Diệp Đường không biết Tần Thiệu Sùng đã đặt phòng dài hạn ở bao nhiêu khách sạn
Anh dẫn cô tới một khách sạn khác, vẫn không cần tới quầy lễ tân đặt phòng, ngay cả đăng ký thông tin thẻ căn cước cũng không, cứ như khách sạn là nơi thường trú của anh vậy.
Anh không có nhà sao?
Thậm chí Diệp Đường còn đoán có lẽ anh đã kết hôn nên không tiện dẫn phụ nữ về nhà…
Diệp Đường cao ngạo thông minh, ở trước mặt Tần Thiệu Sùng, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Khoảnh khắc bước vào căn phòng ấy, tay chân cô lại bắt đầu luống cuống không biết để đâu.
Tần Thiệu Sùng đã sớm yên vị, ung dung dựa vào sô pha, bắt tréo cặp chân dài.
Khóe môi anh thấp thoáng nụ cười nhạt không rõ có ý gì, chăm chú nhìn Diệp Đường luýnh quýnh tay chân, dường như coi đó là một cảnh tượng rất thú vị.
Diệp Đường nghiến răng nói: “Em đi tắm nhé.”
Toan bỏ chạy.
“Quay lại đây.” Tần Thiệu Sùng gọi cô về, chậm rãi nói: “Đường Đường cảm thấy giữa chúng ta chỉ có chuyện lên giường khiến anh thấy hứng thú thôi sao? Hay là em thấy hứng thú?”
Sao anh lại khó chiều thế?
Chẳng phải lúc đầu chính anh dẫn cô đi thuê phòng hay sao?
Diệp Đường thoáng giận dỗi nói: “Không có.”
Tần Thiệu Sùng than khẽ: “Đã yêu bao giờ chưa?”
Diệp Đường: “Chưa.”
Tần Thiệu Sùng đứng dậy, đi đến bên Diệp Đường, kéo cô nhào vào lòng mình.
“Nếu muốn nắm được một gã đàn ông thì đừng dâng hiến bản thân như thế, lấy lòng và ve vãn là hai chuyện khác nhau…”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Đúng, Diệp Đường chưa từng yêu đương, cũng chưa từng hôn môi, thậm chí là chưa từng có người con trai nào khiến cô bằng lòng dành ra thời gian quý giá để thổn thức cõi lòng.
Không đúng, giờ đã có một người đàn ông khiến cô trái tim cô xao động miên man, khiến cô… đảo điên thần trí.
Trao nụ hôn đầu cho một tay chơi lão luyện… có thế xem là một chuyện may mắn.
Diệp Đường để mặc anh cuốn mình đi với cõi lòng ngổn ngang.
Cô nghĩ, dù không vì tiền, có lẽ cô cùng thích cảm giác này.
Cô yên tâm sa vào chiếc hôn của một gã đàn ông…
Dẫu trời sập, anh cũng có thể đứng vững.
Khi Tần Thiệu Sùng bứt ra khỏi chiếc hôn, Diệp Đường vẫn còn chìm trong bến mê.
Tần Thiệu Sùng vuốt ve khuôn mặt Diệp Đường, buông cô ra, đi gọi điện thoại.
Anh gọi phục vụ phòng, bảo họ mang một chai vang trắng và ít món ngọt lên.
Tần Thiệu Sùng rót hai ly vang, tự cầm một ly lên nhấp một ngụm: “Tới ăn chút đồ ngọt đi, sẽ thấy khá hơn nhiều đấy.”
Diệp Đường hơi ức, cô đang cảm thấy rất tốt mà, chí ít là về chiếc hôn kia, “Em… Em đâu có thấy tệ. Em chỉ không hiểu lắm thôi… Anh có thể dạy em.”
Nụ cười trên môi Tần Thiệu Sùng nhạt đi ngay, “Không hiểu gì? Dạy gì? Dạy em làm sao dụ dỗ anh à? Đường Đường nuôi chí lớn thật, chưa học bò đã lo học chạy rồi. Anh không thích ép buộc phụ nữ làm chuyện họ không thích.”
Thấy Tần Thiệu Sùng nghiêm túc như vậy, Diệp Đường lại âu lo: “Vừa rồi em… đã làm gì sai sao?”
“Em đừng căng thẳng như vậy. Em không làm gì sai hết.” Tần Thiệu Sùng lắc ly rượu trong tay, “Chẳng qua có chút thấy chết không sờn thôi.”
Diệp Đường lại càng sốt ruột, buột miệng thốt ra: “Đó là bởi em vẫn chưa biết tên của anh.”
Tần Thiệu Sùng ngớ ra: “Xin lỗi, anh cứ tưởng anh đã nói rồi. Tên anh là Tần Thiệu Sùng.”
Anh rút một tấm danh thiếp ra khỏi ví, đưa sang.
Diệp Đường nhận lấy xem kỹ, ngoài tên và số điện thoại ra thì không còn gì khác.
Tần Thiệu Sùng giải thích: “Anh kinh doanh khá nhiều lĩnh vực nên không viết chức vụ vào.”
Diệp Đường gật gù, lướt tay qua ba chữ “Tần Thiệu Sùng”, cuối cùng cô cũng biết tên anh, dường như có một mối liên hệ nào đó chính thức thành lập giữa họ.
Tần Thiệu Sùng nói tiếp: “Để em bớt căng thẳng, nếu muốn hỏi gì, Đường Đường cứ việc hỏi.”
Diệp Đường siết tấm danh thiếp, dè dặt hỏi: “Anh… Anh đã kết hôn chưa?”
Tần Thiệu Sùng không nghiêm túc nữa, cười rất vui vẻ: “Em lo lắng chuyện này à? Yên tâm đi, ít nhất trong vòng 40 năm nữa, anh sẽ không kết hôn.”
Diệp Đường lại muốn hỏi tiếp, nhưng rốt cuộc kìm lại.
“40 năm… Thế, giờ anh bao tuổi rồi?”
“Dạ, em biết rồi. Anh đang ở độ tuổi đẹp nhất.”
Diệp Đường không biết mình còn có thể hỏi gì, có vài chuyện nếu căn vặn cặn kẽ e là sẽ khiến Tần Thiệu Sùng mất hứng. Cô bước tới, uống một ly vang trắng.
Tần Thiệu Sùng ôm Diệp Đường: “Còn căng thẳng không?”
“Không.” Diệp Đường vùi đầu vào ngực anh, hít hà mùi hương của anh. Tần Thiệu Sùng không hút thuốc, trên người anh có mùi thơm dìu dịu rất dễ chịu.
Sau này, Diệp Đường mới biết đó là hương nước hoa điều chế từ hoa bưởi và xạ hương trắng.
Rất nhiều năm sau, Diệp Đường cũng dùng loại nước hoa này.
“Thế ăn gì đi rồi đi tắm.”
Xong, thấy Tần Thiệu Sùng đang giải quyết công việc bằng laptop.
“Nếu chán thì xem phim một lát đi, anh còn chút việc.” Anh vứt chiếc điều khiển từ xa cho Diệp Đường, cầm laptop đi sang phòng kế bên.
Diệp Đường loáng thoáng nghe thấy anh gọi vài cuộc điện thoại, đều nói bằng giọng Anh Mỹ.
Tần Thiệu Sùng bận bịu suốt mấy tiếng liền, khi quay lại phòng ngủ thì Diệp Đường đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần.
Tần Thiệu Sùng ngồi xuống mép giường hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Diệp Đường ngoan ngoãn đáp: “Đợi anh.”
Tần Thiệu Sùng cười: “Thế thì đợi thêm một chút nhé. Anh đi tắm đã.”
“Thôi ạ.” Diệp Đường túm lấy tay anh, “Anh đừng tắm… Khuya, khuya rồi. Em sợ lát mình ngủ quên mất.”
Tần Thiệu Sùng lại càng cười ác hơn: “Mới có bao lâu mà Đường Đường đã từ thấy chết không sờn biến thành gấp không chờ nổi rồi, anh đã đánh giá thấp em.”
Diệp Đường không biết nên nói gì, có nói gì cũng thành trò cười.
Cô bèn nhổm dậy, bò tới gần Tần Thiệu Sùng, mố lên khóe môi anh.
“Anh chắc chắn không thể để tiểu thư xinh đẹp phải thất vọng được.” Tần Thiệu Sùng vòng một tay ra sau ôm gáy Diệp Đường, hôn đáp lại cô.
Còn tay kia kéo áo choàng tắm của Diệp Đường ra.
Người ta hay nói, người nào đó chính là hình tượng người khác phái hoàn hảo trong mắt tôi.
Diệp Đường nghĩ, Tần Thiệu Sùng đã đắp nặn toàn bộ nhận thức của cô về người khác phái.
Hóa ra, đàn ông là thế, ái dục là thế…
Cô gần như quên mất vì lẽ gì mà cô lại tiếp cận anh.
Hơi đau, nhưng Diệp Đường không yếu đuối rơi lệ nữa.
Cô sợ anh lại giống như ngày hôm ấy, biết điều mà rời đi.
Tuy rằng, dù cô không khóc, chưa chắc anh đã nán lại lâu…