Cho nên, bất kể là phần nào ký ức trở nên mơ hồ.
Cái nào thật, cái nào giả.
Cái nào là ảo giác, cái nào là thực tại, trong lòng hắn đều trở nên không quan trọng.
…
Hắn đi trên đường lớn.
Chậm rãi quan sát đưa mắt nhìn xung quanh mọi người.
Mệt mỏi cùng ê ẩm thân thể để hắn bước đi có chút không chắc chắn.
Nhưng mỗi một lần cất bước, hắn ký ức ở cái kia siêu phàm thế giới đều trở nên càng thêm mờ nhạt.
Dần dần, nó đã giống như là một lần dùng chất kích thích quá độ dẫn đến ảo giác như thế.
Đi tới khu ở trọ sau, hắn dẫm lên đã cũ kỹ bậc cầu thang tiến lên lầu hai bên trên.
Đi tới một căn phòng phía trước.
Mạc Phong trên miệng ngậm lấy điếu thuốc, hắn một hơi thật sâu sau, đem nó ném xuống, chân khẽ dẫm, dập tắt đi le lói tàn lửa.
Bàn tay chậm rãi hướng sau khe vách một lỗ nhỏ, móc ra chìa khóa hướng nơi ổ vặn nhẹ.
Cùm cụp!
Cửa phòng chậm rãi mở ra.
Ẩm mốc mùi đập vào mặt mà đến.
Hắn đã là mấy ngày chưa về nhà, bình thường đều ngủ trên nơi làm việc.
Tiến tới, khép chặt cửa sau, trong phòng tối lộ ra dị thường yên tĩnh.
Hắn bật lên đèn, đi tới trên cũ kỹ ghế ngồi, lấy từ trong góc tủ ra còn lại nửa chai nước giải khát.
Dưới ánh đèn chập choạng mờ mờ tối. Mạc Phong cũng không có ti vi hay bất kỳ cái gì giải trí dụng cụ.
Bởi vì, hắn rất nghèo. Ngay cả một cái bình thường tủ lạnh đều khó mà kiếm được, nói gì đến những vật kia.
Này một cái mười tám tuổi thanh niên, một thân một mình, ngoài đời bốn năm.
Không trợ cấp, không có chỗ hỏi thăm, hắn có thể như vậy kiếm được đã là không sai.
Cởi xuống áo ngoài, ném tại thành ghế phía trên, sau đó cầm lấy cuốn lịch.
Ngày 2 tháng 7 năm X2900.
Hai tay xoa xoa mi tâm. Cảm giác mệt mỏi ập tới làm hắn có chút buồn ngủ.
Nhưng là vẫn cố tiếp tục đọc mình vừa tìm được trong tủ một cuốn nhật ký.
…
Nhật ký.
[Trang thứ nhất.]
[Bắt đầu viết nhật ký. Duy. Đây là tên ta tự đặt cho bản thân.
Chỉ có một chữ. Bởi vì sao à? Nó chỉ đơn giản là vì ta không có họ, không có ba mẹ.
Ở thế giới này, mọi đứa trẻ xuất thân cô nhi, nếu không được ba mẹ đặt tên muốn bịa ra một cái họ, đó là điều không được cho phép.
Ngày 5 tháng 2 năm X2896.
Hôm nay là ngày rời đi cô nhi viện. Bởi vì đến tuổi, liền phải tự rời đi.
Đến Vũ Nhiên thành phố bên trong.
Tại khu dân cư nghèo, tìm được một chỗ không sai.
Số tiền ít ỏi dành dụm kiếm được lúc tại cô nhi viện bên trong, liền đã tiêu mất 9 phần, cho một tháng tiền phòng.
Phải nghỉ ngơi, ngày mai nên đi kiếm công việc.]
…
[Trang thứ hai.]
[Ngày 8 tháng 2 năm X2986.
Đã qua đi ba ngày, ta vẫn chưa tìm được công việc.
Ta đã đi rất nhiều. Từ việc khuân vác cho tới quét dọn, phục vụ bàn,... Đủ mọi nơi mà ta nghĩ là có thể thử.
Bọn họ nói với ta rằng, ta còn nhỏ, không có công việc nào thích hợp.
Nhưng ta cũng không thất vọng, mặc kệ bây giờ tiền chỉ còn lại chút ít.
Những ngày qua không kiếm được việc, ta đã tự giảm bớt bản thân đồ ăn.
Mỗi ngày, chỉ cần hai cái bánh mì nhỏ, đủ cho ta tiếp tục đi trên đường là tốt rồi.
Ta nói với bản thân, không được buồn, không cần lo lắng, hẳn mọi chuyện sẽ ổn.]
…
[Trang thứ ba.]
[Ngày 12 tháng 2 năm X2986.
Rất mệt mỏi. Không có bất kỳ một công việc nào chịu tiếp nhận.
Bọn họ lý do đều giống nhau, hoặc là nói về sức khỏe, hoặc là tuổi tác, hoặc là …
Nhưng ta biết, những con người nơi này xem, đó là ta không có gia đình, không có người thân, xuất thân cô nhi.
Bọn họ sợ rằng ta sẽ ăn cắp, ăn trộm, vậy thì biết nơi nào tìm đi?
Thật là! Ta cũng chẳng trách người khác cái gì, chỉ là bản thân có một chút mệt mỏi.]
…
[Trang thứ tư.]
[Ngày 15 tháng 2 năm X2986.
Lại như mọi ngày, không tìm được công việc, ta tiền tích góp đã chẳng còn dư.
Mệt mỏi cùng đói làm ánh mắt có chút bóng chồng.
Nhưng hôm nay! Ta gặp được một người đàn ông trên đường.
Hắn nói giới thiệu cho ta công việc, có thể kiếm được tiền.
Sau khi nghe, ta thật có chút do dự.
Bởi vì đây là phạm pháp công việc, ta không muốn bản thân mình trở thành kẻ người ta chán ghét.
Nhưng là … Nếu tiếp xuống nữa, ta sẽ chết. Ta muốn sống.
Muốn sống chính là con người bản năng. Hay tất cả sinh vật khác cũng là như vậy.
Ta không biết mình có sai hay không, nhưng nếu muốn sống tiếp là sai, vậy ta nguyện ý sai.
Hôm nay ta, vậy mà nhìn thấy một cái khác bản thân.
Một "Duy" ích kỷ, cùng tư lợi.
….
[Trang thứ năm.]
[Ngày 19 tháng 8 năm X2986.
Những tháng vừa qua, ta một chút thời gian về nhà cũng không có.
Tiếp xúc với con đường này, ta cảm giác bản thân mình đã thay đổi nhanh tới chóng mặt.
Ta, không biết bây giờ, mình còn có phải hay không là "Duy" trước kia.
Lần đầu có chút không thích ứng, nhưng giờ khắc này.
Trên tay tự thân đều đã dính máu, có lẽ ta không còn đường quay lại.
Một thiếu niên mười lăm tuổi nói những điều này có lẽ không thực tế.
Nhưng, trải qua lừa lọc cùng gian trá bên trong sống sót.
Những lần suýt mất mạng bên trong, đều là có người gài.
Ta học được cách không tin tưởng người bên cạnh.
Từ lúc tiếp xúc với người ở thế giới hắc đạo này, ta lại học được thêm nữa một điều.
Chính là nếu không có cái gì thực tế lợi ích duy trì, mọi thứ tốt đẹp xung quanh, đều là ảo giác.]
…
…
…
[Trang thứ hai mươi chín.]
[Ngày 16 tháng 3 năm X2900.
[Trải qua những năm trong hắc đạo biến ta thành một con người hoàn toàn khác.
Ta nhìn lại khi trước bản thân lúc, đều thấy mình là như vậy ngây thơ.
Cũng có lẽ, nếu như ta lúc trước nhìn thấy ta của hiện tại, hẳn là sẽ rất thất vọng đi.
Gần đây, ta vậy mà đã thích một người!!! Thật đáng tiếc, ta loại này công việc, ngay cả lại gần người khác, đều sẽ là mang đến cho người đó cùng với bản thân ta không tốt ảnh hưởng.
Có lẽ! Ta sinh ra, đã là được định sẵn liền phải một mình.]
…
Mạc Phong gấp lại trên tay bản thân mình nhật ký.
Chỉ là vẻn vẹn hai mươi chín trang.
Nhưng hắn viết ra chính là như thế dài đằng đẵng.
Từ buồn vui, cho đến sợ hãi, hối hận.
Đủ mọi loại đều có.
Không có cái gì bất ngờ, chỉ vẻn vẹn ba năm trải qua, chính là đủ để thay đổi hoàn toàn tính cách một con người.
Bởi thực tại, luôn là như vậy tàn nhẫn.
Hắn lại nhìn lại mình một lượt này trải qua được ghi lại bên trong.
Hắn trong đầu đã nhớ lại rõ ràng không còn sót lại chút gì.
Đem trong tay sách để lại chỗ cũ, hắn đứng dậy, tiến tới bên trong phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ sau liền tới bên trong phòng ngủ đi.
Không có tu luyện, không có quá lớn áp lực.
Cũng có lẽ, là cảm giác sau khi tỉnh lại một giấc mộng lớn, đem đến cho hắn chính là loại này nhẹ nhàng.
Trước khi ngủ, lại là đi vòng quanh bên trong căn phòng, cùng các nơi một lần tra xét.
Xem xem có cái nào chỗ bất ổn liền phải xử lý.
Này chính là công việc bên trên mang tới ảnh hưởng.
Hắn bây giờ cũng không thể giống như trong giấc mộng kia như thế.
Cả tháng không cần ăn không cần ngủ liền vẫn có thể tiếp tục sống.
Lại cũng mặc kệ cái gì tiếp cận, đều có được cường đại cùng nhạy bén lực phát giác.
Bản thân chỉ là người bình thường, vẫn là nên cẩn thận.
…