Thanh Khâu

Trong không khí có hương rượu nồng đậm.

Bạch y hơi có nếp gấp, vài sợi tóc để tùy ý mà không rối. Trong đôi mắt hoa đào đầy men say mơ hồ khiến người ta đau lòng. Trong tay cầm chén ngọc, một chén lại một chén đưa lên bờ môi mỏng gợi cảm.

Tử Vân nhìn Kính không còn tiêu sái như trước đây, trong tim trong mắt đều chứa đầu lửa giận.

Xông thẳng tới, giật chén ném xuống đất. Tiếng vỡ thanh thúy kéo suy nghĩ của Kính lại, bạch sắc quang mang đã vận trên tay khi nhìn thấy tử Vân dần biến mất.

“Đi lấy thêm cho ta một cái chén.” Chỉ nhàn nhàn nhìn tử Vân một cái, liền rời tầm mắt, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Tử Vân lạnh lùng cười “Ta, ngươi thay đổi rồi.” Thanh âm có chút cảm giác cuồng loạn.

Nghe thấy câu này của tử Vân, Kính nhàn nhạt cười, mang theo chút tự giễu “Thay đổi?”

“Phải! Thay đổi rồi.” Tử Vân nhìn thẳng vào Kính nói “Ngươi để nữ nhân kia đi, không phải là vì nếu nàng ở lại bên ngươi, sẽ bị lấy cổ trùng đi sao?”

Kính ngước mắt nhìn Tử Vân, cười nói “Ngươi sai rồi, nếu nàng ở lại bên ta, ta nhất định sẽ không để kẻ nào lấy đi cổ trung trong người nàng.”

Tử Vân nghe vậy, trong lòng thoáng đau, cười khổ, nói “Ca, ngươi tưởng ta ngu lắm sao, ngươi khi đối phó với thiên niên lôi kiếp, nhất định sẽ không rảnh bận tâm tới nữ nhân kia, mà trưởng lão, nhất định sẽ lấy cổ độc trong người nàng ra!”

Cười nhạt một cái, Kính lại không nói gì, chỉ đứng lên, bước chân mang theo chút trống rỗng rời đi.

Tử Vân vẫn đứng đó, nhìn thân ảnh bạch kia kia, tự lẩm bẩm “Phượng Cửu U, xem ra lần này, ta phải tự thân xuất mã rồi, không diệt ngươi không được!”

Nói xong liền biến mất.

Chỉ còn lại ly ngọc vỡ nát lẳng lặng nằm trên đất.

Khách đi3m.

Thấy Phượng Cửu U thu dọn đồ đạc, Nghiên Yên cắn răng, nói “Cửu U, ta, Thủy Vân các của ta có chút chuyện, có thể không thể cùng ngươi.”

Nghe vậy, độc tác trên tay Phượng Cửu U khựng lại, tiện đà nhìn về phía Nghiên Yên, cười nói “Không sao, ngươi cũng không thể bỏ hoang Thủy Vân các ngươi vất vả kinh doanh được.”

Nghiên Yên cười nói “Cũng không phải ta vất vả kinh doanh, đây  là sản nghiệp của song thân ta.”

Nghe vậy, Phượng Cửu U mỉm cười, nói “Vậy ngươi cũng nhặt được của hời rồi.”

Nghiên Yên cười hắc hắc hai tiếng.

Không khí có chút trầm mặc.

Nghiên Yên gãi gãi đầu, nói “Ò đúng rồi! Cửu U, lần trước sao ngươi lại đột nhiên mất tích, còn ở thanh lâu nữa?”

Phượng Cửu U nghe vậy, trong đầu lóe lên khuôn mặt kiều mị của Tử Vân, cười khổ “Ngươi nói còn có ai hại ta đây?”

“Á.” Nghiên Yên gãi trán, nghĩ một chút, chợt mắt sáng lên, nói “Tử Vân, ngươi và con hồ ly kia mập mờ như vậy, nhất định là nàng ta rồi!”

Ngoài dự liệu của Nghiên Yên, Phượng Cửu U không nói nàng thông minh hay không, trái lại vẻ mặt ảm đạm, tự biết mình không nên nói, cười khan hai tiếng “Cửu U, mấy thứ ngươi mang tới từ thế kỷ hai mươi mốt kia, ta mang tới rồi, giờ đưa cho ngươi.”

Nói xong, liền đưa một cái túi đồ cho Phượng Cửu U.

Phượng Cửu U nhận lấy túi đồ, mở bộ sưu tập trong điện thoại ra, nhìn cửu vĩ hồ ly thuyết trắng trên màn hình, ngây ngốc, chọn xóa, lại chậm chạp không nhấn xuống, cuối cùng, nhấn trở về, vẫn là không xóa đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play