Sau đó thì mọi người cũng đã gác lại chuyện mang thai gây chấn động của Vương Ngữ Ninh, họ bây giờ lại tập trung vào hôn lễ sắp tới của Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi. Nói sao thì hai người họ cũng sẽ tổ chức hôn lễ sớm thôi, còn Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ thì vẫn chưa nghĩ đến chuyện hôn lễ.
Vì thế nên Vương Ngạn cũng đã cho phép hai người vào phòng để nói chuyện riêng, khi Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh vào phòng của cô thì anh đã ngay lập tức ôm lấy vợ mình, còn nói:
- Ninh à, đúng là dọa chết anh rồi.
- Sao vậy? Cha mắng anh hả?
Hoắc Dạ liền gật đầu, sau đó còn đem hết những chuyện vừa rồi kể lại cho Vương Ngữ Ninh nghe hết từ đầu đến cuối. Sau khi nghe anh kể xong thì cô cũng chỉ biết cười mà thôi, người cha này của cô đúng là chỉ làm quá lên thôi.
Nhưng có một chuyện ông ấy nghĩ khá đúng, bây giờ đã là tháng cuối năm rồi, theo như dự định thì qua Tết họ sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng đến lúc đó thì cô cũng đã mang thai đến tháng thứ ba, thứ tư, chắc hẳn cũng sẽ lộ bụng không ít, mà mặc váy cưới lúc bụng khá to như vậy thì vừa không đẹp, lại không thoải mái cho em bé lẫn mẹ. Bất chợt Vương Ngữ Ninh lại đăm chiêu một chút.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Hoắc Dạ, hay là chúng ta cùng anh chị hai tổ chức chung một ngày đi? Bây giờ bụng em chưa lớn, mặc váy cưới cũng sẽ xinh hơn, chứ đợi đến ngày chúng ta tính toán thì khi đó bụng em cũng nhô ra rồi. Như vậy vừa không đẹp lại không tốt cho em bé nữa.
Mặc dù anh biết cô lo lắng chuyện này, nhưng anh cũng không biết nên làm sao mới tốt. Bây giờ giữa họ chỉ có hai phương pháp, một là cuối tháng này cùng với Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi tổ chức cùng một ngày. Hai là đợi sau khi Vương Ngữ Ninh sinh xong, nhưng đợi đến khi cô sinh xong thì chuyện cô cần làm cũng còn rất nhiều, nếu như thế thì còn phải đợi thêm một năm nữa. Trong khi đó thì Hoắc Dạ sợ rằng sẽ không nhịn được nhiều như thế, nên cuối cùng thì anh cũng quyết định sẽ bàn lại với cha mẹ hai bên.
Lúc này Hoắc Dạ liền ngồi xuống giường, còn ôm Vương Ngữ Ninh ở trong lòng, dịu dàng nói:
- Mẹ và dì có nói gì em không?
- Không có, họ chỉ nói em phải chăm sóc tốt cho bản thân mà thôi.
Hoắc Dạ nghe vậy cũng chỉ gật đầu, vòng tay ôm cô cũng bất giác mà siết chặt hơn một chút. Từ sau khi sống lại thì anh vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, anh luôn sợ rằng Vương Ngữ Ninh sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến anh không trở tay kịp, bây giờ anh không chỉ phải lo cho cô, mà còn phải chu toàn cho đứa bé trong bụng cô nữa.
- Hoắc Dạ, anh có hối hận không?
- Hối hận cái gì?
- Vì kết hôn với em... Ở kiếp trước vì em mà anh chết thảm, ở kiếp này cũng là vì em mà anh chịu biết bao nhiêu áp lực. Hoắc Dạ, tại sao đã sống lại rồi mà anh cũng chọn ở bên em?
Tuy biết câu hỏi của bản thân rất ngu ngốc, nhưng đó là suy nghĩ thật của Vương Ngữ Ninh. Dù biết trước ở bên cô sẽ không thoải mái, nhưng Hoắc Dạ cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều chọn cô. Người ngốc cũng không có như vậy.
Nhưng Hoắc Dạ không đáp, anh nhẹ nhàng một tay giữ ở eo cô, tay còn lại liền đặt lên gáy của cô, trực tiếp hôn lấy cánh môi nhỏ của Vương Ngữ Ninh. Mặc dù cô không biết tại sao nhưng cũng rất phối hợp, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, sau đó là đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng kia. Chiếc lưỡi của Hoắc Dạ cũng đã bắt đầu thâm nhập vào bên trong khoang miệng của cô, đem hết mật ngọt kia tham lam mà nuốt xuống vào bụng, sự đùa giỡn của anh cũng khiến cho toàn thân của Vương Ngữ Ninh nóng rực lên. Tuy nhiên thì sau đó anh cũng buông tha cho cánh môi nhỏ của cô, dịu dàng hôn một cái, một cái, rồi lại hôn một cái. Cuối cùng là cười đáp:
- Vì anh yêu em. Cả đời này, thậm chí là có kiếp sau thì anh vẫn yêu em. Ninh Ninh, anh chưa từng hối hận vì đã yêu em, cũng chưa từng có suy nghĩ là hối hận.
Lúc này Vương Ngữ Ninh liền có chút mếu máo muốn khóc, nhưng Hoắc Dạ làm sao để cho vợ mình rơi lệ được, anh trực tiếp giữ lấy gương mặt của cô rồi lại hôn xuống. Hoàn toàn đánh tan đi những suy nghĩ muốn khóc của Vương Ngữ Ninh, hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, mà thai phụ nếu không nhiều quá sẽ không tốt cho bản thân lẫn em bé, chắc là sau này anh nên tiết chế lại, nếu không lại khiến vợ khóc thì chết anh rồi.
- Ngoan, sao lại muốn khóc rồi?
- Hoắc Dạ đáng ghét, anh chỉ biết nói mấy lời này còn không cho người ta khóc, anh đúng là tàn ác đó.
Mỗi câu mỗi chữ cô đều đánh vào ngực anh mấy cái, còn mếu máo nói nữa chứ, cái dáng vẻ hờn dỗi này đúng là đáng yêu chết đi được. Chính anh cũng không nhịn được mà ôm lấy cô rồi cùng ngã xuống giường, còn vui vẻ nói:
- Ninh à, em đáng yêu như vậy là chết anh rồi.
- Chết đi, anh chết luôn đi.
- Ây da, ngại quá, anh không thể chết được. Nếu anh chết rồi thì ai làm chồng em, đúng không?
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT