Chử Minh tập hợp tại điểm tập thể dục buổi sáng.

Các bạn học cùng lớp vừa thấy cậu đã lộ vẻ mặt khác thường.

Tối qua rất nhiều người nhìn thấy Chử Minh một mình đánh ba người Đỗ Việt Thành, những người không đi xem đều được nghe kể lại, chỉ qua một đêm, người người đều biết Chử Minh một mình hạ đo ván ba người còn lại.

Giữa trưa hôm qua Chử Minh thắng Khâu Văn Bân, thầy Hình nói thành tích của Chử Minh được chấp nhận, nhưng phần lớn đều nghi ngờ Chử Minh gian lận.

Tối qua Chử Minh lại thắng đám Đỗ Việt Thành, một vài người không còn nghĩ như vậy nữa.

Tuy khả năng cậu ta gian lận vẫn có, nhưng số ít đã thay đổi ý tưởng, cảm thấy có lẽ hôm qua Chử Minh sốc quá hóa chaos, thể hiện ra thực lực chân chính.

Đương nhiên, có ý tưởng này chỉ là thiểu số, đại đa số vẫn như Đỗ Việt Thành, nghi ngờ Chử Minh chơi doping.

Trước giờ thể dục có người còn hỏi cậu, “Chử Minh, cậu dùng chất kích thích hả?”

“Không.”

“Thật không?” Người kia rõ ràng không tin, “Chất kích thích sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực, cậu biết chứ?”

Chử Minh nhướng mày: “Vừa biết, nhưng tôi không dùng, không tin qua hỏi Đỗ Việt Thành.”

“Là sao?” Nghe Chử Minh nói, mọi người đều quay đầu nhìn Đỗ Việt Thành, “Nó có dùng không?”

Khuôn mặt Đỗ Việt Thành đã được máy móc điều trị, hôm nay đã hết sưng, nhưng sắc mặt vẫn rất tệ hại, nghe hỏi cũng không trả lời, làm lơ như không thấy.

Chử Minh bất mãn nhìn hắn: “Sao mày cứ im im thế hả?”

Đỗ Việt Thành trừng hắn một cái, nhưng vẫn không mở miệng.

Chử Minh chống nạnh: “Không phải hôm qua mày cũng nghi ngờ tao à, thầy y tế đã xét nghiệm máu cho tao, chỉ vì mày nghi ngờ mà tự dưng tao mất ống máu, mày không nên giải thích một câu với mọi người à?”

Đỗ Việt Thành xiết nắm tay, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, nhưng vẫn nhịn không nói.

Phó Nham và Trương Minh Húc đứng bên cạnh, tuy không bị chỉ mặt gọi tên nhưng mặt vẫn đỏ rần vì xấu hổ, Khâu Văn Bân cũng ngại tới mức muốn lấy giẻ nhét vào miệng Chử Minh.

Tuy Đỗ Việt Thành không nói, nhưng cả lớp đã ngầm hiểu, “Không dùng thật luôn?”

Chử Minh: “Đúng vậy, tôi không dùng, tôi thắng bằng thực lực.”

Đã nói đến vậy nhưng vẫn có người nghi ngờ, “Hay là lúc kiểm tra thuốc bị đào thải hết rồi?”

Chử Minh thích nhất câu hỏi này.

“Hỏi hay lắm!”

Chử Minh sốt sắng nhìn các bạn học xung quanh, “Nếu các người đã nghi ngờ việc tôi sử dụng thuốc kích thích, vậy có ai chịu ra đây đánh một trận không hả? Đánh xong tôi hiến thêm ống máu nữa, chúng ta đi xét nghiệm.”

Mọi người xung quanh im thin thít.

Chử Minh khoanh tay thúc giục: “Có ai không? Tôi tình nguyện hiến máu mà không ai muốn thử à?”

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai chịu bước lên một bước.

“Thật nhàm chán.” Chử Minh trợn mắt.

Tiếng loa trường vang lên, giờ thể dục đã đến, đám học sinh thở phào nhẹ nhõm, lần lượt tản ra xếp thành hàng, bắt đầu chạy bộ.

Thể dục buổi sáng yêu cầu tất cả mọi người phải chạy 5 km, ai không hoàn thành sẽ bị trừ điểm.

Chút vận động này đối với Chử Minh chỉ như bữa ăn sáng, cậu nhẹ nhàng hoàn thành, thậm chí cảm thấy mình có thể chạy thêm 5 km nữa.

Nhưng với những học sinh khác thì đó là cả vấn đề, có mấy người tụt lại đằng sau, hụt hơi không theo kịp, chạy hết vòng thì mồ hôi nhễ nhại. Chử Minh trí nhớ tốt, nhận ra kia chính là những người có thành tích kém nhất môn Đối kháng.

Hôm qua nghe Yến Trường Hạ nói, Chử Minh mới biết trường sẽ mở cửa sau cho học sinh lắm tiền, cậu nghi ngờ đám người này cũng như cậu, quyên góp để có vé vào trường.

Khác biệt là, tuy nhà cậu quyên tiền, nhưng cậu mạnh tự nhiên, còn mấy người này, tiền tài không giúp họ nâng cao thể lực, bản chất vẫn là mấy cục nợ.

Chẳng trách hệ này kém nhất trường, một đống tạ đeo chân thì làm sao mà đi nổi.

Thật ra Chử Minh đoán ngược rồi, không phải bọn họ nhiều của nợ mới kém nhất trường, mà là vì hệ này kém nhất trường, nên mới tập trung nhiều của nợ như thế.

Nguyên chủ cũng là một trong số những cục nợ to nhất, tiết thể dục buổi sáng, cậu ta còn kém hơn chậm hơn những người này nhiều.

Hiện có Chử Minh, mới dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, chạy xong mặt không nóng thở đều đều, khiến người khác đều phải ngước nhìn.

Có người lại nghi ngờ cậu dùng thuốc kích thích, nhưng nghĩ xem, hôm qua kiểm tra đấu đối kháng, Chử Minh dùng thuốc để không bị trừ điểm, chứ hôm nay không kiểm tra gì, chẳng lẽ Chử Minh uống thuốc để chạy cho hết 5 km?

Có phải hơi làm màu quá không?

Thuốc kích thích có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, sử dụng liên tục tác dụng phụ sẽ càng đáng sợ hơn, Chử Minh bị điên à.

Mọi người càng ngày càng không hiểu Chử Minh.

Sau tiết thể dục buổi sáng, đến phiên đám Chử Minh tiến hành tự kiểm điểm.

Chủ nhiệm Vương đến đây từ lúc bọn họ còn đang chạy thể dục, thấy mấy học sinh chạy cuối thở hồng hộc, không khỏi cau mày.

Lại thấy Chử Minh chạy phơi phới đằng trước, hơi thở rất ổn định, vừa hài lòng vừa nghi hoặc.

Chủ nhiệm Vương cũng không biết chuyện này là sao, Chử Minh ăn gì mà tự nhiên lợi hại đến thế.

Chẳng lẽ sự thật là lúc trước nó che dấu thực lực?

Nghĩ không ra, ông quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.

Chờ cả lớp thể dục buổi sáng xong, thầy Vương mới đứng trước đội hình, nói về việc tối qua Chử Minh và bạn cùng ký túc xá đánh nhau, sau đó nghiêm khắc phê bình bọn họ trước mặt cả lớp, bắt bọn họ phải lên kiểm điểm công khai.

Đầu tiên là Đỗ Việt Thành.

Đỗ Việt Thành cầm giấy đi lên, quay mặt về phía cả lớp, tái mặt đọc bản tự kiểm điểm.

Trước tiên hắn kiểm điểm sai lầm của bản thân, rằng tôi không nên bất cẩn làm đổ nước lên giường bạn Chử Minh, tuy đã xin lỗi, nhưng tôi nên thành khẩn hơn chút nữa, Chử Minh chưa hài lòng, tôi nên xin lỗi đến khi bạn ấy bằng lòng tha thứ, chứ không nên hành động theo cảm xúc, đánh nhau với Chử Minh.

Tuy hắn kiểm điểm chính mình, nhưng từng câu từng chữ đều đang chỉ trích Chử Minh được nước làm tới, đồng thời ám chỉ Chử Minh ra tay trước.

Ngoài mấy điểm này ra thì tổng thể là một bản kiểm điểm sâu sắc, thừa nhận sai lầm và hứa không tái phạm, còn mong các bạn và thầy Vương cùng giám sát.

Tóm lại, là một bản kiểm điểm khiến chủ nhiệm Vương hài lòng.

Trừ việc giọng đọc không được chân thành, vừa nhắc tới Chử Minh thì nghiến răng nghiến lợi ra, còn lại đều ổn hết.

Chủ nhiệm Vương nhận bản kiểm điểm của Đỗ Việt Thành, sau đó gọi người tiếp theo.

Người thứ hai bước lên là Phó Nham.

Khuôn mặt hôm qua bị đánh sưng vêu của Phó Nham, sau khi dùng máy điều trị đã trở lại bình thường, chỉ là mặt mũi tái nhợt, chắc vì hôm qua thua thảm quá nên tối trằn trọc khó ngủ.

Kiểm điểm của Phó Nham cũng tương tự, đầu tiên là kiểm điểm bản thân, sau đó xin lỗi các bạn vì những rắc rối mình đã gây ra.

Đáng nói là hắn không chỉ xin lỗi chủ nhiệm Vương, còn xin lỗi cả Chử Minh, khiến Chử Minh cũng rất kinh ngạc, cảm thấy bản kiểm điểm này dễ nghe hơn của Đỗ Việt Thành nhiều.

Người thứ ba là Trương Minh Húc.

Hôm qua Trương Minh Húc bị Chử Minh đá bay, cả người lẫn cửa té sầm ra hành lang, sau đó bị mọi người khiêng đến phòng y tế, giáo viên y tế kiểm tra, tuy nội tạng không bị tổn thương, nhưng ngực bị tím bầm cả mảng lớn, sáng nay chạy thể dục vẫn luôn thấy hụt hơi.

Bản kiểm điểm của hắn cũng rất bình thường, có lẽ sợ Chử Minh quá nên hắn cũng ngoan ngoãn xin lỗi cậu, thừa nhận sai lầm về phía mình, còn nói lúc trước mình không nên dè bỉu Chử Minh như thế, hi vọng sau này mọi người chung sống hòa bình với nhau, không làm trái kỷ cương trường lớp nữa.

Không làm trái kỷ cương trường lớp, ý là không muốn bị ăn đòn lần nữa.

Nói ra lời này hắn cũng xấu hổ cực kỳ, lắp ba lắp bắp đọc hết 3000 chữ kiểm điểm.

Đọc xong, hắn nộp bản kiểm điểm cho chủ nhiệm Vương, cúi đầu lủi nhanh về hàng.

Tiếp đến chính là Chử Minh.

Chử Minh bước lên trước, tay cũng cầm bản kiểm điểm đã viết xong, nhưng cậu không đọc nó.

Trước khi kiểm điểm cậu còn tằng hắng một cái, giống như lên phát biểu chứ không phải lên tự kiểm điểm, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Về vụ đánh nhau tối hôm qua, tôi xin được kiểm điểm như sau.”

“Trong vụ việc này, phạm sai lầm lớn nhất là Đỗ Việt Thành, nếu cậu ta không cố ý tạt nước lên giường tôi, chúng tôi sẽ không đánh nhau, trách là trách cậu ta, lỗi là lỗi của cậu ta.”

“Nếu cái tay cậu ta không gợi đòn như thế, chúng tôi sẽ không xảy ra xung đột, tôi cũng không phải đứng đây để kiểm điểm thế này, tôi, là bị cậu ấy liên lụy.”

“Tiếp đó, cần phải trách Phó Nham và Trương Minh Húc không phân phải trái, xông lên đánh tôi. Chẳng lẽ tôi lại đứng yên làm bao cát? Không, tất nhiên tôi phải đánh trả.”

“Hơn nữa tôi còn phải thắng đậm, bởi nếu thua thì không biết phải giấu mặt vào đâu.”

“Cho nên rõ ràng là, trong sự việc lần này, tạo thành sai lầm là Đỗ Việt Thành, tiếp diễn sai lầm là Phó Nham và Trương Minh Húc.”

Cả lớp đứng dưới nghe bản kiểm điểm chân thành của cậu mà há hốc.

Chử Minh lại nói tiếp: “Tuy nhiên, các bạn ấy đã nhận thức được sai lầm của mình và cũng đã tự kiểm điểm bản thân, chúng ta nên cho các bạn ấy một cơ hội để sửa đổi.”

“Tuy trong lúc kiểm điểm, Đỗ Việt Thành có thái độ trốn tránh trách nhiệm, không hề xin lỗi tôi, nhưng tôi là một người bao la bác ái……”

“Chử Minh!”

Chủ nhiệm Vương càng nghe càng thấy chướng, lập tức quát cậu “Trò làm gì thế hả?”

“Em đang kiểm điểm ạ.”

“Đây mà là kiểm điểm à!” chủ nhiệm Vương giận muốn xịt khói “Ai mượn trò kiểm điểm lỗi lầm của người khác, trò không có lỗi gì à?”

“Nhưng hôm qua lỗi không ở em mà.” Chử Minh nhìn chủ nhiệm Vương bằng ánh mắt vô tội “Thật sự là Đỗ Việt Thành khiêu khích em, Phó Nham và Trương Minh Húc đánh em, bọn họ yếu còn học đòi đánh lộn, định thắng làm vua thua ăn vạ chứ gì.”

Đối mặt với biểu cảm ngày càng đáng sợ của thầy Vương, Chử Minh vẫn hùng hồn lý luận: “Thôi được, nếu em có sai, hoặc coi như em đã sai đi, vậy sai lầm đó cũng như hạt cát giữa sa mạc, nào cần phải kiểm điểm đâu thầy.”

Tất cả học sinh bên dưới đều ngớ người ra.

Chủ nhiệm Vương giận tới không nhúc nhích được, nghẹn họng trừng cậu.

“Chủ nhiệm.” Chử Minh thấy thầy Vương đứng như trời trồng không nói một câu, đành phải nhắc nhở “Em chưa kiểm điểm xong.”

Chủ nhiệm Vương hít sâu một hơi: “Trò còn gì muốn nói?”

Chử Minh chậm rãi nói: “Còn một chuyện nữa, chính là có người làm việc xấu không để lại tên, cứ tưởng là không ai phát hiện, nhưng dễ gì mà giấu giếm được em, hôm nay ở đây, em sẽ vạch trần kẻ đó.”

Chủ nhiệm Vương đen mặt nhìn cậu: “Kẻ đó là trò chứ gì?”

“Tất nhiên là không.” Chử Minh nhìn xuống hàng đầu tiên “Là Khâu Văn Bân.”

“Gần đây em đang kẹt tiền, định đòi lại quà đã tặng cho Giang Vân Hàng để sang tay kiếm ít tiền tiêu.” Nhắc tới Giang Vân Hàng, Chử Minh còn cố ý bổ sung “Em biết chủ nhiệm không cho em đến gần hệ Cơ giáp chiến đấu, nên quà là em nhờ người khác đòi giùm.”

Thấy Chử Minh nhắc tới Giang Vân Hàng, ai nấy đều dỏng tai lên nghe, ngay cả chủ nhiệm Vương cũng nghiêm túc nhìn cậu: “Trò định nói gì?”

Chử Minh: “Em định nói là, hôm qua lúc em đòi quà lại, Giang Vân Hàng nói bạn ấy không nhận quà của em, mà đã nhờ một người mang về lớp mình trả cho em, nhưng quà đâu, em không nhận được, vậy quà của em đâu mất rồi? Hi vọng Khâu Văn Bân có thể giải thích đôi lời.”

Khâu Văn Bân đứng ở hàng đầu tiên lập tức tái mặt.

Chử Minh khoanh tay hếch cằm nhìn hắn: “Trước mặt mọi người, mong bạn cho tôi câu trả lời hợp lý?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play