Hàn Lâm Viễn cũng ngạc nhiên vì Tô Vĩ Thành hỏi chuyện này
''Sao cậu lại nghĩ như vậy?''
''Tớ cho ngừoi điều tra mừoi năm qua Diễm Tinh đã trải qua những gì.''
Hàn Lâm Viễn cũng không ngạc nhiên nữa, với tình cảm mãnh liệt mà Tô Vĩ Thành dành cho Cố Diễm Tinh thì cho ngừoi điều tra là chuyện bình thường, chỉ là
''Sao tới tận giờ này mới nghi ngờ điều tra.''
Tô Vĩ Thành lắc đầu:''Đã điều tra từ lâu rồi, trước đó cứ nghĩ cô ấy có con cùng Khương Tĩnh, đau lòng quá nên không muốn xem kết quả điều tra. Đáng lẽ mình nên tin tưởng cô ấy.''
Hàn Lâm Viễn cười cười:''Hai ngừoi các cậu đều cố chấp, rõ ràng vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng lại cứ đi dò la chân tình của đối phương.''
Tô Vĩ Thành vẫn còn mơ hồ:'' Cô ấy có lẽ đã không còn tình cảm gì với tớ nữa rồi. Nếu không đã không thể bình tĩnh đứng trước mặt tớ đối đáp đanh thép như vậy.''
''Thế cậu thì sao, vẫn yêu Diễm Tinh chứ?''
Tô Vĩ Thành chẳng cần nghĩ ngợi:''Chưa bao giờ bớt đi.''
''Sao cậu không nghĩ là Diễm Tinh cũng cho rằng cậu không còn tình cảm với cô ấy, nên mới dửng dưng với cô ấy. Mà cô ấy cũng tự ti với hoàn cảnh của bản thân hiện tại nên mới không nói ra tình cảm của mình.''
Tô Vĩ Thành buồn rầu:''Tớ cũng mong là như vậy, ít ra vẫn còn có cơ hội hàn gắn. Lâm Viễn, cậu có nghĩ Vĩ Trí là con trai tớ không.''
Hàn Lâm Viễn nhìn anh:''Tớ không nghĩ gì cả.''
Tô Vĩ Thành thở dài, lại nghe Hàn Lâm Viễn tiếp tục nói
''Vì tớ biết thằng bé chính là con ruột cậu.''
Tô Vĩ Thành kinh ngạc:''Cậu nói gì cơ. Đó là con trai tớ?''
''Tớ đã lừa cậu bao giờ chưa. Cậu giỏi thật đấy, vậy mà đã có con trai lớn vậy rồi. Thằng bé đang theo học trường quốc tế, lớp 7 rồi, nghe nói học giỏi lắm, kì nào cũng đứng nhất trường.''
Tô Vĩ Thành đã qua cơn chấn động, khuỷu tay trái chống lên đầu gối, bàn tay đỡ lấy đầu, che đi đôi mắt đã đỏ hoe, ướt nước.
Hàn Lâm Viễn biết anh đã không kiềm chế được cảm xúc, chỉ mạnh vỗ vai anh an ủi.
''Lần trước tớ tới thăm mẹ con cô ấy. Với trí thông minh của cậu đáng lẽ nên nhận ra từ sớm rồi chứ. Hoá ra là luẩn quẩn trong lòng nghĩ cô ấy đã đến với Khương Tĩnh. Cô ấy thì lại tự ti về hoàn cảnh, cũng nghĩ cậu đã không còn tình cảm gì với mình. Cô ấy không muốn chỉ vì có con trai nên cậu mới hàn gắn với cô ấy. Hai ngừoi rõ ràng vẫn rất yêu nhau, mà cứ giày vò, cuối cùng tự làm thương bản thân.''
Tô Vĩ Thành xoa xoa hai mắt, ngồi thẳng dậy:'' Lâm Viễn, cảm ơn cậu.''
''Chúng ta còn phải khách sáo vậy à.''
''Đi nào, không phải cậu đi mua canh cá cho Tịnh Kỳ à, mình cũng tới thăm con bé.''
Nói rồi đi tới giá treo lấy áo khoác, rồi cùng Hàn Lâm Viễn đi ra thang máy.
Chợt Tô Vĩ Thành nghĩ tới chuyện gì đó, bảo Hàn Lâm Viễn xuống nhà hàng trước, còn anh quay lại phòng trợ lý.
Trợ lý thấy anh xuất hiện ở cửa thì giật mình hoảng hốt
''Sếp, anh cần dặn dò gì thì gọi tôi tới văn phòng là được rồi, cần gì phải tự mình tới tận đây chứ.''
''Không cần phiền phức, cậu sắp xếp, bữa tiệc cuối năm bên Tinh Bác tôi sẽ tham gia.''
''Dạ?''
Trợ lý ngơ ngác, không hiểu sếp nhà mình có phải bị cái gì va vào đầu không. Anh ta cảm thấy nhìn như nhiệt độ lại mới tăng thêm vài độ rồi.
Hàn Lâm Viễn thấy anh quay lại, mặt mũi tươi tỉnh, liền trêu chọc:
"Có cần vui vẻ tới vậy không?''
Tô Vĩ Thành chẳng nhìn sang:"Lúc Tịnh Kỳ chấp nhận tình cảm của cậu, cậu vui vẻ, hạnh phúc thế nào, thì bây giờ tớ vui gấp mấy lần như vậy. Đây là mất đi rồi còn tìm lại được, phải trân trọng hơn nữa.''
Hàn Lâm Viễn nhếch môi ghét bỏ, anh nghĩ anh hạnh phúc hơn nhé, lúc Tô Tịnh Kỳ chấp nhận anh, anh cảm thấy mình là ngừoi hạnh phúc nhất trên đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT