Đã lên đường.

Phượng Cửu U lau mồ hôi trên trán, dư quang nhìn Hoa Thanh Y hoàn toàn là vân đạm phong khinh bên cạnh, đừng nói là mồ hôi, đến hơi thở cũng không thấy.

có lẽ là ánh mắt Phượng cửu U quá u oán, Hoa Thanh Y nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười, ưu nhã nói “Sắp đến Lăng thành rồi, Cửu U nàng xác định là muốn đi, mà không phải trực tiếp để ta đằng vân qua sao?’

Phượng Cửu U liếc mắt, khó khăn nói “Không cần, ta thế này gọi là rèn luyện thân thể.” Trong lòng Phượng Cửu U thầm nói:. Đánh chết cũng sẽ không nói mình sợ độ cao!

Nghe vậy, Hoa Thanh Y gật đầu, nói “Được, vậy tiếp tục đi thôi.”

Phượng Cửu U nhìn phía trước, hoàn toàn không có chút dấu hiệu sẽ xuất hiện thành thị nào, khóc không ra nước mắt.

Hoa Thanh Y một bên nhìn biểu tình đặc sắc trên mặt Phượng Cửu U, nói “Cửu U, nàng sợ độ cao sao?”

Nghe Hoa Thanh Y nói vậy, Phượng Cửu U trợn to mắt, hai tay xua xua, nói “Sao có thể!!” Nói xong, vỗ vỗ ngực, nói “Phượng Cửu U ta không sợ trời không sợ đất!”

Hoa Thanh Y nghe vậy, gật gật đầu, cười nói “Được, vậy chúng ta đằng vân đi Lăng thành đi.” Lời còn chưa dứt, hai người đã đứng trên đám mây bay tít lên cao.

Phượng Cửu U ngây ngốc, tiện đà nhìn sự vật như mấy con kiến bên dưới, hai chân hơi nhũn ra, gương mặt thống khổ không khác gì phạm nhân trước khi chết.

Hoa Thanh Y nhìn Phượng Cửu U không ngừng thống khổ phía sau, cười nhạt, hơi thả chậm tốc độ, nhẹ giọng nói “Đừng nhìn phía dưới.”

Giọng của hắn không buồn không vui, lại giống như có một loại năng lực trấn an.

Phượng Cửu U dần trấn an lại, nhìn chằm chằm vào y phục màu đen của Hoa Thanh Y, mãi đến tận Lăng thành mới thôi.

Ngồi trên ghế ở tửu lâu, Phượng Cửu U thở dài một hơi, nhìn Hoa Thanh Y vẫn vẻ mặt ưu nhã không đổi trước mắt, lẩm bẩm mấy câu, rồi bắt đầu ăn cơm.

Hoa Thanh Y chỉ nhàn nhạt uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, đồ trước mặt, lại chẳng đụng gì.

“Thanh Y, ngươi không ăn cơm sao?” Phát hiện chỉ có mình ăn như hổ đói, Phượng Cửu U đỏ mặt hỏi.

Hoa Thanh Y cười nhợt nhạt, nói “Ta không cần ăn cơm.”

Nghe vậy, Phượng Cửu U gật đầu, nhưng không động đũa nữa, nói “Ta đi mua mấy bộ y phục trước, người ở đây chờ ta một chút được không?”

Thấy Hoa Thanh Y cười nhạt, gật đầu. Phượng Cửu U liền rời khỏi tửu lầu.

Chọn xong y phục, Phượng Cửu U cười, phân phó “Ông chủ, giúp ta gói chỗ y phục này lại!”

Ông chủ cười nói “Được!”

Khi Phượng Cửu U rời khỏi tiệm y phục một hồi lâu, phát hiện có người đi theo mình, bước chân nhanh hơn, vòng mấy vòng, liền không nhận ra đường về tửu lầu. Chỉ cảm thấy dân cư càng ngày càng thưa thớt, Phượng Cửu U không khỏi thầm nói, chẳng lẽ lần này lại muốn bắt cóc ta về Nguyễn Hương Các à.

Thực lực cũng đi mệt rồi, Phượng Cửu U dừng lại, nháy mắt đã bị một đám người vây quanh.

Ở giữa còn có một người mình vô cùng quen thuộc.

“Tử Vân, lại là ngươi?!”

Nghe vậy, Tử vân ngẩn ra, tiền đà cười “Thì ra ngươi đã biết rồi, vậy ta càng không thể giữ ngươi lại rồi.” Búng nhẹ tay một cái. Đám người bao vây Phượng Cửu U nhất tề xông về phía nàng.

Đau đớn theo dự liệu không thấy đâu, hai mắt Phượng Cửu U nhắm chặt, nhìn thân ảnh hắc sắc trước mắt, an tâm cười.

Hoa Thanh Y kéo tay Phượng Cửu U, vài lần đã giải quyết xong mấy tên lâu la kia.

“Hoa Thanh Y?!”

Hoa Thanh Y nghe vậy, ngước mắt nhìn, lại một trận choáng váng, nháy mắt đó đã trúng phải mị hoặc của Tử Vân, Phượng Cửu U phía sau ưm nhẹ một tiếng.

Thuật mị hoặc của Tử Vân nào địch nổi Hoa Thanh Y, nhân ảnh đã biến mất, trong không trung vang lên tiếng nói nghiến răng nghiến lợi “Phượng Cửu U, sau này sẽ tới lấy mạng của ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play