Cố Diễm Tinh không tham gia náo nhiệt, Khương Tĩnh nói với cô vài câu, sau đó lại bận tiếp chuyện với các giám đốc bộ phận khác.

Cố Diễm Tinh uống nước trái cây vừa lấy thêm từ khay của một ngừoi phục vụ, rồi lại đi lấy thêm mấy chiếc bánh ngọt, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn là phải làm cho no bụng. Cô không quan tâm lắm đến danh tính ông chủ thần bí kia. Cũng không biết các cô đồng nghiệp khác bát quái được ở đâu là boss của công ty là một ngừoi đàn ông.

Cố Diễm Tinh muốn đi tới quầy pha chế, chỉ có ở đó mới có mấy chiếc ghế để ngồi.

Đi gần tới nơi thì một ngừoi phục vụ không để ý va vào cô, làm cho nước hoa quả trong cốc của cô sánh ra ngoài, hắt lên chiếc váy xanh lam đẹp đẽ của cô.

''Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...''

Người phục vụ cuống quýt xin lỗi, vừa nói vừa lấy tay gạt gạt chỗ nước còn đang chảy trên tà váy cô. Nhưng càng gạt lại càng làm cho vết nước hoa quả lan ra rộng hơn, nhìn vô cùng nhếch nhác.

Mấy ngừoi gần đó cũng nghe thấy động tĩnh, quay sang nhìn tình huống đnag xảy ra. Đều là những ngừoi ở bộ phận khác, không thân thiết nên cũng chỉ hỏi cô vài câu qua loa.

Ngừoi phục vụ sợ sệt:''Xin lỗi, tôi không cố ý, mong cô bỏ qua cho.''

Cố Diễm Tinh cảm thấy đau đầu với vệt nước kia, nhưng vẫn không làm khó ngừoi phục vụ:'' Cô cũng không cố ý mà, không sao, tôi rửa qua một chút là ổn rồi.''

''Chiếc vây này rất đắt, tôi không có tiền để bồi thường. Nhưng tôi có một chiếc váy trắng mới mua nhưng vẫn chưa có dịp mặc, đang để trên phòng thay đồ trên lầu. Cô không chê có thể đi thay chiếc đó. Vết nước hoa quả này không làm sạch bằng nước được đâu.''

''Không cần phiền phức vậy. Tôi không quen mặc đồ ngừoi khác đưa.''

Ngừoi phục vụ vẫn không bỏ qua vấn đề này:''Cô cũng không thể mặc chiếc váy này tiếp tục được mà, có phải vì váy của tôi rẻ tiền không. Cô không lấy tôi sẽ áy náy lắm.''

Có người đồng nghiệp ở gần đó cũng khuyên bảo:''Váy bẩn rồi mặc lên dễ gây nổi mẩn lắm đó, em nên thay ra thôi.''

Người khác cũng tiếp lời:''Nay sếp lớn lần đầu xuất hiện, chúng ta không thể để lại ấn tượng ban đầu trong bộ dáng nhếch nhác được, chiếc váy đắt tiền của cô đã bị bẩn đến như vậy rồi, thay bằng chiếc váy của ngừoi ta cũng vẫn hơn.''

Cố Diễm Tinh hiền lành cũng không muốn làm khó ngừoi phục vụ nữa

''Cô dẫm đường đi.''

Người phục vụ thở phào như trút được gánh nặng

''Cô đi theo tôi ạ. Cô cao hơn tôi nhiều nhưng vòng đo cũng gầy như tôi vậy, chắc chắn sẽ mặc vừa chiếc váy kia. Chiếc váy tôi mua cũng là một hàng hiệu, nhưng của nhãn hiệu nhỏ thôi, chắc chắn cô mặc lên sẽ rất đẹp.''

Ngừoi phục vụ còn lải nhải rất nhiều nữa, Cố Diễm Tinh lại thấy hơi phiền phức, không muốn nghe cô ta lải nhải nữa, dọc đường đi cô chỉ đành nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Vậy nên cô không để ý thấy vẻ gian xảo loé lên trong mắt ngừoi phục vụ.

Dẫn Cố Diễm Tinh tới tầng trên, cô ta tươi cười nhìn Cố Diễm Tinh

''Cô chờ tôi một chút, tôi vào phòng chứa đồ lấy cho cô. Tôi có chìa khoá một căn phòng ở đây, chút nữa cô vào đó thay cho thoải mái.''

Cố Diễm Tinh thấy như vậy cũng hợp lý, vậy nên đứng lại trên hành lang, nhìn theo bóng lưng ngừoi phục vụ.

Người kia đi tới phòng chứa đồ của nhân viên, nhưng lại không hề lấy ra chiếc váy nào. Cô ta lấy ra điện thoại, gọi tới một dãy số.

Ngừoi kia vừa nghe máy, cô ta đã liến thoắng

''Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô ta đang ở ngoài hành lang, thuốc chắc cũng sắp ngấm rồi.''

Ngừoi bên kia cười gian xảo:''Số tiền còn lại sẽ chuyển cho cô ngay.''

Ngừoi phục vụ cười khả ố, số tiền lần này cô ta kiếm được không nhỏ. Chỉ trách Cố Diễm Tinh đã động tới người ác độc kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play