Diệp Đường sợ chết.
Càng lớn, càng sợ chết.
Nhưng khi Tần Thiệu Sùng đanh mặt đi vào phán một câu xanh rờn như vậy, cô lại muốn quát vào mặt anh rằng: Chuyện sống chết của em, anh lải nhải cái gì hả?
Theo Tần Thiệu Sùng vào phòng còn có một bác sĩ đeo tấm thẻ ghi “Trưởng khoa XX”.
Thấy bác sĩ vào, Diệp Đường không đếm xỉa tới Tần Thiệu Sùng nữa mà hỏi dồn dập mấy câu liền: “Bác sĩ, nghe nói dạ dày tôi bị xuất huyết ạ? Có nghiêm trọng không? Bây giờ tôi hết đau rồi, khi nào có thể xuất viện? Tôi còn nhiều việc lắm.”
Tần Thiệu Sùng cao hơn bác sĩ một cái đầu, mà khí thế cũng hơn hẳn Trưởng khoa, chắn đằng trước nói: “Tạm thời em đừng lo chuyện công việc, giờ không phải lúc.”
Bác sĩ cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế, cô không bị xuất huyết nghiêm trọng, chưa tới nỗi bị thủng nhưng cần phải nằm viện nghỉ ngơi, theo dõi triệu chứng để tiến hành chữa trị. Tuyệt đối không thể xuất viện ngay, lại càng không thể làm việc với cường độ cao được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play