Lúc Diệp Huân ngồi vào xe thì hơi ngập ngừng rồi mới nhăn mặt khởi động xe, Kha  Dương ngồi bên người liếc trộm một cái rồi nhanh chóng quay nhìn đuờng phía trước: “Không thoải mái ạ?”

“Không,” Diệp Huân nhìn qua cậu, “Thắt dây an toàn.”

Sau khi Kha Dương cài khóa xong mới do dự nói thêm một câu: “Thật ra để em đi mua đồ ăn về là đựơc mà…”

“Được rồi, không sao đâu,” Diệp Huân chỉnh loa, “Lúc cần cậu hầu hạ tôi sẽ nói.”

“Vâng ạ.” Kha Dương dựa vào ghế không nói nữa, cả người cậu như nhũn ra không biết vì mới làm chuyện hao tinh lực trước đó hay do đối diện với Diệp Huân đang tập trung thì có hơi chột dạ.

Vết thương trên cổ bị cậu cắn nhìn thấy rất rõ, dù không còn chảy máu nhưng vẫn in sâu hai hàng răng ửng đỏ. Kha Dương hối hận, cậu không nghĩ mình có thể xúc động tới mức làm ra chuyện như vậy, vết thương này ít nhất  phải mất mấy ngày mới lành lỡ như người khác nhìn thấy thì Diệp Huân giải thích sao đây.

“Vết thương đó,” Kha Dương chỉ chỉ cổ Diệp Huân, “Anh mặc cảnh phục có che được không ạ?”

“Ngài nghĩ sao?”

“… Nếu anh không thích thì cắn lại em một cái đi, cắn trên mặt cũng được.”

“Không khó chịu,” Diệp Huân cười rồi nhìn cậu, “Đây là chuyện riêng của tôi, ai quản được.”

Người Kha Dương mềm đi, cơ thể Diệp Huân cũng không thoải mái lắm nên hai người tùy tiện tìm một quán cơm ở gần để ăn cho xong. Kha Dương cảm thấy ý thức của mình còn xoay mòng mòng ở chuyện mới xảy ra nên ăn cơm mất tập trung mà cứ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Huân, chuyện mình muốn làm cứ làm như vậy, cảm giác không chân thật chút nào.

Cho đên khi hắn nói ngày mai đi tụ họp với bạn bè, cậu tự ăn tối đi thì cậu mới phục hồi tinh thần.

“Tụ họp bạn bè?”

“Ừ, lần trước nói với cậu rồi mà, Lữ Đông về rồi nên đi tụ tập bạn cũ thôi.”

“Anh còn muốn gặp anh ta sao ạ?” Kha Dương nhăn mặt, cậu không lo Diệp Huân sẽ xao động khi gặp Lữ Đông mà chỉ là không muốn hắn lại khó chịu trong lòng khi nhìn thấy anh ta, cậu vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt cô đơn cùng đau khổ khi nói về chuyện cũ của hắn đây này.

“Không phải gặp cậu ấy, là tụ họp.” Diệp Huân sửa lại.

“Giống bữa trước sao ạ? Anh mà còn như vậy là em không thèm đi rước đâu.” Kha Dương níu áo, hoảng hốt.

“Không đâu,” Diệp Huân ngừng đũa nhìn cậu, “Chẳng phải hiện giờ tôi đang thử với cậu sao, còn chưa biết được hay không mà, nhưng giờ thì nhờ ngài mai ở nhà học hành giùm tôi.”

“… Anh thấy ghét,” Kha Dương cúi đầu ăn tiếp, tuy lời của Diệp Huân không xác định gì nhưng vẫn khiến lòng cậu rất hưởng thụ, cậu cũng không nhất định phải ở chung một chỗ, cậu chỉ cần sự bắt đầu là được, cái khác không cần nghĩ nhiều, “Anh có thể đừng lấy chuyện học hành ra sát phong cảnh được không ạ?”

“Hồi nữa về tôi lập kế hoạch cho cậu, còn có nửa năm nữa thôi, cậu có thể thi vào một trường trong tỉnh không, đừng làm tôi thất vọng.”

“Được, nghe theo anh hết.”

“Còn nữa, cậu phải hiểu rằng đây là chuyện của cậu, cậu làm cho chính mình, không phải cho tôi.”

Kha Dương nghe giọng Diệp Huân bỗng nhiên trở nên nghiêm túc cũng buông đũa xuống, còn dùng sức gật đầu: “Vì chính em, em biết rồi.”

Cậu ôm hắn ngủ nguyên một đêm, dán dính còn hơn keo dán chó làm hắn bị siết tỉnh mấy lần.

Hắn nhìn cậu lúc ngủ vẫn còn nhíu chặt mày bèn dùng tay vuốt nhẹ nhàng, không biết cậu mơ thấy gì nhưng chắc chắc không hề vui vẻ.

Diệp Huân trợn mắt nhìn trần nhà, hơi thở của Kha Dương lướt qua cổ hắn chạm vào vết thương nơi đó, hắn cảm thấy không thể hiểu nổi, không ngờ có một ngày mình lại để cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi dùng cách như vậy tiến vào… Hắn nhấc chân còn hơi tê chắc do cậu dùng sức đè ép khi làm, thở dài, điên rồi.

Tay Kha Dương vẫn còn đặt còn đặt trên lưng hắn, hắn nghiêng người sờ dọc tay cậu rồi lật nhẹ cậu lại thành nằm thẳng, sau đó hắn chống tay nhìn người còn đang ngủ say không tỉnh và chạm nhẹ lên môi người kia.

Đứa nhỏ này, nếu bị hắn đặt dưới thân sẽ có bộ dáng như thế nào? Mình sẽ rất dịu dàng, sẽ không làm đau em ấy. Diệp Huân cúi đầu hôn lên môi rồi luồn tay vào trong quần cậu.

Trêu chọc mấy cái thì hơi thở của Kha Dương thay đổi, nghiêng đầu giật mình nhè nhẹ, Diệp Huân nở nụ cười rút tay về, quả nhiên vẫn ở giai đoạn nhạy cảm nhất, chọt mấy cái đã có phản ứng rồi.

Lúc Kha Dương tỉnh dậy vào buổi sáng Diệp Huân đã đi tới chìa ra một tờ giấy: “Kế hoạch, nhìn coi được không.”

“Em mới tỉnh ngủ…” Kha Dương bất đắc dĩ nhận tờ giấy, chữ viết của Diệp Huân rất đẹp nhưng cậu không có tâm tình thưởng thức vì thời gian ôn tập giăng giăng dầy đặc, “Anh, hồi đó anh chắc chắn là học sinh giỏi, bảng kế hoạch của anh làm buổi sáng của em tàn luôn rồi…”

Diệp Huân vui vẻ dựa vào cửa cười một hồi mới lên tiếng: “Tối qua em có cảm giác gì không?”

“Cảm giác? Cảm giác gì ạ,” Kha Dương lấy quần áo mặc vào, “Ngủ thì có cảm giác gì chứ, ôm anh ngủ ngon lắm đó, đâu còn gì nữa đâu.”

“Thật không?”

“Vâng… Khoan đã!” Kha Dương nhìn Diệp Huân, phát hiện hắn cười đầy thâm ý thì vô cùng căng thẳng, “Không phải chứ! Không thể nào?”

Kha Dương nhảy dựng lật chăn ra rồi vạch cái quần ngắn của mình coi thử: “Không có, mấy ngày nay em đâu có nghẹn, với lại hôm qua mới làm không có khả năng tối ngủ lại…”

Diệp Huân cười tới mức chịu không nổi bèn xoay người đi qua phòng khách: “Ngài Kha, em nghĩ gì thế, tôi có nói gì sao.”

“Mẹ nó chứ anh lại chọc em!” Kha Dương nhảy xuống giường đuổi theo vào phòng khách túm chặt tay hắn, “Cảnh sát nhân dân mà đùa giỡn người dân ngây thơ thế à, đệch! Không có lương tâm…”

Diệp Huân xoay người ôm vai cậu rồi đẩy vào vách tường, hôn, lưỡi hắn tiến quân thần tốc quét qua một vòng mới buông tay: “Bắt đầu ôn tập lúc tám giờ.”

Kha Dương bị hắn hôn đến mức muốn hụt hơi, cả mười giây sau cơ thê cậu mới có phản ứng lại thì hắn đã đi được một quãng, cậu mơ mơ hồ hồ nói một câu: “Em còn chưa đánh răng mà.”

“A, đúng ha,” Diệp Huân quay đầu đưa tay sờ miệng mình, “Tôi quên mất.”

Kha Dương rửa mặt xong ngồi vào bàn chuẩn bị làm bài, theo kế hoạch của Diệp Huân thì sáng cuối tuần làm bài tập, sau đó là ôn tập mấy môn khác mà nhiều nhất là học thuộc lòng.

“Ăn trước đi.” Diệp Huân đặt túi bánh mì trước mặt cậu.

“Anh mua khi nào vậy ạ?” Kha Dương hơi bất ngờ, cậu còn định làm bài xong sẽ đi mua bữa sáng đây.

“Lúc chạy bộ buổi sáng ấy.”

“Anh còn chạy bộ buổi sáng á! Sao lúc ở nhà em anh chưa thấy anh chạy lần nào vậy.” Kha Dương bất ngờ hơn.

“Vận chạy đấy thôi, sau khi xảy ra chuyện này mới ngừng, không có tâm trạng,” Diệp Huân cười cười, “Ăn đi.”

“Anh… Hôm qua mới… Hôm nay lại chạy, đi được không đó?” Kha Dương cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc, nhưng mấy lời này không hỏi không được mà khi hỏi lại thấy ngượng gần chết.

“Sao nào, có cảm động chút nào không?” Diệp Huân nghiêng đầu nhìn cậu.

“Thôi đi ạ,” Kha Dương mở túi bánh, lòng cậu vô cùng ấm áp, trước kia toàn là cậu đi mua bữa sáng cho sư phụ cùng Ngốc Tam Nhi tuy lâu lâu nó cũng có mua  nhưng tới giờ cậu mới phát hiện ăn sáng lại là chuyện tốt đẹp đến thế, “Diệp Huân, em thích anh.”

Diệp Huân đang cầm hộp sữa uống, hắn nghe lời này xong thì dừng một hồi mới trả lời: “Tôi cũng thích em.”

Kha Dương đang ăn bánh cắn luôn vào lưỡi mình, cậu nhíu mày dựa vào bên bàn, đầu lưỡi rất đau nhưng lời này của Diệp Huân lại khiến cậu vui không tả được nhưng nhất thời không biết nên làm gì mới tốt bèn cố nuốt hết bánh trong họng rồi bật ra một câu: “Cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí.” Diệp Huân còn thuận miệng đáp lại.

Hai  người nói xong mới sửng sốt rồi bật cười tới không thở nổi, hắn ngã vào sô pha xoa xoa thái dương: “Ngài Kha, đừng nói chuyện với tôi nữa, chỉ số thông minh của tôi bị em kéo xuống dưới mức luôn rồi.”

Bay thẳng xuống ba ngàn thước thẳm* đó anh.” Kha Dương gãi đầu cười cười, nuốt cho xong bánh rồi mở sách ra.

Diệp Huân ngồi trên sô pha xem TV, vì sợ ảnh hưởng cậu nên âm thanh được mở rất nhỏ, phụ đề lúc đọc rõ lúc không làm hắn muốn mở máy tình lên mạng nhưng lại cậu phân tâm muốn chơi.

“Anh không cần quan tâm em đâu,” Kha Dương vùi đầu viết bài dường như cảm nhận được nhàm chán của hắn, “Em không dễ bị quấy nhiễu đến vậy, Ngốc Tam Nhi coi phim bậy kế bên em cũng làm bài xong được đó.”

Diệp Huân cười cười đổi qua xem phim lẻ có phụ đề, hắn nhận ra Kha Dương là người thật sự có quyết tâm, cứ như vậy thì dùng nửa năm nữa thi đại học hẳn không có vấn đề.

Lúc Kha Dương buông sách xuống đã là giữa trưa, duỗi lưng xoay bút mấy cái mới quay đầu nhìn Diệp Huân đang híp mắt không biết đã ngủ gật mất rồi hay còn đang xem TV: “Anh ăn cơm không?”

“Em đói à?” Diệp Huân nhìn di động, hắn ăn sáng trễ hơn bình thường nên không có cảm giác đói gì mấy.

“Chưa tới nỗi, hay em đi mua cái gì về ăn nha?”

“Có học kịp học xong không?”

“Có thể mà, em đi mua đồ ăn về thôi, giờ không đói chút nữa cũng đói, còn anh chắc chắn không muốn nhúc nhích rồi.”

“Bỏ đi, tôi gọi điện cho quán súp dưới lầu giao hàng,” Diệp Huân với tay qua bàn trà tìm danh thiếp chuẩn bị gọi thì di động  đột nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua, là Từ Siêu, “Tôi nghe điện thoại đã.”

“Huân thiếu gia, phong lưu ở chốn nào rồi?” Từ Siêu gọi từ ngoài đường, âm thanh náo nhiệt.

“Trong nhà.”

“Chán vậy, cuối tuần mà làm ổ ở nhà à, chị tới dưới lầu sắp vào thang máy nhà cậu rồi, mau đi mở cửa cho chị nhanh, đem đồ ăn cho nè!”

“Cái gì?” Diệp Huân nhảy dựng trên sô pha, hắn chống tay lên bàn trà, người không thoải mái lắm nên cử động mạnh là có cảm giác mất tự nhiên liền.

“Vô cùng xúc động đúng không, vào thang máy rồi, cúp đây.”

“Chị à…” Diệp Huân còn chưa nói xong bên kia đã ngắt kết nối.

Hắn cầm điện thoại có hơi mờ mịt, không ai biết Kha Dương đang ở chỗ của này, người khác thì thôi không nói nhưng Từ Siêu là bạn bè nhiều năm như vậy nhất định sẽ có phản ứng mạnh.

Tên đó luôn phản đối mình làm mấy chuyện không đáng tin này, biết đâu còn phải lắm lời dong dài mà hắn phiền nhất trên đời chính là nghe người khác giải thích thuyết phục này nọ, không chừng còn trở mặt với Từ Siêu luôn…

“Làm sao vậy anh?” Kha Dương ôm thắt lưng từ phía sau, cậu cúi đầu đặt cằm lên vai hắn.

“Chị Siêu Siêu năng lượng tỏa bốn phương sắp đến, chút nữa em nói chuyện cẩn thận tí nếu không tôi sẽ bị dạy dỗ tới chết.” Diệp Huân vỗ vô tay Kha Dương rồi xoay người giấu KY vào ngăn tủ, nghĩ nghĩ một hồi rồi lấy thêm mấy cuốn sách chồng lên nó.

“Từ Siêu?”

“Ừ, tôi còn chưa nói chị ta em ở đây.”

“… Biết rồi ạ.” Kha Dương đương nhiên nhớ rõ Từ Siêu, lần đầu tiên nhìn thấy gã tr@n truồng nằm chổng vó trên sô pha nhà Diệp Huân, lần thứ hai là bị đứa nhỏ làm sợ tới mức chết khiếp.

“Hạnh phúc không, cảm động không,” Từ Siêu mang theo mấy hộp đồ ăn vào cửa nhà Diệp Huân, “Đi ngang quán vịt nướng tự nhiên muốn ăn quá nên mua thêm cho cậu một phần nè… Diệp Huân!”

“Đây là Kha Dương, chắc nhớ mà ha,” Diệp Huân vỗ vai Từ Siêu, nhìn Kha Dương, “Đây là Từ Siêu, chị trong nhóm, hôm nay coi như giới thiệu chính thức.”

“Xin chào ạ.” Kha Dương gật đầu, cậu vốn muốn thêm từ xưng hô nhưng Diệp Huân giới thiệu rất phong long nên cậu không biết nên kêu là anh Siêu hay chị Siêu.

Hôm nay Từ Siêu ăn mặc rất bình thường, một bộ đồ đơn giản cũng không trang điểm, thoạt nhìn y như đứa con trai thanh tú nào đó thậm chí còn mang khí chất người trí thức nữa, Kha Dương không thể liên tưởng tới người trang điểm lộng lẫy xinh đẹp trước kia làm một được, kiểu gì cũng không kêu ra một tiếng chị nổi.

“Bữa nay giản dị ghê ta.” Diệp Huân nhận mấy cái hộp đồ ăn đặt lên bàn ăn.

“Bà đây tăng ca buổi sáng,” Từ Siêu vẫy vẫy tay tát một cái lên lưng Diệp Huân, ánh mắt lại chăm chú vào Kha Dương, “Chị tới không đúng lúc à?’

“Đâu nào, nếu không tính chị vào thì bọn tôi đủ ăn rồi.” Diệp Huân mở hộp ra nhìn.

“Đừng đánh trống lảng, bà hỏi cậu chuyện này,” Từ Siêu bước tới trước mặt Diệp Huân rồi đưa tay phất phất Kha Dương, “Bạn học Kha Dương, cậu tránh một chút đi, tôi muốn bàn luận nhân sinh với tên này.”

“Dạ.” Kha Dương đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Từ Siêu nhìn cậu vào phòng rồi mới đẩy Diệp Huân một cái, nhỏ giọng: “Không phải cậu cho nhóc đó ở đây đấy chứ?’

“Làm sao thế, chị ghen à?” Diệp Huân cười cười không trả lời câu hỏi.

“Bà thèm ăn giấm cái lông tr ym cậu! Đầu cậu phê Viagra à?” Từ Siêu sốt ruột, gã vẫn luôn cảm thấy Diệp Huân là người lí trí nên thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại ở chung chỗ với đứa trẻ nhỏ đến vậy, “Cậu có nhớ nó được bao lớn không?’

“17.” Diệp Huân tựa vào bàn ăn không nhìn Từ Siêu.

“Cậu còn biết ha, cậu chơi đùa đứa nhỏ cỡ này còn chưa nói, sao lại ở chung luôn, cậu tính làm cái gì? Cậu tới mức không được luôn rồi sao? Có thể tùy tiện chơi đùa với con nít à!”

“Chị, chú ý dùng từ, sao nghe thành tôi cố ý dụ dỗ trẻ chưa thành niên thế.” Diệp Huân nhíu mày thật sâu.

“Bà chú ý từ lâu rồi! Đây là từ mà bà đây chọn lọc lắm đó! Cậu muốn biến thành thật sự sao? Người trầm ổn như cậu sao gây ra chuyện không đáng tin thế này, đừng trách chị nói trước, cậu không sợ mất cả chì lẫn chài à,” Từ Siêu hơi kích động, càng nói càng quên nhỏ giọng, gần như là hét lên, “Lữ Đông quay về làm cậu muốn tìm lại cảm giác muốn chết hồi cấp ba đó hả!”

…………………………………………………………………………………………………………………………….

* Nguyên văn: Phi lưu trực há tam thiên xích (Vọng Lư Sơn bộc bố – Lý Bạch) Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play