quốc, đợi đến chập tối hai vợ chồng Tần Chí Hào muốn đưa Chu Nặc đi ăn tối nhưng trước khi đi thì lắc tay của Chu Nặc lại bị vướng vào mái tóc dài của Hà Linh Lợi, cả hai người đều không chú ý, Chu Nặc mặt không đổi sắc mà xin lỗi Hà Linh Lợi, vội vàng trở về phòng để thay quần áo, sau đó lọn tóc quấn quanh chiếc lắc tay được bỏ vào một chiếc phong bì mới tinh.
“Nặc Nặc, con muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ, người lớn quyết định là được ạ.” Chu Nặc tay đeo đồng hồ, trên người mặc một chiếc váy dài thanh lịch đẹp đẽ đứng trước mặt mọi người.
Tần Chí Hào cười ha ha vài tiếng: “ Nặc Nặc thật giống tôi, rất là xinh đẹp!”
Hà Linh Lợi vừa cười vừa nắm lấy cánh tay Chu Nặc: “Nặc Nặc trông giống tôi hơn!”
“À phải rồi Nặc Nặc, anh trai con trở về rồi, nó cũng muốn đến gặp con, nó còn chuẩn bị quà cho con đó, bữa tối có rất nhiều chuyện vui.” Tần Chí Hào không cẩn thận mà nói hết ra.
Hà Linh Lợi vỗ ông ấy một cái, quở trách: “ Trước mặt con gái ông cứ như trẻ con vậy ...”
Tần Chí Hào cười khà khà, Chu Nặc cũng cười theo, sau khi đến chỗ ăn tối thì quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao cao đứng trước cửa khách sạn, nhìn thấy Chu Nặc thì không dám nhận định chậm chạm hỏi: “Mẹ, đây là em gái con ạ?”
“Đúng vậy, con bé là Nặc Nặc.”
Tần Thư Hàn tiến lên phía trước ôm lấy cô, cái vòng tay lớn ấy gần như bao bọc toàn bộ Chu Nặc, khiến cô trở lên nhỏ nhắn lạ thường.
“Nặc Nặc, chào mừng em trở về.”
“Xin chào.” Dưới ánh mắt mong đợi của anh ta Chu Nặc kêu một tiếng anh, trong nguyên tác thì cô có chút ấn tượng với vị anh cả này, anh ta đối xử với nguyên chủ rất tốt, thực sự rất giống một người anh lớn, cho dù sau này danh tính bị bại lộ thì anh ta vẫn đối xử tốt với nguyên chủ như cũ.
Tần Thư Hàn rất vui, xoa xoa đầu cô sau đó lấy ra một phần quà, cũng là một sợi dây chuyền kim cương, rất đẹp và cũng rất đắt đỏ, trong đầu Chu Nặc đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, đàn ông nhà họ Tần đều thích tặng người khác vòng cổ hay sao? Cô đoán khi xưa Tần Chí Hào hẳn là cũng dùng mánh khóe này để tán gái rồi nhỉ?
Đến bữa tối, vì trong lòng Tần Chí Hào còn mang theo chút áy này nên đối xử rất ân cần với Chu Nặc, ông ấy vẫn luôn cho rằng nếu như không phải năm đó ông ấy phong lưu phóng đãng thì đã không gây ra nhiều chuyện như vậy cho nên ông ấy rất quan tâm chăm sóc đối với Chu Nặc và Hà Linh Lợi.
“Con yên tâm Nặc Nặc à, ba đã nói là sẽ bù đắp cho con thì nhất định nói được làm được, con muốn cái gì thì nói với ba con nhé!” Tần Chí Hào hào phóng nói.
Chu Nặc lắc đầu: “Hiện tại con rất ổn, không thiếu thứ gì ạ.”
Cô vẫn chưa quen ở chung với người nhà mình, Tần Chí Hào và Tần Thư Hàn chăm sóc cô rất chu đáo, cả bữa ăn luôn rất quan tâm, hơn nữa sau khi ăn xong còn muốn đưa Chu Nặc về nhà nhưng đã bị cô khéo léo từ chối, đến cuối cùng là Tần Thư Hàn xung phong tiễn cô về.
“Nặc Nặc sau này có anh che chở cho em, nhất định sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu.” Tần Thư Hàn vô cùng chân thành nói.
Chu Nặc cười nhẹ: “Xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa có cảm giác chân thực, không thể đáp lại tình cảm mà mọi người nói, thực sự xin lỗi.”
“Cô bé ngốc, không cần phải khách khí với anh như vậy đâu.”
Tần Thư Hàn tiễn cô đến dưới lầu, cho tới tận khi nhìn thấy cô an toàn về đến nhà thì mới quay xe rời đi, Lương Gia Ý đứng trong bóng tối, cơ thể bị muỗi đốt khắp nơi cũng không thể khiến cô ta dịch chuyển nửa phân, nếu như để Chu Nặc thuận lợi tiến vào nhà họ Tần, vậy thì mọi thứ của kiếp trước lại một lần nữa diễn ra khiến việc cô ta trọng sinh không có một chút tác dụng nào, nhưng mà nếu cô ta hành động vô cớ mà kéo Hà Linh Lợi đi xét nghiệm quan hệ huyết thống thì cô ta lại không biết phải giải thích như thế nào. Nhưng nếu cô ta cứ như thế này, ba mẹ thì đã qua đời từ lâu, chỉ còn lại một người ông cũng không thể tùy tiện kéo người ông này đi xét nghiệm ADN, sau đó đi tìm cha mẹ ruột ở khắp nơi chứ?
Lương Gia Ý đang cân nhắc đến biện pháp vạch trần bí mật, cùng lúc đó Chu Nặc cũng đang rất đau đầu vì bên nhà họ Tần cũng chỉ có Hà Linh Lợi biết sự thật, nam nữ chính vẫn phải chịu cảnh ngược luyến, đợi đến khi Lương Gia Ý biết được sự thật thì còn phải đợi vài năm nữa, đến lúc đó thì mọi trở ngại ngăn cản hai người đến với nhau về cơ bản đã biến mất, giúp nữ chính làm sáng tỏ thân thế, thêm một điều tốt đẹp và chứng tỏ tình cảm của hai người không bị cám dỗ bởi tiền bạc và có thể vượt qua được sự phân chia giai cấp.
Chu Nặc thậm chí còn không sợ chết mà nghĩ nếu như theo nội dung gốc mà đi theo con đường phù hợp với nữ phụ độc ác, vậy Hà Linh Lợi có thể chịu đựng được việc con gái mình bị ức hiếp hay sao? Nhưng mà nếu cứ làm như vậy sẽ dẫn đến sự ác cảm của nhiều người, đến cuối cùng sẽ bị cô lập và phải trả cái giá rất đắt.
“Thôi bỏ đi, việc cấp bách bây giờ là phải giám định ADN thực sự.” Chu Nặc lấy phong bì từ trong túi xách ra, trong này có đựng tóc của Hà Linh Lợi, cô muốn tự mình đi giám định ADN một cách chân chính.
*
Ngày thứ hai là ngày làm việc, Chu Nặc sớm đến cơ quan giám định để nộp tiền, gửi mẫu kiểm tra một cách chắc chắn và ngồi đợi kết quả, mà sau khi cô hành động thì những người theo dõi trong tối đã âm thầm báo cáo chi tiết mọi việc cho Tần Kiền.
Sự ưu nhã điềm tĩnh của người phụ nữ trong tấm ảnh dường như được khắc vào trong xương tủy, so với người phụ nữ phát cuồng vì tình của kiếp trước thì quả là không có nửa phân tương đồng nào cả, Tần Kiền bình tĩnh nhìn rất lâu, thực sự không thể khẳng định được chuyện gì đã xảy ra với cô, lẽ nào cô cũng giống như anh trải qua kiếp trước và làm lại từ đầu?
Cho dù thế nào, “Tôi đã rời nhà họ Tần quá lâu rồi, vì là đang trong quá trình hồi phục sau chấn thương, ngoài ra còn chuyện vui là tìm được thiên kim nhà họ Tần, tôi đương nhiên là phải quay về sống một thời gian rồi.”
“Đường Tư, giúp tôi làm thủ tục xuất viện sau đó đưa tôi về Tần gia.” Tần Kiền nhắm mắt lại, che giấu đi ánh nhìn tàn nhẫn.
*
Trong thời gian chờ đợi kết quả giám định, Chu Nặc thuận lợi đến công ty làm thủ tục nhậm chức chính thức đi làm, đã lâu không được trải nghiệm cuộc sống của nhân viên đi làm làm cho cô cảm thấy vô cùng mới mẻ, tiền bối dẫn dắt cô là một người kiên nhẫn dịu dàng, buổi trưa ăn cơm cùng nhau là đã bắt đầu hỏi Chu Nặc có đối tượng chưa rồi. - TN Team
“Chị Lưu à, em vừa tốt nghiệp về, chưa kịp tìm bạn trai đâu.” Trước khi xuyên qua Chu Nặc còn chưa tới ba mươi tuổi, các cô dì họ hàng thân thích ai cũng nhiệt liệt giới thiệu họ hàng cho cô.
Chị Lưu nhướng mày, hiển nhiên là không tin: “Cô gái xinh đẹp như em mà lại không có đối tượng ư? Đúng rồi, thái tử gia của công ty chúng ta còn độc thân, nghe nói anh ấy thích ấy cô gái như em đấy.”
Nụ cười của Chu Nặc nhạt dần: “Chị Lưu, sao nhìn chị cứ như đi tuyển vợ vậy, chẳng lẽ công ty này là hậu cung của thái tử gia sao?”
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, rất nhanh chị Lưu đã hiểu được Chu Nặc không thích bị nói như vậy, chị ấy không thích đắc tội với người khác, với ai cũng có thể cười giả lả, làm thân với Chu Nặc cũng là vì muốn gây thiện cảm với cô, với học vấn và năng lực của Chu Nặc thì sớm muộn gì cũng sẽ được thăng tiến mà thôi. ( truyện trên app T𝕪T )
Không phải Chu Nặc không biết tâm tư của chị ấy, nhưng nếu giữ khoảng cách thích hợp thì sẽ không ảnh hưởng gì, hai người ăn cơm xong rồi trở lại văn phòng.
Ai ngờ bên cạnh chỗ của Chu Nặc đã có người đang ngồi chờ, nhìn thấy cô thì mỉm cười nói: “Cô Chu, lại gặp mặt rồi.”
Là trợ lý của Tần Kiền, Đường Tư.
“Anh Đường, anh tìm tôi có chuyện gì sao? Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?” Chu Nặc không muốn cho người ta ngồi xem náo nhiệt, nhất là chị Lưu đang dỏng tai lên nghe kia.
Khi ra ngoài, Đường Tư rất biết lựa lời mà nói: “Giám độc Tần của chúng tôi là một trong những ông chủ của công ty này, đúng lúc hôm nay tôi tới đây làm việc nên giám đốc Tần đã nhờ tôi tới thăm cô, nếu như cô có gì muốn hỗ trợ thì anh ấy sẽ giúp.”
Chu Nặc gãi đầu: “Anh ấy có biết không vậy?”
Đường Tư gật đầu, nụ cười càng thêm cung kính: “Giám đốc Tần nói tất cả mọi người đều là người một nhà, nếu ở công ty có gì không quen thì cô có thể liên lạc với tôi.”
“Cảm ơn trợ lý Đường, tôi rất ổn, có gì cần tôi sẽ liên lạc với anh.” Chu Nặc đoán không ra Tần Kiền muốn làm gì, nhưng lấy lòng như vậy khiến cô cảm thấy rất quỷ dị.
Đường Tư nhận ra sự kháng cự của cô, không ở lại lâu nữa mà nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi, khi Chu Nặc trở lại văn phòng, mọi người xung quanh đã nhao nhao lên hỏi cô người nọ là ai, không mang theo thẻ nhân viên mà còn có thể tùy ý đi lại trong công ty chắc chắn phải có thân phận rất đặc biệt, nhất là chị Lưu vốn thích kết giao giờ đây đặc biệt hào hứng.
“Là đồng nghiệp lúc trước tôi quen mà thôi.” Chu Nặc chỉ hối hận sao lúc tìm việc không tìm hiểu rõ, ông chủ của công ty này vậy mà còn có Tần Kiền!
Tuần đầu tiên nhậm chức đều là gió yên sóng lặng, thỉnh thoảng hai vợ chồng nhà họ Tần sẽ liên lạc với cô, mời cô dành thời gian đến nhà họ Tần một chuyến, vào giờ nghỉ trưa thứ sáu, Chu Nặc lái xe đến cơ quan giám định lấy được một bản báo cáo giám định khác, kết quả nằm trong dự liệu của cô, cô và Hà Linh Lợi không có quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nhưng phần giám định DNA kia của Hà Linh Lợi chỉ cho cô liếc một chút rồi rút lại ngay, chắc hẳn là sợ sau khi bị vạch trần chân tướng sẽ rước lấy phiền toái cho cơ quan giám định, Chu Nặc cũng không trông mong vào việc sau này cơ quan giám định sẽ trả lại công bằng cho cô, cô đặt bản báo cáo giám định này ở nơi kín đáo, chuẩn bị cuối tuần đến nhà họ Tần một chuyến.
Tối thứ sáu Chu Nặc nhận được một lời mời kết bạn, thông tin xác minh chỉ có hai chữ: Tần Kiền.
Chu Nặc do dự một lát rồi nhấn đồng ý, đợi năm phút đồng hồ mà Tần Kiền không gửi một tin nhắn nào cô mới để điện thoại di động xuống chuẩn bị nấu cơm ăn, cuộc sống ở nước ngoài khiến tài nấu nướng của cô càng thêm tiến bộ, trong căn hộ đi thuê dần dần tràn ngập hơi thở ấm áp của gia đình.
===
TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!!