*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Tịch Tu vui vẻ đeo cặp sách đi học, cậu đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy khuôn mặt như chó ăn shit của Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư.

Kết quả mới vừa ra khỏi cửa nhà thì cậu đã bị Đỗ Tư Tư chặn lại.

Đầu tóc ả rối bời, dáng vẻ chật vật, trước đây ả thường hay trang điểm nhẹ nhàng như cô gái nết na xinh đẹp, hiện giờ lại hoàn toàn giống như ác quỷ.

Hai mắt ả đỏ sậm nhìn Tịch Tu như muốn ăn thịt người.

Tịch Tu nắm lấy quai đeo cặp sách, cậu nhíu mày nói: "Phiền cậu tránh ra một chút, tôi sắp trễ học rồi."

Đỗ Tư Tư khàn giọng: "Mày đắc ý, mày vui lắm phải không? Tao biến thành như vậy, có phải mày muốn đốt pháo ăn mừng luôn đúng không?"

Tịch Tu: "??? Cậu bị bệnh à? Cậu biến thành như vậy còn không phải do cậu tự chuốc lấy sao, liên quan gì đến tôi! Cậu còn nhiều lời nữa thì tôi sẽ để cho cậu được trải nghiệm sung sướng như Nam Cung Ngạo hôm qua đấy."

Đỗ Tư Tư nghe thế thì đúng là có hơi sợ hãi, nhưng ả nghĩ bây giờ đang là giờ cao điểm, người đi qua đi lại rất nhiều, có người đi làm, có người đi học nên ả không tin Tịch Tu sẽ dám lộ tẩy chính mình.

Hoặc là nói, ả ước gì Tịch Tu bị lộ ra để mọi người đều biết cậu ta là kẻ lừa đảo, là tên tiểu nhân.

Nghĩ như vậy, Đỗ Tư Tư càng hăng máu hơn, ả cười càng thêm đáng sợ: "Tịch Tu, bây giờ mày cứ đắc ý đi, chờ đến khi mày vào trường rồi thì mày sẽ biết thế nào là tuyệt vọng đau khổ."

Tịch Tu nhìn đồng hồ, cậu không còn nhiều kiên nhẫn nữa, con chó nhà ai mà cứ thả ra không quản thế này!

Cậu đi qua một bên, không muốn phản ứng Đỗ Tư Tư, Đỗ Tư Tư lại qua một bên chặn cậu.

Nhiều lần như thế, Tịch Tu càng thêm mất kiên nhẫn.

Đỗ Tư Tư xảo trá cười nói: "Đừng tưởng là quan hệ của mày với Đồng Tư Thanh tốt dữ lắm! Tao đã nói sự thật cho cậu ấy biết mày chính là cái thằng gay biến thái gớm ghiếc muốn độc chiếm Đồng Tư Thanh rồi!"

Tịch Tu: "..." Cậu khó hiểu nhìn Đỗ Tư Tư, cậu rất muốn biết trong óc của ả chứa những thứ gì, chứa cớt sao?

"Nếu Đồng Tư Thanh tin lời cô nói mới là lạ ấy! Tránh ra!"

Đỗ Tư Tư cười lạnh: "Tao không cho!" Ả giang hai cánh tay ra che kín chỗ ra ngoài.

Tịch Tu ngoài cười nhưng trong không cười, cậu nhìn nhìn xung quanh thấy hôm nay ả mặc quần nên trực tiếp ra tay, cậu tới bứng ả như bứng cái cây, sau đó trong tiếng thét chói tai của Đỗ Tư Tư, Tịch Tu lấy tốc độ không tới 3s xoay tròn ả 360 độ.

Ả không có cột tóc nên bị tóc dính đầy mặt, đôi tay quơ loạn xạ, lúc bị Tịch Tu buông xuống thì ả vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, ngơ ngác ngồi trên đất.

Hai mắt ả đầy nước mắt nhìn bóng dáng rời đi của Tịch Tu, sau đó ả mới phát hiện hóa ra ả đã bị đối phương trực tiếp ném đến phía đối diện luôn rồi.

Nghe được tiếng hét chói tai của Đỗ Tư Tư nên hàng xóm vội vàng chạy lại đây thì thấy Đỗ Tư Tư đầu bù tóc rối, dáng vẻ chật vật ngồi dưới đất khóc lóc, hàng xóm lo lắng hỏi ả đã gặp phải chuyện gì.

Đỗ Tư Tư khóc lóc ỉ ôi: "Là Tịch Tu bắt nạt con, cậu ta đã ném con xuống đất."

Ngoại trừ tóc tai bù xù nhếch nhác thì những chỗ khác đều không bị tổn hại gì cả, nhìn không giống như bị người ta ném đi, hàng xóm hai mặt nhìn nhau, nếu nói Tịch Tu bắt nạt Đỗ Tư Tư thì chẳng ai tin nổi.

Nếu ngược lại nói Đỗ Tư Tư bắt nạt Tịch Tu thì đúng hơn nhiều.

Bác gái hàng xóm kéo Đỗ Tư Tu đứng lên rồi kêu ả trở về thay quần áo đi học, nhưng lại im lặng không nói gì về việc Tịch Tu bắt nạt ả.

Làm Đỗ Tư Tư rất tức giận, vừa thấy không cam lòng vừa thấy nóng nảy.

Tịch Tu tới trường học, trong lòng cậu vẫn còn nhớ đến những gì Đỗ Tư Tư nói, cậu chuẩn bị đợi khi Đồng Tư Thanh đến thì sẽ hỏi lại rốt cuộc đã có chuyện gì.

Đồng Tư Thanh vừa tới trường thì đã thấy ánh mắt Tịch Tu tỏa sáng nhìn anh, đã vậy cậu còn không ngừng vẫy vẫy tay với anh rồi còn cười xán lạn như ánh mặt trời.

Lâm Diệu Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy thì trêu chọc: "Nói nè Tịch Tu, cậu đến mức vậy sao? Không phải mỗi ngày cậu đều thấy Đồng Tư Thanh à? Sao lại giả bộ như Chức Nữ một năm mới gặp được Ngưu Lang một lần vậy hả?"

Tịch Tu thuận miệng nói: "Xời, cậu làm sao hiểu được tình cảm của tôi và Đồng Tư Thanh tốt đến cỡ nào chứ."

Lâm Diệu Ngôn liếc xéo cậu một cái, sau đó ôm lấy cánh tay của bạn ngồi cùng bàn, ra vẻ dính người đáp: "Làm như tôi không có bạn ngồi cùng bàn vậy đó!"

Tịch Tu 'A' một tiếng rồi cũng túm lấy cánh tay của Đồng Tư Thanh, Đồng Tư Thanh mới vừa ngồi xuống còn chưa kịp lấy sách vở ra thì đã bị Tịch Tu kéo khiến cho cả người anh nghiêng sát về phía cậu, cánh môi anh cọ qua lỗ tai của Tịch Tu.

Tịch Tu chỉ cảm thấy có vật gì đó ấm áp xoẹt qua lỗ tai mình nhưng không thèm để ý, cậu còn mắc đấu võ mồm với Lâm Diệu Ngôn: "Bạn ngồi cùng bàn với tôi là học thần, cậu so được sao?"

Tịch Tu với Lâm Diệu Ngôn cũng coi như là hoan hỉ oan gia, mỗi ngày đều đấu võ mồm không ngừng nghỉ, cả hai đều muốn đè đầu cưỡi cổ đối phương. Có thể nói, mỗi ngày nhìn hai người bọn họ cậu một câu tôi một câu đã trở thành niềm vui cho các bạn học bên cạnh.

Đồng Tư Thanh sững người, anh ngơ ngẩn nhìn Tịch Tu, cái miệng nhỏ còn đang bla bla bla đáp trả Lâm Diệu Ngôn, vô cùng nhanh nhảu.

Cuối cùng, cậu còn quay đầu lại nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt như cầu công nhận: "Đồng Tư Thanh, cậu nói đúng không?"

Đồng Tư Thanh như bị mê hoặc gật gật đầu, sau đó lại thấy Tịch Tu khoe khoang nhướng mày như tên tiểu nhân đắc chí với Lâm Diệu Ngôn, đáng yêu đến mức làm cho Đồng Tư Thanh lại muốn véo mặt cậu.

Lâm Diệu Ngôn ủ rũ: "Học thần à, mỗi lần tôi sắp thắng thì cậu lại chặn một chân giúp Tịch Tu, quá đáng thật đó! Không thể để chúng tôi battle công bằng chút được sao?"

Đồng Tư Thanh nhàn nhạt trả lời: "Không thể!" Nói xong, anh còn theo bản năng sờ sờ môi của mình.

Tịch Tu chống nạnh khoe mẽ: "Thấy chưa? Tôi có chỗ dựa rất vững chắc đấy."

Cậu xoay đầu lại chuẩn bị khen Đồng Tư Thanh thì thấy anh cụp mi mắt, vẻ mặt rất dịu dàng nhếch miệng mỉm cười, như tòa núi băng được nước mùa xuân hòa tan. Dáng vẻ quyến rũ làm cho Tịch Tu nuốt nước miếng, sau đó cuống quít quay đầu lại.

Đợi đã, Tịch Tu vỗ nhẹ mặt mình, tại sao cậu lại chảy nước miếng khi nhìn Đồng Tư Thanh cơ? Mặc dù cậu ta thật sự rất đẹp trai, nhưng đây chỉ là một cái tính từ khen ngợi thôi, không lẽ cậu đã điên tới mức muốn ăn Đồng Tư Thanh luôn á?

Lâm Diệu Ngôn khổ sở rơi nước mắt, nhào vào lòng bạn cùng bàn cầu an ủi: "Bạn cùng bàn à, nếu cậu cũng là học thần thì tốt rồi, vậy thì tôi có thể đủ tự tin battle với Tịch Tu."

Bạn cùng bàn là một nữ sinh cực kỳ hiền lành, nghe vậy nhẹ nhàng nhấp môi cười: "Nhưng cho dù mình là học thần đi nữa thì mình cũng không có khí chất của Đồng Tư Thanh, sợ cậu vẫn sẽ không thắng được."

Lâm Diệu Ngôn suy nghĩ cảm thấy rất có lý, vì thế cô càng chua xót hơn.

Buổi học đã bắt đầu, Đỗ Tư Tư vẫn chưa đến trường học.

Tịch Tu nhớ lại cậu có chuyện muốn hỏi Đồng Tư Thanh bèn bỏ qua sự lúng túng trước đó: "Đại ca, đại ca, cho tôi hỏi cậu một vấn đề."

Cậu dựng cuốn sách văn lên che lại trốn khỏi tầm mắt của giáo viên, sau đó nhích qua bên Đồng Tư Thanh.

Đồng Tư Thanh bình tĩnh trả lời: "Chuyện gì?"

"Sáng hôm nay Đỗ Tư Tư chặn tôi ở cổng rồi phát điên với tôi, còn nói cậu ta đã nói sự thật gì đó cho cậu biết, nói tôi là tên biến thái đồng tính tởm lợm muốn độc chiếm Đồng Tư Thanh. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Tịch Tu vô cùng bất mãn với cách dùng từ của Đỗ Tư Tư: "Tôi đẹp trai như ánh mặt trời có được không hả! Cái gì mà biến thái ghê tởm, đúng là không biết thưởng thức."

Cậu dùng cùi chỏ huých Đồng Tư Thanh: "Cậu ta tìm cậu hồi nào thế? Cậu không tin lời nói điên khùng của cậu ta chứ?"

Đồng Tư Thanh rũ mắt, ánh mắt dừng lại cái tay đang lộn xộn trên cánh tay mình: "Chiều hôm qua lúc chúng ta tách ra thì cậu ta có tới tìm tôi."

Tịch Tu mắng mỏ: "Mẹ nó, quá độc ác! Lợi dụng lúc tôi không có mặt muốn châm ngòi ly gián, cậu ta nói cái gì?"

Đồng Tư Thanh ngẩng lên, không biết từ lúc nào mà con ngươi màu nâu nhạt của anh trở nên sâu thẳm và âm u, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Tịch Tu, bỗng nhiên cười nhẹ: "Cậu ta nói cậu thích tôi, vì muốn độc chiếm tôi cho nên mới làm cho mọi người đều nghĩ rằng chúng ta là một đôi gay."

Tịch Tu ngây ra như phỗng: "???"

Qua một hồi lâu, cậu mới gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhỏ tâm thần, đúng là đầu óc không được bình thường."

Thậm chí cậu nghĩ, nếu đời trước cậu không bị Đỗ Tư Tư đẩy bồn hoa đập chết cậu thì cũng sẽ bởi vì Đỗ Tư Tư làm mình làm mẩy mà bị hại cho đến chết!

"Chắc cậu không tin đâu nhỉ! Cậu ta rất dối trá."

Tịch Tu thở phì phì, chỉ chực chờ Đỗ Tư Tư đến thì sẽ cho ả một chiêu 'nhổ cỏ tận gốc*'.

(*Nguyên gốc '倒拔垂杨柳' = nhổ mẹ (gốc) cây liễu đi, tham khảo hồi thứ 4 'Đảo bật thủy dương liễu' trong tập truyện Thủy Hử.)

Đáy mắt Đồng Tư Thanh nhuốm ý cười, anh duỗi tay nhéo nhéo đôi má phúng phính càng thêm phồng lên do tức giận của cậu: "Không tin."

Có điều, ả đã khiến cho anh hiểu được một vài chuyện.

Tịch Tu thở phào: "Vậy thì tốt rồi! Tôi đã nói mà, đại ca thông minh như vậy thì làm sao có thể bị Đỗ Tư Tư che mắt được chứ."

Cậu hừ hừ: "Đợi Đỗ Tư Tư tới trường, để xem tôi xử lý cậu ta thế nào."

Đồng Tư Thanh nói: "Cậu ta thôi học rồi."

Tịch Tu: "??? Lúc nào cơ?" Hạnh phúc tới quá đột nhiên làm câu đỡ không kịp!

"Mới tối hôm qua. Nhà họ Nam Cung có lệnh, Nam Cung Ngạo bị bà Nam Cung nhốt ở trong nhà, không cho phép cậu ta ra ngoài."

Tịch Tu nhịn không được muốn chống nạnh cười to ba tiếng, nhưng thấy giáo viên còn trên bục giảng thì miễn cưỡng nhịn xuống, mặt đầy ý cười: "Ngầu ghê, đúng là tin tức tốt! Hèn gì mới sáng tinh mơ mà cậu ta đã xuất hiện ở trước mặt tôi lải nhải mãi, thì ra là bị thôi học."

Nghĩ đến hai người họ đều gặp chuyện không tốt, Tịch Tu cảm thấy rất yên tâm.

Đồng Tư Thanh tiếp tục nói: "Với thủ đoạn của bà Nam Cung, có lẽ không lâu sau Đỗ Tư Tư sẽ dọn đi nơi khác, từ đó cắt đứt mọi liên lạc với Nam Cung Ngạo."

Nghe vậy, Tịch Tu lập tức vỗ tay: "Làm hay lắm!"

Mặc dù trong mơ, cậu không rõ sau khi cậu chết thì bà Nam Cung có nhúng tay vào việc này không, nhưng nghĩ đến năng lực của Nam Cung Ngạo hiện tại và tất cả những gì Nam Cung Ngạo đã làm với nhà bọn họ vì Đỗ Tư Tư, nhất định là có bàn tay của bà Nam Cung trong đó.

Nhưng nghĩ đến bây giờ những thủ đoạn đó lại dùng lên trên người của Đỗ Tư Tư thì Tịch Tu vui vẻ chết được.

Bà Nam Cung hận Đỗ Tư Tư như thế, tại sao kiếp trước lại giúp ả? Chắc chắn là có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân có thể là ở Nam Cung Ngạo.

Cậu suy nghĩ rồi hỏi Đồng Tư Thanh: "Cậu nói xem, nếu Đỗ Tư Tư mắc sai lầm lớn ví dụ như giết người chẳng hạn, Nam Cung Ngạo sẽ vì cứu cậu ta mà nhờ bà Nam Cung giúp đỡ không?"

Đồng Tư Thanh nghĩ rồi nói: "Theo tính cách của cậu ta, sẽ."

"Vậy bà Nam Cung ghét Đỗ Tư Tư như thế, sao lại giúp cậu ta? Vậy Nam Cung Ngạo đã thuyết phục bà ấy như thế nào?"

Không lẽ lấy việc cứu Đỗ Tư Tư để khiến hai người bọn họ chia tay à?

Nhưng mà trong giấc mơ, rõ ràng hai người kia dính chặt lấy nhau và trải qua rất vui vẻ.

END CHƯƠNG 13.

Editor: Nay bận cả ngày nên chỉ làm và post được 1 chương của truyện này, chắc mai sẽ bù lại thêm chương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play