Ông bà Tô dẫn Cố Vĩ Trí lên tầng hai, đưa tới một căn phòng rất rộng rãi, màu chủ đạo là màu trắng, phù hợp cho cả nam và nữ.
''Đây là phòng chuẩn bị cho cháu nội, chúng ta cứ nghĩ đời này không có khả năng được dùng đến cơ. Phía hành lang bên kia cũng có hai phòng, là chuẩn bị cho cô của con và em bé sắp chào đời. Con xem thử xem, nếu không thích ông sẽ đổi cho con phòng khác.''
''Không cần đâu ạ, cảm ơn ông bà nội.''
Ông bà Tô vì tiếng ông bà nội này mà xúc động nước mắt nhoè mi
''Con nghỉ ngơi một chút đi nhé.''
Nói xong bà Tô đi xuống dứoi bếp nghĩ ngợi xem trưa nay sẽ nấu những món gì, còn ông Tô lại đi thẳng tới thư phòng.
Tô Vĩ Thành dẫn Cố Diễm Tinh vào phòng ngủ của anh. Nhưng cô lại thấy như vậy hơi ngại ngùng
''Em ở phòng riêng vẫn hơn, chúng ta còn chưa kết hôn.''
Tô Vĩ Thành ôm chặt lấy cô:''Đến con cũng đã lớn đến vậy, em còn định rạch ròi cái gì nữa chứ. Nếu không phải đã hết ngày làm việc, anh đã kéo em đi lấy giấy chứng nhận luôn rồi.''
Cả tầng ba đều là không gian riêng của Tô Vĩ Thành nên cô cũng đỡ xấu hổ hơn.
Đến bữa trưa, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, ông bà Tô vui vẻ cừoi đến rộng hết cả miệng.
Bà Tô đưa tới trước mặt Cố Diễm Tinh một chiếc hộp và một túi giấy
"Trước khi con đến ta đã chuẩn bị quà cho con dâu, thật tốt khi ngừoi đó chính là con. Quà này không thể từ chối, con mở ra xem đi.''
Cố Diễm Tinh cảm ơn hai ngừoi rồi mở ra xem, cô bất ngờ với những thứ bên trong.
Chiếc hộp đựng bộ trang sức kim cương quý giá, nhìn qua là biết giá trị chắc hẳn là con số trên trời.
Còn túi giấy kia là giấy tờ bất động sản, ông bà cho cô mười mảnh đất, đều là những nơi tấc đất tấc vàng.
Cố Diễm Tinh nhìn ông bà Tô:''Con không thể nhận quà giá trị như vậy được.''
Bà Tô vỗ vỗ lên tay cô:"Là quà cho con dâu, không thể lấy lại được. Nếu con ngại, vậy thì gọi chúng ta tiếng ba mẹ là được, dù sao chuyện lấy chứng nhận kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.''
Tô Vĩ Thành cầm lại mấy món đồ để trước mặt cô:''Đây là tấm lòng của ba mẹ, em nhận hết đi.''
Cố Diễm Tinh nghẹn ngào:''Con cảm ơn ba mẹ.''
Ông bà Tô rất vui vẻ vid tiếng gọi này của cô:''Tốt, tốt, con ngoan.''
Sau đó ông Tô lại lấy ra một tập giấy đưa cho Cố Vĩ Trí:''Quà chuẩn bị gấp gáp, con hãy nhận lấy, như vậy ông bà mới cảm thấy bớt tiếc nuối cho chục năm đã qua đó.''
Cố Vĩ Trí mở túi giấy lấy ra một tờ giấy, đơn giản nhưng nặng tựa ngàn cân.
Ông Tô mang toàn bộ cổ phần của mình trong tập đoàn Tô thị tặng cho cháu nội mình.
Cố Vĩ Trí không giữ nổi bình tĩnh nữa:''Ông nội, cháu mới chỉ là một đứa trẻ.''
Ông Tô cừoi:''Vậy nên ông vẫn sẽ ở lại tập đoàn trông nom giúp cháu, đợi khi cháu trưởng thành, ông sẽ đưa toàn bộ Tô thị và Tô gia cho cháu quản lý. Ông tin cháu có thể làm tốt.''
Cháu nội ông, nhỏ tuổi nhưng con người đã biết giữ thái độ điềm tĩnh, lại giỏi giang nhiều thứ, ông biết từ giờ ông đã có thêm nơi để gửi gắm hi vọng rồi.
Tô Vĩ Thành đã nghe ra, liền trêu chọc con trai:''Bây giờ cổ phần của con còn nhiều hơn ba, có thể sai việc ba bất cứ lúc mào rồi.''
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã thầm mắng ba anh. Chuyện anh định làm lại bị ông ba mình giành trước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT