Vì sợ không được học cùng lớp với hai cậu bạn nữa nên Cố Diễm Tinh cũng cố gắng học hành, nhưng tố chất không tốt, cuối cùng cũng miễn cưỡng lại được cùng lớp, ba người lại tiếp tục làm bộ ba nổi tiếng ở trường cấp ba.

''Với cái đầu bé tí này của cậu, sau này có thể làm gì được chứ.''-Tô Vĩ Thành trêu chọc.

''Sau này tớ mà không tự nuôi bản thân được thì sẽ đến ăn chực nhà các cậu, chẳng lo chết đói.''

Cố Diễm Tinh bĩu môi. Hàn Lâm Viễn xoa đầu cô:''Nhà tớ không có cơm thừa đâu.''

Cố Diễm Tinh tức giận đấm đá một hồi hai cậu bạn.

''Cậu cứ việc bảo vệ cái đầu bé của cậu đi, sau này tớ nuôi cậu.''-Tô Vĩ Thành chợt trầm giọng nói một câu chân thành.

Cố Diễm Tinh chỉ mải đùa giỡn, không nhận ra giọng điệu khác thường của cậu bạn

''Nói vậy còn nghe được.''

Chỉ có Hàn Lâm Viễn nhận ra, nhìn cậu bạn bằng ánh nhìn tinh quái.

Tối đó Hàn Lâm Viễn chơi bên nhà Tô Vĩ Thành đến đêm muộn.

Tô Vĩ Thành không biết Hàn Lâm Viễn liệu có ý nghĩ gì với Cố Diễm Tinh không, nhưng trong chuyện tình cảm, cậu sẽ không vì tình bạn mà nhường nhịn.

Hàn Lâm Viễn tức đến bật cười, ném nắm đấm vào ngực cậu bạn:

''Tớ không biến thái như cậu, có thể có tình cảm nam nữ với ngừoi anh em của mình. Mình coi cậu ấy như em gái mình vậy, không bao giờ để ngừoi khác bớt lo.''

Hai cậu cùng cừoi, cảm thấy may mắn vì sau khi thẳng thắn với nhau, tình bạn của họ lại tăng lên.

Cuối lớp mười hai, mọi ngừoi đều chỉ hận một ngày không kéo dài thêm mấy tiếng, làm thêm vài cái đề, thời gian thi đại học ngày càng tới gần.

Vậy mà bên cạnh hai cậu bạn đang miệt mài học hành thì cô bạn Cố Diễm Tinh lại ngồi bên cạnh nhai bim bim rột rột, cả tiếng không làm xong một bài tập, hai cậu bạn cũng đã quá quen với cảnh này, cũng để mặc cô. Cũng may tiếng anh và văn học của cô khá tốt, miễn cưỡng kéo được tổng điểm lên một chút.

Hết bim bim lại lần xuống bếp ăn vụng k lạnh trong khi hai cậu không để ý, ăn đến vui vẻ. Cô giúp việc vào nhìn thấy, Cố Diễm Tinh còn làm hành động suỵt để cô giúp việc không lên tiếng, làm cô cũng bật cừoi vì biểu cảm đáng yêu của Cố Diễm Tinh.

''Tối nay tớ phải đi cùng ba mẹ tới một bữa tiệc, về trước đây.''-Hàn Lâm Viễn vừa thu dọn sách vở vừa nói.

''Tớ ở lại chút nữa.''-Cố Diễm Tinh hơi khó chịu, có lẽ là tại lúc nãy tham ăn đã ăn hết một hộp kem lớn, giờ ba mẹ vẫn chưa về, cô không muốn về nhà một mình.

Tô Vĩ Thành nhìn ra được biểu cảm hơi nhăn nhó của cô:''Đau bụng sao, ngày đó đến phải không?''

Cố Diễm Tinh cười trừ:''Cậu còn nhớ ngày của tớ hơn cả tớ thế.''

Bụng ngày càng khó chịu, mặt cô càng nhăn nhó hơn, làm Tô Vĩ Thành lo lắng

''Sao lần này lại đau vậy?''

Tô Vĩ Thành đi tới gần, lại ngửi thấy mùi vali thơm ngậy:''Cậu lại lén lút ăn vụng kem đúng không?''

Cố Diễm Tinh đau bụng, chỉ ôm bụng cừoi trừ, giờ này phải tỏ ra yếu đuối mới có thể bớt ăn mắng đi mấy câu.

Không trả lời là thừa nhận rồi, Tô Vĩ Thành tức giận thở dài, đi rót cho cô một cốc nước ấm, đặt xuống trước mặt cô.

Cậu ngồi xuống sát cô, để cô nghiêng dựa vào ngừoi mình, bàn tay tự nhiên mà đặt xuống bụng cô, nhẹ xoa xoa

''Coa dễ chịu hơn không?''

Cố Diễm Tinh bất ngờ với hành động của cậu, tim đập nhanh từng hồi thình thịch, nhưng lại không muốn đẩy cái tay đang xoa rất dễ chịu kia ra.

Thấy cô không trả lời, cậu tưởng cô đang rất khó chịu, mặt ngày càng căng thẳng:''Đã nói cậu bao nhiêu lần sao vẫn cứ luôn không chịu nghe lời vậy chứ.''

Nói thì nói nhưng tay vẫn không dừng xoa xoa.

''Dễ chịu hơn rồi.''-Cố Diễm Tinh nhỏ giọng thì thầm.

Cố Diễm Tinh ngẩng đầu lên nhin cậu:''Cậu thích tớ hả?''

Cô cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi câu ấy, đến lúc hỏi xong lại thấy hối hận. Nếu cậu trả lời là không thì bối rối lắm.

Nhưng sau đó cậu lại trả lời:''Bây giờ vẫn còn nhỏ, đợi sau kỳ thi đại học, tớ sẽ tỏ tình với cậu.''

Cố Diễm Tinh mỉm cười đáp lại, hai ngừoi cứ vậy xác định được tâm ý đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play