“Tôi không quên, mà dù có quên thì cũng không mượn anh nhắc tôi nhớ lại.” Giọng Diệp Đường cũng lạnh tanh: “Vậy nên anh gọi tôi cháy máy là vì muốn nói cho tôi biết là đừng có tự thấy mình tài giỏi à?"
“Anh biết là em sẽ không quên mà.” Phàn Dịch trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức quay lại giọng cợt nhả: “Anh muốn ăn dưa chua mẹ em muối, là cái loại dẻo giòn, trông từa tựa đinh ốc ấy."
“Anh, đừng, có, mơ!" Diệp Đường nói xong là cúp máy luôn, không cho Phàn Dịch có cơ hội nói thêm bất cứ tiếng nào.
“Sao anh toàn va phải loại con gái không tim không phổi thế nhỉ?” Phàn Dịch rót một ly rượu, cười với cô gái ngồi cạnh.
Cô nàng này đã ngoài 30, trắng trẻo xinh đẹp, trông rất trí thức, đưa tay bịt miệng ly lại: “Mai lại uống, hôm nay anh nên nghỉ ngơi."
Phàn Dịch cười khổ: “Kẻ địch giết tới nhà rồi, phải nghĩ cách chiến đấu chứ.”
Cô nàng trí thức hỏi: “Anh thích cô ta à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT