Yến Trường Hạ nằm ngửa, gác tay bị thương lên giá đỡ ở mép giường, Chử Minh nằm nghiêng trên chiếc giường còn lại, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn Yến Trường Hạ.

Yến Trường Hạ vốn định mặc kệ cậu ta, nhưng ánh mắt háo hức của Chử Minh khiến anh thật sự không thể phớt lờ, Yến Trường Hạ không nhịn được nữa, đành phải hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Có!”

“Chuyện gì?”

“Cậu mua vòng cổ ở đâu thế?”

Yến Trường Hạ lãnh đạm liếc nhìn cậu: “Viện nghiên cứu Hoàng Gia.”

“Ò.” Một nơi Chử Minh chưa từng nghe thấy, “Bao tiền thế?”

Yến Trường Hạ mím môi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “60 triệu tinh tệ.”

“Đắt vậy!” Chử Minh bàng hoàng.

Một cái vòng cổ bằng vàng thôi mà những 60 triệu tinh tệ, đắt hơn cả chiếc cơ giáp mua để xó của cậu nữa!

Vàng ở thế giới này đắt thế sao!

Chẳng trách ở đây cả ngày mà chưa nhìn thấy một chút vàng nào, thì ra ở đây vàng là thứ quý hiếm!

Thôi xong.

Chử Minh thở dài.

Yến Trường Hạ: “Sao thế?”

Chử Minh u oán nói: “Không có gì, đang cảm thán cậu đúng là giàu có thôi.”

Yến Trường Hạ: “……”

Chử Minh than thở: “Vòng cổ gì mà đắt quá!”

Yến Trường Hạ nhìn cậu như nhìn người trên trời rơi xuống: “Cậu không biết đây là gì à?”

“Không phải là vàng sao?”

Yến Trường Hạ câm nín, trầm mặc một lát mới hỏi: “Cậu là học sinh ở đây à?”

“Đúng vậy, tớ mặc đồng phục giống cậu này.”

Yến Trường Hạ: “Cậu học hệ nào?”

Tuy mặc đồng phục nhưng Chử Minh không mang huy chương, có lẽ nó rơi đâu mất trong lúc cậu đánh nhau.

Chử Minh: “Hệ Hỗ trợ chiến trường.”

“À.” Giọng điệu của Yến Trường Hạ càng trở nên xa cách, “Là hệ kém cỏi nhất, chuyên chuồi tiền để vào, nghe nói mấy năm nay trường Quân đội I càng ngày càng sa sút, thường vì kinh phí mà nhận học sinh ngoài luồng, khiến cho chất lượng dạy và học tuột dốc từng năm, học sinh đào tạo ra cũng kém dần đều, xem ra đều là sự thật.”

Chử Minh nhận ra được sự khinh thường trong lời nói của Yến Trường Hạ, lập tức không vui: “Cậu nói vậy là ý gì, tôi rất lợi hại, dư sức đỗ vào trường.”

Yến Trường Hạ: “Thế cậu tự mình thi vào à?”

“Đúng.” Chử Minh rất tự tin, “Tuy tiền thì nhà tôi cũng có đóng góp.”

Yến Trường Hạ: “……”

Yến Trường Hạ không thấy Chử Minh có vết thương, thấy cậu ở lại phòng y tế, đoán chắc vết thương kia nhất định nằm trong não, liền mặc kệ cậu, nghiêng người ngoảnh mặt sang bên.

Chử Minh vẫn muốn hỏi thăm chiếc vòng cổ, nhưng thấy Yến Trường Hạ không chịu giao lưu, cũng không biết làm sao để bắt chuyện, nghĩ nghĩ, nhảy xuống giường ra gian ngoài tìm thầy Hàn y tế.

“Thầy Hàn, thầy biết Viện nghiên cứu Hoàng Gia không?”

Thầy Hàn gật đầu: “Biết, là viện nghiên cứu cơ giáp của hoàng gia, chuyên nghiên cứu và chế tạo cơ giáp, sao thế?”

Chử Minh ồ lên: “Ra vòng cổ kia là cơ giáp à?”

“Vòng cổ nào?” thầy Hàn nhìn thoáng qua phòng nghỉ, “Vòng cổ mà cậu học sinh lúc nãy đeo ấy hả?”

“Đúng thế.”

Thầy Hàn hết chỗ nói: “Là nút không gian để chứa cơ giáp đấy, cái này mà em cũng không biết, em học hành cái kiểu gì thế.”

Trong trường, cái tên Chử Minh phải gọi là nổi như cồn, thầy Hàn đương nhiên cũng từng nghe qua, nhưng nghe đều là những chuyện trời ơi đất hỡi, mãi đến hôm nay, chứng kiến chiến tích kinh người của Chử Minh, cái nhìn của anh mới có chút thay đổi.

Chử Minh nghe bảo là cơ giáp, lập tức mở quang não ra, kéo đến giao dịch mua sắm của mình và hỏi, “Em cũng mua cơ giáp, là màu vàng hả thầy?”

Thầy Hàn đi qua, xem thử một lúc mới nói: “Không, cơ giáp này em đặt của Viện nghiên cứu Giang Hà, cơ giáp do bọn họ chế tạo phần lớn đều màu đen, của em chắc cũng thế.”

Thầy Hàn kéo xuống một chút, click mở thông tin chi tiết, “Là màu đen, viết ở đây này.”

“Màu đen à.” Chử Minh cực kỳ thất vọng.

Cậu còn tưởng chiếc cơ giáp xa xỉ này còn có chút tác dụng, ai ngờ nó lại đen thui, lại vô dụng nữa rồi.

“Sao không phải là màu vàng cơ chứ.”

Thầy Hàn: “Mỗi viện nghiên cứu sẽ chế tạo một nút không gian với màu sắc khác nhau, chỉ có Viện nghiên cứu Hoàng Gia mới có nút không gian màu vàng.”

Chử Minh: “Thế muốn màu vàng thì em phải tới đó mua ạ?”

“E là hơi khó đấy.” Thầy Hàn nói, “Viện nghiên cứu Hoàng Gia là nơi chuyên phục vụ cho người trong hoàng thất và quân đội hoàng gia, không nhận đơn của người bình thường, em không đặt được đâu.”

Chử Minh nhăn nhó: “Sao rắc rối quá vậy?”

Thầy Hàn thấy cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác, đành phải nhắc nhở: “Thầy thấy cậu bạn vừa nãy nhìn quen quen mà không nhớ là đã gặp ở đâu, vừa nãy xem diễn đàn trường mới biết, hôm nay có học sinh chuyển trường, là học sinh của hệ Cơ giáp chiến đấu, Nhị hoàng tử Đế quốc, nghe nói đang bị thương, không biết vì sao lại chuyển tới trường chúng ta.”

Thầy Hàn nhìn phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: “Vết thương trên tay cậu học sinh kia rất nghiêm trọng, có lẽ cậu ta chính là Nhị hoàng tử điện hạ, em đừng ăn nói lung tung đấy.”

“Nhị hoàng tử à, nghe là thấy giàu rồi.” Chử Minh lẩm bẩm.

Thầy Hàn: “Đúng thế, không chỉ giàu, còn có quyền có thế, không đắc tội được.”

“Hôm nay bốn học sinh thầy chữa trị, nghe nói đều là kiệt tác của em, em lợi hại hơn thầy nghĩ đấy.” Thầy Hàn nhìn Chử Minh, “Hôm nay em đánh mấy trận, chắc cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi, đừng có gây chuyện nữa, sáng mai phơi chăn rồi về ký túc xá mà ở, Nhị hoàng tử có lẽ sẽ ở lại phòng khám vài hôm, em ở đây không tiện lắm.”

Chử Minh bực bội ò một tiếng, oán giận nói: “Mấy tên ở ký túc xá của em đáng ghét quá.”

“Em không thích bạn cùng phòng thì xin chủ nhiệm Vương đổi sang phòng khác đi.”

Chử Minh vuốt cằm suy nghĩ: “Nếu được đổi đến phòng của Khâu Văn Bân thì tốt quá, tên kia ngứa đòn như thế, có cơ hội em phải tẩn cho nó trận nữa.”

Thầy Hàn: “……”

Rồi vậy là hối cải dữ chưa.

Thầy Hàn lấy giấy bút ra đưa cho Chử Minh: “Của em này, khoan ngủ đã, kiểm điểm thầy Vương bảo em viết, qua bàn kia viết xong rồi hãy ngủ.”

Chử Minh: “……”

Chử Minh dùng một tiếng đồng hồ, viết ra một bản kiểm điểm chân thành thắm thiết.

Viết xong mới hơn 8 giờ tối, còn chưa tới giờ ngủ của cậu, Chử Minh lại lấy nội quy trường ra chép.

Không chép không biết, nội quy trường Quân đội I có hơn 3000 điều, thật khiến Chử Minh mở mang tầm mắt, cậu cảm thấy cái trường này thật vớ vẩn, quy định không được đánh nhau còn tạm chấp nhận được, chứ tốc độ đi, tướng ăn uống mà cũng quy định, đúng là quản trời quản đất, cái gì cũng muốn quản.

Chử Minh hơi nhớ Trưởng lão rồi, tuy Trưởng lão suốt ngày cằn nhằn, nhưng ít ra không quản nhiều như thế, ăn cơm thích nằm sắp hay chổng ngược đều mặc kệ.

Mới có một ngày, Chử Minh đã cảm thấy sinh hoạt học đường chán gần chết, chương trình học thì tẻ nhạt, được mỗi môn Đối kháng tàm tạm thì cả lớp lại quá yếu, không có ai là đối thủ của cậu.

Chử Minh trằn trọc trên chiếc giường bệnh trắng tinh, quả nhiên không có vàng là không ngủ được.

Cậu lật người từ 10 giờ đến tận 12 giờ, Yến Trường Hạ bị cậu ồn ào không chịu nổi, “Nửa đêm không lo ngủ đi, còn làm gì thế?”

“Tôi quen giường, cái giường này nằm khó chịu quá.”

Yến Trường Hạ: “Khó chịu thì về phòng mà ngủ.”

Chử Minh: “Giường phòng ngủ cũng khó chịu.”

Yến Trường Hạ nổi nóng: “Nằm giường không thoải mái thì dậy chép nội quy đi, đừng ngủ nữa.”

Chử Minh dừng một chút, kỳ quái hỏi: “Sao cậu biết tôi phải chép nội quy trường học?”

Yến Trường Hạ nói với ngữ khí hơi là lạ: “Tôi xem trên diễn đàn trường, không ngờ cậu còn là danh nhân, vừa vào học một tháng mà đã làm không ít chuyện kinh thiên động địa, đúng không?”

Sự tích Chử Minh theo đuổi Giang Vân Hàng, cả tháng nay vẫn bị thêm mắm dặm muối post lên diễn đàn trường, kể cả chuyện hôm nay Chử Minh nhảy lầu, cũng đang có mấy ngàn lượt bình luận.

“Tàm tạm thôi, thật ra cũng không kinh thiên động địa lắm, phần lớn tôi đều quên béng rồi.” Chử Minh nhỏ giọng nói.

Yến Trường Hạ cười lạnh một tiếng: “Trên diễn đàn vừa mở chủ đề mới, nghe nói cậu bị thầy Vương chủ nhiệm phạt chép nội quy 1000 lần, có người đang đề nghị chép giúp cậu một nửa, kiếm 2000 tinh tệ, sau đó đi tìm thầy Vương tố cáo cậu.”

Chử Minh bật dậy, tức giận nói: “Ai mà chơi mất dạy vậy, cái này mà cũng nghĩ ra được, đúng là không phải người.”

Yến Trường Hạ liếc xéo cậu: “Ai bảo cậu chọc người ghét làm gì.”

Chử Minh mở diễn đàn trường, lập tức thấy được chủ đề mất nết kia, nó nằm ngay trên cùng, phía dưới rất nhiều người bình luận, nói ý này hay đấy, nhưng giờ trễ quá không liên lạc được Chử Minh, không thì hắn cũng thử.

Chử Minh vừa rồi có chép nội quy vài lần, đang chán chường định tìm người viết giúp, nhưng tiền thì không có, lấy gì để thuê người, cậu còn định hay là mượn Mạnh Trì thêm ít tiền nữa.

Giờ thấy có người nảy ra ý định mất nết đó, Chử Minh nào dám tìm người viết thay nữa, thầy Vương mà biết, chắn chắn sẽ nhân đôi nhân ba lên cho cậu.

Chử Minh không ngủ được, cũng không muốn ngủ, cậu lồm cồm bò dậy, ra bàn ngồi chép nội quy trường.

Chờ Chử Minh đi, Yến Trường Hạ mới mở diễn đàn, xóa chủ đề mà mình mới post lên.

Chủ đề giúp Chử Minh chép nội quy sau đó lấy tiền tố cáo bỗng không thấy tăm hơi.

Không bị quấy rầy, Yến Trường Hạ rốt cuộc có thể chợp mắt.

Chử Minh chép nội quy đến gần 2 giờ sáng mới ngủ thiếp đi trên bàn.

5 giờ sáng hôm sau, Chử Minh bị giáo viên y tế gọi dậy tham gia thể dục buổi sáng, thể dục buổi sáng sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ 30.

Tuy chỉ ngủ 3 tiếng, nhưng thân thể Chử Minh rất cường tráng, chỉ 3 tiếng là đã sạc đầy pin.

Địa điểm thể dục buổi sáng của hệ Hỗ trợ chiến trường là sân tập phía Nam, bài tập là chạy bộ 5 km.

Sân tập phía Nam là sân tập nhỏ nhất, sân phía Đông bên cạnh là sân lớn nhất.

Chử Minh chạy đến sân thể dục, thấy sân thể dục phía Đông có cái gì đang bay.

Cậu dừng lại nhìn kỹ, phát hiện đúng là có cái gì đang bay, hơn nữa còn rất lớn, mỗi tội ở xa nhìn không rõ, chỉ biết là nó có hình người.

“Cái gì bay kia?” Chử Minh hỏi người bạn cùng lớp đi ngang qua.

“Cơ giáp đó.”

“Ra là cơ giáp.” Chử Minh kinh ngạc, sau đó mới chợt nhận ra, “Cơ giáp biết bay à?”

“Cơ giáp đương nhiên biết bay rồi, cậu lại nói nhảm cái gì đấy.”.

Chử Minh không ngờ cơ giáp lại bay được.

Cậu bị phong ấn nguyên hình không được bay, vẫn luôn rất ngứa ngáy, cơ giáp bay được thì chiếc cơ giáp của cậu lại có đất dùng rồi!

Chử Minh hưng phấn nói: “Nếu được lái cơ giáp, tôi sẽ được bay lên trời.”

“Lại mê sảng gì đó ba.”

Bạn học bên cạnh lườm cậu cháy mặt, “Trong trường, chỉ có học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu mới được dùng cơ giáp, tỉnh ngủ giùm cái đi.”

Chử Minh cảm thấy đấy chỉ là chuyện nhỏ.

Cậu lấy quang não ra nhắn tin cho Mạnh Trì:【Tui định tham gia cuộc thi của hệ Cơ giáp chiến đấu.】

【Biết ngay là cậu sẽ đổi ý mà!!!】 Mạnh Trì vừa thấy tin nhắn đã tức muốn hộc máu,【Mới có một ngày đã đổi ý, cậu không kiên trì thêm ngày nữa được à!】

Chử Minh:【Lúc trước là tại tui chưa hiểu về cơ giáp, giờ tui hiểu rồi, tui muốn thi.】

Mạnh Trì:【Thi cái gì mà thi, cậu làm sao mà qua được!】

Chử Minh:【Chưa chắc.】

Mạnh Trì:【Cậu đừng mơ hão nữa, hệ Cơ giáp chiến đấu toàn mấy tên dã man đam mê bạo lực, không thích hợp với cậu đâu.】

Chử Minh mỉm cười:【Thế thì đúng rồi, tui chính là kẻ dã man đam mê bạo lực đây, quá hợp với tui luôn】

Mạnh Trì:【……】

Khuyên bảo vô hiệu, Mạnh Trì đành dùng đòn tất sát,【Tui biết ngay là cậu sẽ đổi ý mà, nhưng vô ích thôi, hôm qua cậu vừa nói với tui xong, tui đã đi tìm Giang Vân Hàng đòi quà ngay lập tức, Giang Vân Hàng nói không nhận quà của cậu, tất cả đều nhờ bạn cùng lớp của cậu trả lại cho cậu rồi.】

Hửm?

Chử Minh về phòng tìm kiếm, nhưng không tìm được mấy thứ kia, không lẽ nó mọc chân chạy mất?

Chử Minh:【Hắn nhờ ai trả quà cho tui thế?】

Mạnh Trì:【Khâu Văn Bân.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play