Phòng VIP của bệnh viện tư nhân này sáng sủa rộng rãi, vật chất thiết bị theo phong cách sang trọng xa xỉ, sau khi đẩy cửa đi vào thì thấy Tần Kiền đang nằm trên giường bệnh cùng với nét mặt trầm tĩnh khiến người khác không thể nhìn ra đang vui hay giận.

Chu Nặc khó hiểu nhớ lại cái ngày mà anh yếu ớt thấp giọng lặp lại câu nói: Tên tôi không phải là Tiền Tiền.

“Xin chào, cô Chu.” Giọng của Tần Kiền rất dễ nghe, trầm ấm và cuốn hút, thêm vào đó tướng mạo tuấn tú hơn người, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đẹp mắt.

Chu Nặc mỉm cười, kính cẩn đáp: “Xin chào, anh Tần.”

Cô còn đang mặc đồ thường ngày, áo thun đơn giản với áo kết hợp chân váy ngắn, trông vừa thùy mị lại lanh lợi, quả thực không thể nhìn ra bộ dạng phát phát cuồng vì Đỗ Hạo Vũ trước đây, đặc biệt là sau khi cô bước vào anh đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng khiến cho cơn đau đầu của anh giảm đi rất nhiều.

Tần Kiền rũ mắt xuống giấu đi mọi tâm tư, nở một nụ cười dịu dàng: “Cô Chu, mời ngồi.”

“Anh Tần gọi tôi đến là có việc gì sao?” Chu Nặc chú ý tới ánh nhìn dò xét một cách mơ hồ của anh, trong lòng cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Tôi có chút chuyện muốn hỏi.” Tần Kiền đổi sang tư thế thoải mái hơn, thái độ rất tôn trọng.

“Tôi muốn hỏi vào lúc cô Chu cứu tôi ở hiện trường có ai khác hay không, cô có thấy điều gì bất thường chứ?”

Chu Nặc trước tiên suy nghĩ cẩn thận sau đó lắc đầu phủ nhận: “Tôi không thấy có chuyện gì khả nghi cả, lúc đó mưa rơi không ngừng, khi tôi quay lại thành phố thì nhìn thấy xe của anh bị lật ra bên ngoài đường lớn, trên đường ngoài anh ra không thấy có ai khác.”

Đường Tư đứng ở một bên trong lòng tràn đầy nghi vấn cũng không dám mở miệng, tình hình lúc đó ra sao không phải ông chủ đã bảo anh ta đi điều tra rồi hay sao? Lẽ nào không tin tưởng kết quả mà anh ta điều tra được cho nên mới mời cô Chu đến để hỏi lại một lượt? Nhưng ông chủ nhìn có vẻ cũng không tin tưởng cô Chu cho lắm.

Mùi nước khử trùng nhàn nhạt cứ quanh quẩn mãi trong phòng bệnh, Chu Nặc ngửi mùi hương này trong lòng càng cảm thấy lo lắng, cúi đầu không lên tiếng mà suy nghĩ xem trong nguyên tác rốt cuộc Tần Kiền có thân phận gì, tuy nhiên những ký ức còn sót lại nói cho cô biết trong nguyên tác căn bản không hề tồn tại người nào có tên Tần Kiền, cũng may anh không tiếp tục hỏi nữa mà lại nở một nụ cười xin lỗi, “Xin lỗi, vụ tai nạn giao thông này rất kỳ lạ, tôi muốn điều tra rõ chân tướng sự việc nên mới muốn hỏi cô, mong là cô Chu đừng tức giận.”

“Không đâu.” Chu Nặc lại tìm cơ hội để rời đi.

Tần Kiền bảo Đường Tư lấy ra một phần quà, “Đây là một chút tấm lòng của tôi, hy vọng cô Chu sẽ thích, lần này cô đã cứu tôi tuy không có gì quý giá để báo đáp nhưng nếu như sau này cô Chu có việc gì cần tôi giúp đỡ hãy cứ đến tìm tôi, cùng với cả danh thiếp của tôi mong cô Chu hãy nhận lấy.”

Mọi việc diễn ra đúng như mong đợi của Chu Nặc nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, suy cho cùng thì chuyện này rất kỳ dị, việc cô có thể làm chính là nhận lấy món quà và danh thiếp của Tần Kiền, đồng ý để Đường Tư tiễn cô về, cũng may trên đường về không bắt gặp người nhà họ Đỗ đến thăm bệnh.

Món quà mà Tần Kiền tặng là một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo lấp lánh, thứ này đối với con gái mà nói quả thật mê hoặc khó cưỡng, Chu Nặc xem một hồi rồi cảm thán quả thật sợi dây chuyền rất là đẹp đẽ, nhưng mà có lẽ là cô không thể đeo nó rồi, hơn nữa đeo dây chuyền kim cương sẽ mang lại rất nhiều phiền phức.

Tối ngày hôm đó, Chu Nặc nhận được điện thoại Tưởng Yên Nhiên gọi đến, giọng nói dịu dàng bao hàm chút thâm ý: “Nặc Nặc, cháu với Tần Kiền có quan hệ gì vậy?”

Chu Nặc mơ hồ trong giây lát rồi ngay lập tức trả lời lại: “Dì à, hai hôm trước cháu tình cờ gặp được anh ta ở ngoại ô thành phố, anh ta bị tai nạn giao thông nên cháu tiện tay gọi cấp cứu, cháu không có nói gì khác với anh ta cả.”

“Nặc Nặc à, không sao đâu, cháu cứ nói sự thật với dì, dù sao đi nữa nhà họ Tần cũng là người thân của cháu, cháu có đi gặp bọn họ thì chúng ta tuyệt đối không trách cháu đâu, nhưng mà nếu như cháu tùy tiện liên hệ sẽ khiến cho bọn họ xem thường đó, cháu nói xem có đúng hay không?”

Giọng nói của Tưởng Yên Nhiên dịu dàng nhưng bên trong thì ấn giấu toàn dao găm sắc bén, nhà họ Đỗ đã hạ quyết tâm lợi dụng đứa con gái họ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, hai người đàn ông giả bộ đóng vai người tốt, thái độ của Tưởng Yên Nhiên đối với cô vừa đấm vừa xoa chính là sợ cô đột nhiên không chịu nghe lời, Chu Nặc sớm đã chuẩn bị tâm lý, đáp ngay lập tức: “Dì à, cháu thực sự không có ý định quay về nhà họ Tần, trái tim cháu luôn hướng về nhà họ Đỗ chúng ta, dì không tin cháu sao ạ?”

Lẽ nào chỉ có bà ta biết giả nghèo giả khổ à? Ai mà không biết nói lời ngon ý ngọt cơ chứ?

“Không phải chúng ta không tin tưởng cháu, chỉ là suy nghĩ cho cháu mà thôi, cháu thấy đấy, Tần Kiền là anh cả của cháu, mẹ đẻ của cháu với mẹ đẻ cậu ta quan hệ không tốt chút nào, nếu như cháu đến gần cậu ta quá đến lúc đó mẹ của cháu nhất định sẽ đau lòng đó, cháu nghĩ xem dì nói có đúng không?” Tưởng Yên Nhiên hơi mất kiên nhẫn, bà ta cảm thấy Chu Nặc của hiện tại không nghe lời giống như trước đây nữa, cha chồng cũng rất hao tổn tâm huyết để đưa con bé đó về nhà họ Tần để gây nhiễu loạn nhà họ Tần, nếu như không phải chuyện này có ích cho con trai thì bà ta cũng lười quan tâm đến.

Chu Nặc thần kỳ cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của bà ta, ngoan ngoãn đáp: “Cháu biết dì có ý tốt, sau này nếu như muốn làm gì nhất định cháu sẽ thương lượng trước với mọi người ạ.”

Tưởng Yên Nhiên hài lòng gác điện thoại, nhưng Chu Nặc lại vẫn đang suy ngẫm để cho Lương Gia Ý biết được khả năng họ đã hoán đổi danh tính với nhau, nếu như Lương Gia Ý biết được bản thân cô ta mới thực sự là thiên kim nhà họ Tần, vậy thì cô ta và Đỗ Hạo Vũ nhất định sẽ thuận lợi ở bên nhau, nhưng mà đối phương có thái độ thù địch rất lớn với cô, căn bản là cô không có cách nào tiếp cận, hay là gửi thư nặc danh?

Chu Nặc có thói quen ra quyết định trước khi hành động, trước khi cô chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không dễ dàng để lộ quân át chủ bài, nếu như không biết bản thân xuyên vào trong tiểu thuyết, cô hoàn toàn không biết được thân phận đặc biệt của mình, trong tiểu thuyết gốc là kể dưới góc nhìn của nữ chính, những việc Đỗ gia làm chính là nguyên nhân gây nên sự thay đổi và nữ chính không hề hay biết, nhưng cũng có thể nhận thấy cuộc sống thật sự và những thứ tạo nên thế giới này cũng liền mạch và không khác biệt so với thế giới thực.

Chu Nặc muốn xác nhận sự thù địch của nữ chính Lương Gia Ý đối với cô xuất phát từ đâu mà có, suy cho cùng thì căn bản cả hai chưa từng gặp mặt, tình tiết ném chi phiếu đã khiến cho cô quá lỗi mất rồi, lẽ nào nhà họ Đỗ đã công khai quan hệ của cô và Đỗ Hạo Vũ?- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Vào lúc Chu Nặc đang đoán tới đoán lui thì Đỗ Chấn Quốc và người đứng đầu nhà họ Tần Tần Chí Hào đã trò chuyện rất lâu để Tần gia đón con gái ruột Chu Nặc về nhà.

Khi người nhà họ Tần xuất hiện trước cửa nhà Chu Nặc, cô còn tưởng đó là người nhà Vương Manh Manh tới chặn cửa, thiếu chút nữa là lại cầm điện thoại lên báo cảnh sát.

Hà Linh Lợi ở độ tuổi tứ tuần nhưng nhan sắc dường như không thay đổi, phu nhân nhà họ Tần kích động nước mắt dưng dưng: “Nặc Nặc, mẹ tới để đón con về nhà đây!”

Chu Nặc âm thầm nghiến răng, nhà họ Đỗ quả thật khiến cô trở tay không kịp mà!

“Các người là ai?”

Hà Linh Lợi xúc động: “Nặc Nặc, mẹ là mẹ ruột của con đây, năm đó là chúng ta có lỗi với con, Nặc Nặc con đừng trách mẹ mà ...”

Tuy Chu Nặc rất bình thản nhưng vẫn vô cùng chán ghét bộ dạng khoa trương này, Hà Linh Lợi khóc rất gượng gạo, nhưng mà kỹ năng diễn xuất thì lại không tồi, ngay cả việc đến đón con gái về nhà mà bà ta cũng phải một chiếc váy bó sát, Chu Nặc kiên quyết chặn thân thể lao tới của bà ta ở bên ngoài. ( truyện trên app T𝕪T )

Theo phía sau Hà Linh Lợi là Tần Chí Hào đang áy náy bất an: “Nặc Nặc, chuyện năm đó đều là lỗi của bố ...”

Chu Nặc cố gắng hết sức đẩy Hà Linh Lợi sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó trong lòng hiểu rõ gọi điện cho Tưởng Yên Nhiên, mà Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng lại đang trên đường đến chỗ Chu Nặc rồi, quả nhiên một đêm trước đã bàn bạc xong xuôi.

“Nặc Nặc, chúng ta muốn cùng với Đỗ gia nói rõ ràng đón con về nhà, năm đó ba mẹ thực sự có lỗi với con, con cùng với ba mẹ trở về Tần gia, chúng ta sẽ bù đắp tất cả điều tốt đẹp nhất cho con.” Tần Chí Hào chân thành hứa hẹn.

Chu Nặc nhất thời không nghĩ ra cách ứng phó, rõ ràng biết bản thân là giả còn về nhà họ Tần, đến khi sự thật lộ ra lúc đó tự khiến bản thân xấu hổ? Cô không muốn đặt mình rơi vào tình thế không thể cứu vãn.

“Trước tiên hai người hãy bình tĩnh đã, đợi chú và dì tới rồi chúng ta lại nói tiếp, có được không ạ?”

Hà Linh Lợi và Tần Chí Hào đều rất ngạc nhiên, bọn họ đều không ngờ Chu Nặc lại bình tĩnh đến vậy, Tần Chí Hào đau lòng khi con gái phải chịu khổ ở nhà họ Đỗ, hiện tại ba mẹ ruột đến rồi cũng không dám nhận, còn trong lòng Hà Linh Lợi rất hoài nghi tại sao Chu Nặc lại bình tĩnh lạ thường đến như vậy?

Sau khi Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng đến, Chu Nặc vẫn như cũ đứng ở bên ngoài cùng với hai vợ chồng nhà họ Tần.

“Nặc Nặc, sao lại đứng ngoài cửa làm gì vậy? Nhanh mời mọi người vào trong đi chứ?”

Căn nhà mà Chu Nặc thuê vừa mới sửa soạn xong, vừa sạch sẽ nhưng cũng trống trải, Hà Linh Lợi bước vào cửa lập tức cảm thán: “Nặc Nặc, để con ở đây đúng là khiến con chịu khổ rồi, đến cả người giúp việc cũng không có, một mình con làm sao mà sống cơ chứ?”

“Ở nước ngoài cháu cũng sống như thế này, không cần nói những điều này, chúng ta nói vào chuyện chính đi ạ.” Chu Nặc cảm thấy bản thân không cần phải một mực yếu đuối để bọn họ cho rằng có thể tùy ý làm gì thì làm, cho dù là muốn lợi dụng cô cũng phải trả cái giá đắt chứ không phải chỉ là lời nói suông.

Hà Linh Lợi làm bà Tần đã lâu rồi mà vẫn chưa từng bị ai trực tiếp ngắt lời như vậy, ngoài trừ nhà họ Đỗ nắm thóp bà ta, bà ta cười ngượng ngùng: “Nặc Nặc, chúng ta muốn đón con về nhà, để con lấy lại họ tên, dẫu sao thì con cũng là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tần, chuyện năm đó chú và dì con đã nói với con chưa? Con muốn xử lý như thế nào?”

Chu Nặc chớp mắt, bình tĩnh đáp: “Mọi người đều nói cháu là con gái nhà họ Tần, cháu muốn trước tiên hãy làm xét nghiệm ADN, xác nhận chúng ta thực sự có quan hệ huyết thống đã, nếu không thì cháu sẽ không về Tần gia đâu ạ.”

===

Tên truyện: NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN

Tác giả: Thịnh Vãn Phong

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Trong lòng các tiểu thư khuê các nhà quyền quý trong kinh thành đều có cùng một ánh trăng sáng. 

Đích trưởng tử của Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ.

Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là có một lần nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng chỉ duỗi tay một cái là có thể đỡ lấy nàng vậy mà lại bất động thanh sắc né sang bên cạnh một chút, trơ mắt xem Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt trước vô số người.

Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯

Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi Tạ Uẩn đi qua nàng, nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn cũng chẳng liếc nhìn nàng một cái nào. 

Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( `Δ? )!

Mãi cho đến khi Tang Yểu vô tình nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra đã thấy ——

Bên trong không chỉ được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử do hai người bọn họ đóng vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng khoa trương, vô cùng lớn mật! 

Tang Yểu thẹn quá hóa giận, nàng bang một tiếng, khép sổ tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Từ đây, ánh mắt khi nàng nhìn Tạ Uẩn trở nên khác lạ.

Quả nhiên mỗi một người ưu tú đều có phiền não riêng, Tạ Uẩn nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng chỉ là một người yêu mà không có được, thậm chí còn không dám nói cùng nàng một câu, mỗi ngày chỉ có thể đáng thương chìm trong mộng ảo mà thôi.

Từ trước đến nay Tang Yểu vẫn luôn mềm lòng, ngẫu nhiên đại phát từ bi chủ động nói chuyện cùng Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn vẫn cứ lãnh đạm như thường.

Tang Yểu: Thẹn thùng thôi.

Sau này trong gia tộc có biến, Tang Yểu bất đắc dĩ phải cầu kiến Tạ Uẩn.

Với Tạ Uẩn mà nói, đây cùng lắm cũng chỉ là lần gặp mặt cho có lệ mà thôi. 

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nương mời đi về, kết cục việc này đã định.”

Nàng biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng mà.

Tang Yểu không nói hai lời tiến lên hôn hắn một ngụm, “Đừng giả vờ nữa, thế này là được rồi chứ.”

……

Không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau

Chuyện này không bao lâu thì thành danh, Tạ Uẩn từ trước đến nay thong dong bình tĩnh rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị thiếu nữ gan to bằng trời này.

*

Gã sai vặt bên người Tạ Uẩn trộm viết thoại bản đẩy thuyền cp Tang Yểu cùng Tạ Uẩn, một ngày nào đó hắn phát hiện thoại bản cẩm kỵ do mình tỉ mỉ sáng tác đột nhiên biến mất! 

Sau này, tuy rằng thoại bản tử không thấy, nhưng cp hắn vẫn luôn mong ngóng kia lại thành thật rồi?!?

Thật lâu sau nữa.

Thoại bản biến mất đã lâu lại xuất hiện trong tay phu nhân nhà hắn, phu nhân chỉ vào thoại bản nói cho hắn biết,“Đừng nhìn tên nam nhân cũ kỹ kia mà xem thường, kỳ thật nội tâm chàng ấy cũng rất cuồng dã đấy.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play