Bên này vui vẻ là thế, bên kia Ngọc Ôn Trần đã lo lắng điên rồi...…
Phượng Ca bỏ đi đã hơn 5 canh giờ, vẫn chưa có bất cứ tung tích gì...!!! Ngay cả Đàm Xu cũng bặt vô âm tín, luôn tâm như chỉ thủy Ngọc Ôn Trần lần đầu biết được cảm giác lo lắng một người là như thế nào, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nét u sầu...ko khỏi nhớ tới câu nói của Phượng Ca lúc đó..!!!
- Trần đáng ghét---!!! Ta ghét nhất Trần---!!!
Không đâu, chỉ là lời giận dỗi mà thôi, Ôn Ca hiểu chuyện như vậy, sẽ ko thực sự chán ghét hắn đâu....sẽ ko..!!! cũng ko biết là ám chỉ cho ai nghe hay là đang nói cho chính hắn, Ngọc Ôn Trần lòng rối như tơ vò, bàn tay siết chặt.…
Đêm đã khuya từ lâu nhưng ánh nến trong phòng Ngọc Ôn Trần vẫn chưa chịu tắt, A Thanh mệt mỏi vô cùng lại một lần nữa trở về báo cáo kết quả. Ngọc Ôn Trần nghe tiếng động, ánh mắt tựa như sao sáng ngời nhìn chằm chằm phía cửa, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng rồi, lần này trở về vẫn chỉ có một mình chật vật bất kham A Thanh mà thôi...!!!
- Ôn Ca hắn, vẫn chưa tìm thấy sao??? - Ngọc Ôn Trần bản thân cũng vì căng thẳng, lo lắng quá độ mà mệt mỏi vô cùng nhưng hắn vẫn nhất quyết ko chịu ngừng tìm kiếm....Phượng Ca thần trí chỉ như đứa trẻ, ở bên ngoài trễ như thế này ko khéo sẽ xảy ra chuyện, hắn ko thể để Phượng Ca ở ngoài một mình như vậy....nếu được, Ngọc Ôn Trần thật sự rất muốn đích thân tìm kiếm, nhưng hắn thân tuy là Bồ Đề công tử, một khi đã vào Cung lại cũng ko thể tùy tiện xuất nhập...!!!
Cho đến giờ Tí, lễ hội mới thưa thớt dần, Đàm Xu cũng chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, ảo não bản thân thất sách, giật lại vẫn còn hào hứng Phượng Ca, trầm giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT