Mười rưỡi sáng Diệp Đường mới đến công ty. Cô không hay đi trễ, thi thoảng đến muộn là vì ban đêm phải họp qua video với đối tác nước ngoài ở múi giờ khác.
Nhưng hôm nay cô chỉ đơn giản là không muốn dậy mà thôi.
Thật ra đêm qua trước 12 giờ, cô đã từ chỗ Tần Thiệu Sùng về nhà mình, sau đó thức trắng một đêm. Thế nhưng đến sáng lại chẳng muốn mở mắt chút nào, cơ thể không muốn dậy, mà tâm trí lại càng không.
Diệp Đường chẳng hề ngạc nhiên khi gặp lại Tần Thiệu Sùng, cô không rời khỏi thành phố này, mà công việc của cô lại còn thuộc lĩnh vực kinh doanh chính của công ty anh. Cô không cố ý tìm gặp anh, cũng không cố ý tránh né anh.
Diệp Đường hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng nếu Tần Thiệu Sùng muốn gặp cô thì đã gặp từ lâu, đâu cần dùng cách thức không vẻ vang gì như vậy.
Vừa đến công ty, cô đã bị Châu Quảng Hữu phấn khởi gọi vào văn phòng ngay, “Diệp à, lần này cháu lập công to rồi!”
Không ngoài dự đoán, Tần Thiệu Sùng đã ký ngay một đơn hàng có giá trị khủng với Châu Quảng Hữu. Diệp Đường biết xưa nay Tần Thiệu Sùng luôn hào phóng với phụ nữ.
Điều khiến cô bất ngờ là Tần Thiệu Sùng đã quay lại Mỹ.
Chuyến bay thẳng đến New York vào sáng sớm.
Vì mới ký được hợp đồng nên Châu Quảng Hữu lải nhải y hệt thím Tường Lâm. Lão liến thoắng đủ thứ chuyện nhưng Diệp Đường không nghe lọt tai, về sau đơn hàng này sẽ do một công ty con trực thuộc công ty Tần Thiệu Sùng tiếp nhận, do một ai đó chịu trách nhiệm trực tiếp, còn trong ngắn hạn, Tần Thiệu Sùng sẽ không quay lại Trung Quốc.
Diệp Đường bần thần hỏi: “Anh ta có nói vì sao quay lại Mỹ không ạ?”
Châu Quảng Hữu nhìn cô ngụ ý rồi phá lên cười: “Vị Thần Tài này vốn là người Mỹ, nhà anh ta ở Mỹ thì tất nhiên phải về đó rồi. À Diệp này, thư ký của sếp Tần cố ý gọi điện nói lần sau sếp Tần tới Trung Quốc chắc chắn sẽ hẹn chúng ta đi ăn đấy.”
Châu Quảng Hữu đưa tay chọt Diệp Đường, nhấn mạnh: “Hẹn cháu đấy! Lần sau anh ta đến cháu cũng phải đón tiếp nhiệt tình nhé!”
Diệp Đường nhếch môi cười: “Sếp Tần vốn là người bận rộn nên chắc chỉ khách sáo thế thôi. Nếu là thật thì đừng nói là đi ăn mà dù phải vượt lửa băng sông vì công ty cháu cũng sẵn sàng, chú Châu còn không rõ hay sao?”
Trong ánh mắt ngợi khen của Châu Quảng Hữu, Diệp Đường mỉm cười xoay người đi khỏi đó.
Khoảnh khắc bước khỏi cửa văn phòng, Diệp Đường bỗng thấy suy sụp. Cô lắc đầu cười khổ, vết sẹo bốn năm vẫn chưa lành hẳn mà suýt nữa cô đã quên đau.
Diệp Đường vào nhà vệ sinh vã mấy vốc nước lạnh lên mặt khiến lớp phấn phủ trở nên loang lổ để lộ quầng mắt cũng thâm xì. 26 tuổi không thức khuya được nữa rồi. Hiếm lắm mới có một bữa cô có thể vô cớ đi trễ thì lại thao thức cả đêm, nhìn đi, sắp biến thành quỷ rồi này.
Diệp Đường vẫn nhớ như in lần đầu tiên trông thấy Tần Thiệu Sùng, cô sắp sửa chào đón sinh nhật lần thứ 20.
Cô trẻ trung xinh đẹp thực dụng. Anh chín chắn giàu có đa tình.
Giờ đây cô đã 26, không còn dám khoe rằng ưu điểm của mình là ‘Trẻ trung xinh đẹp” nữa, ấy thế mà khi gặp lại, Tần Thiệu Sùng vẫn giống hệt như xưa, vẫn phong độ khiêm tốn, mà chắc cũng vẫn… thích sưu tầm con gái dưới 22 tuổi…
Dẫu sao với một gã đàn ông như anh thì 37 đang là độ tuổi tươi đẹp nhất.
Sao Tần Thiệu Sùng mãi chẳng già đi nhỉ? Diệp Đường lướt tay lên gương, cũng lướt qua khuôn mặt đẹp đẽ dần nhuộm dấu thời gian trong gương.
Với Diệp Đường, ngày cuối cùng của tuổi 19 cũng như biết bao ngày khác trong mười chín năm qua, rất đỗi bình thường.
***
Hôm ấy cô hơi buồn bực, song tất nhiên chuyện này cũng hết sức bình thường.
Hàng năm, cứ gần đến sinh nhật là Diệp Đường lại không vui, vì đúng hôm cô sinh, bố cô đã qua đời, bởi thế nên cô căm ghét mỗi lần sinh nhật đến.
Diệp Đường chẳng có ấn tượng gì về bố mình, cũng chưa từng được nếm trải tình thương của bố.
Cô chỉ biết người đàn ông xấu số kia đã làm khổ mẹ cô suốt nửa đời người.
Và khiến cô mất đi cơ hội đón sinh nhật vui vẻ. Mỗi khi đến sinh nhật cô, mẹ luôn đau khổ cùng cực.
Nghĩ đến chuyện bận lòng, Diệp Đường hơi nhíu mày. Hôm nay công việc làm thêm của cô là phụ giúp một người bạn trong Đội nghi thức trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.
Người bạn thuộc Đội nghi thức đưa khuỷu tay huých cô, khẽ nói: “Hôm nay đi phụ sẽ được trả tiền, cậu xem mấy tình nguyện viên khác của lễ kỷ niệm thành lập trường còn không có có đồng nào mà cậu còn mặt ủ mày ê cái gì?”
Diệp Đường là “nhân viên ngoài biên chế” của Đội nghi thức trường. Với chiều cao hay khuôn mặt của cô thì dư sức kiếm một chân trong Đội nghi thức, nhưng vì bận học và làm thêm mà Diệp Đường không hề tham gia bất cứ tổ chức đoàn thể nào trong trường.
Song vì muốn kiếm thêm chút tiền nên khi nào Đội nghi thức có hoạt động trả lương, nếu rảnh Diệp Đường sẽ đến hỗ trợ ngay. Thù lao của trường dễ kiếm hơn đi làm công bên ngoài nhiều, tuy không nhiều lắm nhưng lại được cộng cả điểm rèn luyện, rất có lợi cho việc xin học bổng.
Diệp Đường gượng cười, nhỏ giọng đáp: “Hiệu trưởng nói nhảm nhiều quá nên mình thấy phiền.”
Diệp Đường không nói dối. Từ sáng sớm cô đã bận tối mặt, giờ còn phải mang đôi giày gót nhọn 7cm đứng chếch bên phía bục phát biểu chờ lên sân khấu không dám nhúc nhích vì bị đám đông nhìn chằm chằm, thế mà Hiệu trưởng cứ phát biếu mãi, đã nói suốt 20 phút mà vẫn chưa có dấu hiệu chuyển sang phần tiếp theo.
Cuối cùng, bài diễn văn dài ngoằng cũng kết thúc, đến phiên Diệp Đường lên sân khấu. Bọn họ cần trao giấy chứng nhận quyên tặng cho các doanh nhân. Những người này là cựu sinh viên xuất sắc của trường hoặc mạnh thường quân đã quyên bọn tiền cho quỷ sinh viên.
Lúc bê chiếc khay to đùng bước đi, Diệp Đường lảo đảo chực té, cô lo đến mức không dám liếc mắt lung tung vì sợ mất thăng bằng, chỉ chàm chàm nhìn thẳng phía trước, thận trọng tiến đến vị trí của mình.
Bỗng nghe ai đó khẽ nói: “Nhìn đường đi, trước mặt có một bậc thang.”
Diệp Đường vội cúi xuống liếc nhìn, đúng là bên dưới thảm đỏ có một bậc thang khó phát hiện thật. Nếu người này không tốt bụng nhắc nhở thì chắc cô đã ngã sõng xoài với bộ sườn xám bó sát này rồi.
Sau khi đứng vững, Diệp Đương nghiêng đầu tìm kiếm “ân nhân” ban nãy với lòng cảm kích.
Chính lúc ấy, cô đã trông thấy Tần Thiệu Sùng.
Cô chỉ thấy được 3/4 khuôn mặt anh.
Diệp Đường không chắc đây có phải là người đàn ông vừa nhắc nhở mình không, ban nãy cô quá căng thẳng nên không kịp ngoái lại xem giọng nói phát ra từ đâu, nhưng cô san lòng tin rằng trong đám đông, anh chính là người đã lên tiếng.
Giữa đám doanh nhân ưu tú hoặc bụng bia, hoặc đầu hói, hoặc tóc bạc, anh quá sức nổi bật với sống lưng thẳng tắp, biểu cảm bình thản, và cả một khuôn mặt, phải nói thế nào nhỉ, rất đỗi cuốn hút.
Vừa xuống sân khấu là Diệp Đường đã hỏi người bạn trong Đội nghi thức ngay: “Doanh nhân đứng chính giữa cũng là cựu sinh viên trường mình à? Người cao nhất trẻ nhất ấy.”
Các cô gái trong Đội nghi thức thường tham dự rất nhiều sự kiện quan trọng của trường nên biết rất nhiều người. Cô bạn kia làm bộ thần bí nói: “Không phải. Trường chúng ta làm sao mà bồi dưỡng được một sinh viên chất lượng như thế? Mình nghe nói cô bạn gái bé bỏng của anh ta là hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nha khoa Ngoại ngữ. Cô hoa khôi này huênh hoang lắm, đi khoe khắp nơi. Số tiền anh ta quyên cho khoa Ngoại ngữ đủ xây một tòa nhà giảng dạy đấy, cậu không thấy vừa rồi anh ta luôn ngồi cạnh Hiệu trưởng và Bí thư à? Hiệu trưởng lại còn nhiệt tình thế nữa mà.”
Thật ra Diệp Đường cũng biết cô hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nha nọ. Ngây ngây thơ thơ đúng chuẩn bình hoa, có lẽ đã đổi sạch IQ lấy ngoại hình rồi.
Lúc trước trên diễn đàn trường có một cuộc bầu chọn Top 10 hoa khôi trường. Trên giao diện bỏ phiếu, tên và ảnh của cô hoa khôi kia nằm sát Diệp Đường, khi người xung quanh bàn tán về cô ta, cô cũng nghe loáng thoáng đôi điều.
Sau đó hình như cả hai người đều đủ phiếu lọt vào cái bảng Top 10 hoa khôi trường vô dụng kia.
Cô bạn trong Đội nghi thức lại nói tiếp: “Cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Không ngờ một doanh nhân xuất sắc như vậy lại bị mù, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.”
Diệp Đường dõi mắt nhìn Tần Thiệu Sùng đi từ sân khấu xuống chỗ ngồi dành cho khách quý. Từ chỗ này vẫn chỉ nhìn thấy tối đa 3/4 khuôn mặt anh như trước, cùng đôi mắt lấn khuất ý cười và khoé môi sắc bén mà dịu dàng, thật là một người mâu thuẫn.
Thoạt trông có vẻ như anh rất hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy từ đầu chí cuối, anh luôn tỏ ra xa cách mà không mất thất lễ.
Sự xa cách ấy khiến Diệp Đường bất giác mê mẩn, bởi những kẻ đã quen khôn cùng đâu có tư cách thể hiện sự xa cách ấy.
Cô thèm khát sự xa cách rất tự nhiên ấy.
Diệp Đường hỏi: “Tên anh ta là gì?”
“Chẳng biết nữa, tuy hoa khôi khoe khoang khắp nơi nhưng chưa từng nhắc đến tên bạn trai cô ta. Dù sao bạn cô ả cũng toàn gọi anh ta là bạn trai hoa khôi mà, nhưng giờ họ đã chuyển sang gọi là anh quyên lầu rồi."
Diệp Đường nhíu mày: “Chẳng phải lúc bầu chọn hoa khôi mới đây, hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nhân vẫn còn độc thân à?”
“Thì cô ta mới kiếm được người này mà, còn chưa được một tháng đâu. Có trời mới biết cô ta kiếm đâu ra một người đàn ông tuyệt vời như vậy.”
Chưa được một tháng mà đã quyên cả một tòa nhà giảng dạy vì cô ta ư?
Diệp Đường hừ một tiếng, bỗng nghĩ bụng: Nếu người này thuộc về cô thì tốt biết bao, rõ ràng bình hoa ngành tiếng Tây Ban Nha kia chẳng xứng với người như vậy. Cô không cần anh quyên một tòa nhà cho trường, có quyên thì cứ quyên thẳng cho cô đây này.
Mới nghĩ đến đó, Diệp Đường đã nghe cô bạn thuộc Đội nghi thức than thở: “Cậu nói xem, nếu anh ta mà là bạn trai mình thì tốt biết mấy, thế thì cũng có người quyên một tòa nhà vì mình.”
Diệp Đường lắc đầu cười: “Anh ta là của mình rồi, cậu đừng có giành với mình.”
“Nghe cậu nói kìa, nhưng nếu so với hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nha thì cậu đúng là đối thủ mạnh đấy.”
“Mình sẽ cố gắng.”
Tất nhiên đó chỉ là một câu bông đùa, ngay chính Diệp Đường cũng chẳng xem là thật.
Nhưng… rất nhiều năm sau, lúc Diệp Đường nhớ lại cái ngày rất đỗi bình thường ấy thì không thể không cảm thán vận mệnh thật quá kỳ diệu.