Khi Kha Dương ngã vào sô pha nhìn Diệp Huân sải bước tới, cậu đã nhịn không nổi hưng phấn trong lòng. Dáng người của hắn rất đẹp, thon dài cân xứng khác xa đống phim 18 + kia, k1ch thích thị giác lúc hắn nhìn từ trên cao xuống khiến cậu khó thở còn hơn đủ loại gái đẹp đang quyến rũ mình.

Cho tới khi Diệp Huân vuốt nhẹ lên tóc cậu mới giật mình tỉnh lại, rồi chợt nghe lời hắn nói: “Há miệng.”

Diệp Huân ngồi trên ngực mặt đối mặt với cậu, phía dưới ngẩng đầu rung nhẹ như đang khiêu khích. Kha Dương tự nhận mình không thể làm mấy loại chuyện như vậy nên hơi do dự, nhưng xung động trong lòng ào ạt ập tới như thủy triều dâng.

“Cậu nợ tôi một lần, ngài Kha.” Giọng Diệp Huân vang lên tràn đầy trêu chọc cùng khiêu chiến.

Kha Dương thấy nét cười trong ánh mắt của Diệp Huân, cái thứ cười như đang hỏi, cậu được không đó? Đúng ngay thứ Kha Dương không chịu được nhất, đột nhiên cậu gấp gáp muốn biết phía sau nụ cười đó là cái gì, cậu muốn dụ dỗ cái người vĩnh viễn coi cậu như đứa nhỏ mà đùa cợt này lộ ra vẻ mặt say mê và thốt tiếng r3n rỉ êm tai.

Cậu không nghĩ nữa, há miệng ngậm lấy trong sự điều khiển của h@m muốn.

Lúc được khoang miệng mềm mại bao bọc, Diệp Huân nhắm mắt ngửa đầu ra sau, hắn bấu chặt vào tay vịn sô pha phát ra một tiếng rên thật trầm từ sâu trong cổ họng còn khàn giọng nói một câu: “Cắn trúng là giết cậu.”

Kha Dương nhíu mày không vui nhưng phản ứng của Diệp Huân nhanh chóng khiến cậu quên đi tất cả mà dùng tay m ơn trớn đùi hắn, hai chân kẹp chặt của hắn hơi run rẩy làm cậu hứng hơn nữa.

Cậu thích mấy phản ứng như vậy, Diệp Huân bị khiêu khích của mình mà trở nên phát cuồng làm cậu rất hưởng thụ. Cậu cẩn thận dùng lưỡi li3m một vòng rồi ngậm vào, nhẹ nhàng phun nuốt, tay vuốt v e bụng đùi cùng gốc rễ của hắn.

Lâu lắm rồi Diệp Huân không có làm càn đến thế, kỹ thuật không thuần thục nhưng chứa đầy d*c vọng khiến cả người hắn phát run, hắn cúi đầu nhìn rồi dùng tay đỡ sau đầu cậu, đẩy nhẹ thắt lưng về phía trước.

“Ưm…” Kha Dương không có phòng bị vừa muốn lùi đã bị hắn đè lại nên đành nhăn mặt bóp đùi hắn một cái.

Vẻ mặt của Kha Dương làm lòng hắn cuộn trào, hắn thích Kha Dương như vậy, một Kha Dương không ngừng nhẫn nại với hắn. Hắn cười cười dùng tay với ra sau sờ xuống phía dưới của cậu, khi ngón tay hắn lướt qua bụng dưới để nắm lấy  người anh em thì Kha Dương chợt hít thở dồn dập nâng nâng cơ thể lên để hùa theo trêu đùa của hắn.

Diệp Huân chợt cười nhẹ một cái rồi rút tay lại.

Kha Dương đang hưng phấn tột độ thì bị ngắt ngang làm cậu y như bị rơi xuống khoảng không, cậu nhăn mặt nhíu mày nhả Diệp Huân ra, gối đầu lên tay vịn sô pha khàn giọng: “Anh có ý gì thế?”

“Sao nào? Ý kiến hả?”

“Vâng.” Kha Dương cắn môi, cậu nhìn Diệp Huân đang cúi đầu mang vẻ gợi cảm say mê, cậu nhịn hết nổi rồi.

Kha Dương bật người dậy đẩy Diệp Huân ngã về phía sau rồi đ è xuống sô pha, nhào tới. Lúc bị đẩy ngã hắn thở hắt ra một tiếng, cậu giữ chặt tay rồi cắn lên môi hắn một cách hoang dại, gặm thêm mấy cái nữa mới chuyển qua cắn lên cằm hắn.

“Muốn ăn thịt người đấy à?” Diệp Huân cười nhẹ.

“Muốn cắn chết anh.” Kha Dương thở hổn hển, cúi đầu li3m cần cổ hắn rồi cắn tiếp.

Lần cắn này thật sự rất mạnh, Diệp Huân có thể cảm nhận răng Kha Dương cắm sâu vào da mình, không biết có rách da không nữa, nhưng thứ đau đớn tới hít thở không nổi này lại mang tới kh0ái cảm khiến hắn hưởng thụ, cơ thể cong lên nhưng bị gông xiềng của cậu khóa chặt cánh tay đang muốn vùng vẫy thoát ra.

Kha Dương không tay, làn da mềm ở cổ Diệp Huân khiến cậu kích động vô cùng, hơn nữa hắn càng giãy dụa thì kh0ái cảm muốn tiến vào lại càng úp tới, cậu ép sát phía dưới của hắn cọ cọ thật mạnh.

“Muốn… sao….” Diệp Huân thở đứt quãng, trên mặt bắt đầu ửng đỏ.

“Vâng.” Kha Dương vẫn cắn cổ hắn không buông, cậu cảm thấy mình đã cắn rách da hắn rồi, mùi vị máu tươi từ đầu lưỡi chầm chậm lan ra, nhưng cậu đã rơi vào trạng thái cuồng dã không thể thoát ra được nên vẫn vừa cắn vừa m*t thật mạnh.

“… Cho cậu,” Diệp Huân chậm rãi nhắm hai mắt, bốn phía quanh hắn tràn ngập hơi thở tuổi trẻ cuồng bạo của Kha Dương, mỗi lần hít thở đều nhận thấy hương vị tình d*c quẩn quanh trong không khí, hắn cắn nhẹ môi mình, “Đi lấy bôi trơn…”

“Ở đâu,” Kha Dương rốt cuộc buông cổ hắn ra, giọng nói cậu khàn khàn, “Xa quá thì khỏi đi, em không muốn… buông anh ra.”

Diệp Huân cảm nhận từng nhịp tim dồn dập của cậu qua lồng ngực đang kề sát, hắn nghiêng đầu qua: “Ngăn kéo dưới bàn trà.”

Kha Dương liếc thoáng qua bàn trà, ngăn kéo rất gần có thể với tay tới.

Cậu hơi buông hắn ra rồi kéo ngăn kéo: “Cái này ạ… Kem đánh răng?”

Diệp Huân ôm thắt lưng cậu, nói nhẹ vào tai như thổi một luồng hơi vào: “Biết dùng không…”

“Đồ ngốc mới không biết á.” Kha Dương bị âm thanh của Diệp Huân làm cho cả người muốn nhũn ra, nhưng cậu nhanh chóng vươn người dậy mở tuýp bôi trơn ra thoa lung tung mấy cái vào anh em mình, rồi lại nâng chân hắn bôi thêm mấy cái ở phía sau.

“Trước tiên mở…” Diệp Huân cau mày nhìn động tác vụng về của Kha Dương, vừa mới mở miệng muốn chỉ cậu mở rộng thế nào nhưng Kha Dương đã vứt bôi trơn qua một bên rồi đè chân hắn đẩy vào, hai chữ mở rộng của Diệp Huân còn chưa nói xong đã bị đau đớn làm tắc lại trong cổ họng, biến thành tiếng rên đau, “Á….”

Kha Dương đã hung hăng đẩy vào khiến cơ thể hắn căng cứng bị dồn về trước, miệng không phát ra tiếng nổi mà chỉ há ra để thở từng hơi.

Kha Dương còn chưa tiến vào hoàn toàn thì đã bị kh0ái cảm thật lớn bao phủ, cậu chưa từng trải qua cảm giác được một nơi chật hẹp siết chặt lấy thế này.

Thứ bao bọc dịu dàng mà đầy co dãn khiến kh0ái cảm mãnh liệt xuất hiện trong nháy mắt, cậu không nghe rõ Diệp Huân nói cái gì, hai chân hắn bị nâng lên ép sát vào ngực gợi cảm đến trào máu, trên mặt đã không còn vẻ trêu đùa bình thản mà là cắn môi nhắm chặt hai mắt lại.

Thích Diệp Huân thế này, thích Diệp Huân bị mình đặt dưới thân không thể phản kháng, Kha Dương tóm chặt chân đẩy mạnh về trước hoàn toàn tiến vào cơ thể hắn.

“Đồ chết bầm… Đau…” Âm thanh ngập tràn đau đớn của Diệp Huân rít ra từ kẽ răng như tan thành từng mảnh nhỏ.

“… Em liều luôn.” Kha Dương như bị châm ngòi nổ, cho dù Diệp Huân nói gì thì cậu cũng không có cách nào ngừng lại.

Khát khao của cậu đối với cơ thể hắn áp đảo tất cả, hiện giờ cậu chỉ nghĩ được tiến vào, lại tiến vào, tay Diệp Huân bấu vào lưng cậu, đầu ngón tay run rẩy cào vào da: “Kha Dương, cậu muốn chết…”

“Tình hình bây giờ là em muốn làm chết anh.” Kha Dương ôm lấy tay Diệp Huân rồi đặt xuống hai bên người, cả người cậu phủ lên ra sức đưa đẩy.

Diệp Huân vẫn rất chống cự việc bị người khác tiến vào, hắn không thích cảm giác bị người khác đặt dưới thân mà chỉ thích ngược lại, thích kh0ái cảm chinh phục người đàn ông khác.

Đây là lần đầu, hắn bị thứ d*c vọng ngang tàng tràn ngập của Kha Dương làm cho mê muội mà tình nguyện để cho người ta tiến vào.

Nhưng khi lâm trận lại không được bôi trơn cùng chuẩn bị đầy đủ khiến hắn muốn đổi ý, cơn đau như bị xé rách làm hô hấp của hắn đứt quãng, sức lực toàn thân  như bị tước sạch, đau đến mềm người.

Chống cự cùng giãy dụa của hắn không thể nào sánh được Kha Dương đang phát cuồng trước mặt, bình thường còn coi như đánh nhau ngang sức với thằng nhóc này nhưng bây giờ sức lực cậu bộc phát kinh người, bên tai hắn toàn tiếng thở nặng nề không kiềm chế được của cậu.

Cứ cho là hắn không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận Kha Dương lúc này có lực hấp dẫn không thể hình dung nổi.

“Em thích anh… Diệp Huân, em thích anh…” Kha Dương ôm vai hắn, rút ra đẩy vào thật mạnh, miệng dịu dàng gọi tên hắn.

“… Nhẹ chút coi.” Diệp Huân coi như Kha Dương lải nhải mấy lời vô nghĩa, hai tay hắn vẫn giữ chặt thắt lưng cậu, lòng bàn tay cảm nhận sự nóng rẫy ở nơi chạm đến.

Lúc làm hắn không thích nói chuyện, càng không thể nói ra mấy lời tình cảm như thế, nhưng từng lời từng lời lặp đi lặp lại của Kha Dương đã mang tới kh0ái cảm ngoài dự liệu.

Mặt mày cùng cơ thể Kha Dương đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, khát khao của cậu với hắn càng lúc càng trào dâng, cậu không biết biểu hiện làm sao cho đủ chỉ hận không thể vò Diệp Huân lại rồi nuốt luôn vào lòng.

Cậu nằm trên người ôm chặt lấy hắn, cảm nhận từng hơi thở phập phồng cùng phản ứng nhỏ nhất của hắn, còn cắn lên đầu vai trước ngực rồi điên cuồng đâm rút.

Mỗi lần cậu đâm vào lại nghe tiếng rên thật trầm của hắn khiến cậu hưởng thụ tới mức không muốn dừng lại.

“Còn đau không anh?” Kha Dương thở hổn hển rồi thẳng lưng lại, cậu gác chân hắn lên vai mình vuốt v e thắt lưng hắn.

“Câm miệng.” Cánh tay vô lực của Diệp Huân rũ xuống bên sô pha chạm đất, đầu ngửa ra sau, cần cổ cong thành đường xinh đẹp lộ ra vết cắn của Kha Dương, quyến rũ mê người.

Kha Dương có hơi không kiểm soát mà ôm chân hắn rồi rút hết ra, Diệp Huân chưa kịp thở đã đâm mạnh vào: “Thích không anh?”

Cả người hắn mềm rũ, chỉ có thể há miệng thở.

“Em hỏi anh… Thích không?” Kha Dương tách chân Diệp Huân ra ép qua hai bên lại bắt đầu tiến công dũng mãnh, “Nói em biết đi mà…”

Diệp Huân có thể cảm nhận sự va chạm hơi thô bạo của Kha Dương trong cơ thể mình, mỗi lần vào đều rất sâu, có thể nghe âm thanh khi hai cơ thể tiếp xúc với nhau, hắn không biết hiện giờ mình có cảm giác gì nên ngoài cố gắng hít thở thì không còn phản ứng nào khác.

“Nói cho em biết đi mà,” tay Kha Dương đặt lên trán hắn, cúi đầu xuống hôn còn đầu lưỡi cứ li3m m*t tìm tòi liên tục đâm sâu vào sau đó mới buông hắn ra, cậu cố chấp nhìn vào mắt hắn hỏi mãi: “Thích không?”

“… Thích,” Diệp Huân cắn răng phun ra một chữ, nói xong cứ như giải phóng được áp lực nào đó trong lòng nên hưng phấn lại tăng lên, hắn thở gấp, đặt tay lên lưng cậu, “Thích… Đừng dừng…”

Kha Dương cúi đầu hét lên một tiếng, một tay giữ vai Diệp Huân để đưa đẩy, tay còn lại ve vuốt bé Diệp Huân theo nhịp điệu.

“Ngài Kha… Ha…” Tiếng rên của Diệp Huân không hề kiềm nén, tiếng th ở dốc ngày càng lớn, hắn ôm thắt lưng cậu cảm thụ từng chuyển động trên cơ thể mình, “Cậu… Không tệ ha…”

Lời Diệp Huân như một dòng điện xuyên qua người Kha Dương, thứ kh0ái cảm bùng nổ khiến cậu không chịu được đành ôm lấy hắn rồi nói nhỏ vào tai: “Em… Muốn ra…”

“Ra ngoài, đừng có ở…” Diệp Huân nhéo chân cậu.

“Không.” Kha Dương cắt ngang hắn nhanh gọn rồi hôn lên, bắt đầu tiến công trận cuối.

Diệp Huân không nói nữa, hắn gần như bị bao vây giữa d*c vọng rồ dại của Kha Dương, lúc nghe tiếng hét khàn giọng của cậu hắn cảm nhận cậu đang run rẩy trong cơ thể của mình.

Kha Dương nằm sấp lên hắn, thở dồn dập, nhưng không dừng tay lại mà bắt lấy anh em của hắn vuốt v e càng nhanh. Diệp Huân hiếm khi nào có hứng thú khi người khác an ủi như thế như cậu đang làm nên thỉnh thoảng hắn lại nâng người hùa theo cậu. Hô hấp càng lúc càng gấp gáp, hắn ôm chặt Kha Dương kh0ái cảm từng đợt ập tới, cuối cùng hắn rên nhẹ một tiếng rồi b ắn ra thứ nóng hổi trong tay cậu.

…….

“Sô pha nhà anh hơi nhỏ thì phải…” Hai người th ở dốc một hồi mới bình ổn lại được, Kha Dương chợt dán vào tai Diệp Huân nói một câu.

“Đi xuống.” Diệp Huân đẩy đẩy cậu nhưng Kha Dương không nhúc nhích cứ ôm hắn cứng ngắc.

“Không động đậy nổi, em xụi rồi.”

“Vậy lăn xuống đi.”

“Không được,” Kha Dương trưng vẻ đau khổ, “Em mà buông anh ra á, anh chắc chắn đập em liền.”

“Sợ tôi đánh cậu?” Miệng Diệp Huân cong lên thành nụ cười nhìn không ra cảm xúc.

“Dạ…. Vừa rồi làm anh đau đúng không? Không phải em cố ý đâu,” Kha Dương hôn lên khóe miệng hắn một cái, “Là tại anh… rất gì mà… à rất quyến rũ.”

“Thôi không sao đâu.” Diệp Huân vẫn cười.

Kha Dương hơi sửng sốt bèn nhổm dậy nhìn hắn, nụ cười này của Diệp Huân khiến cậu không biết phải làm sao: “Thật sự không sao ạ?”

“Ừ,” Diệp Huân hơi híp mắt, “Lần sau lên giường đi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là bị làm chết, ngài Kha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play