Tịch Tu, lại chết nữa rồi.

Dưới ánh đèn đường vàng cam, thiếu niên cầm một túi BBQ nướng, khói nóng từ trong túi bốc lên mang theo mùi hương của thịt nướng với thì là làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Tịch Tu chính là trong hương thơm này mà bỗng nhiên có ý thức lại, cậu mê mang nhìn bốn phía xung quanh, dường như có chút mê hoặc, trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự mơ màng, cực kỳ giống như nai con lạc trong rừng rậm.

Cậu – Hình như nhớ rõ, cậu lại chết nữa rồi?

Nhưng mà, tại sao lại dùng cái từ "lại" vậy cà?

Tịch Tu cũng không rõ lắm, khuôn mặt nhăn nhó như cái bánh bao.

Mà lúc này, tiếng cãi nhau trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng vang dội, tình cảnh này hình như có chút quen thuộc nha.

"Đỗ Tư Tư, rốt cuộc em đang ầm ĩ cái gì? Có chuyện gì mà ầm ĩ chứ? Anh thích em chẳng lẽ em không rõ hay sao? Không phải chúng ta đã là bồ bịch với nhau rồi sao?" Mặc dù đang là thời gian sinh hoạt ban đêm nhưng giọng nam táo bạo cũng có vẻ đặc biệt vang dội.

Tịch Tu giật mình một cái, hai mắt mở to, Đỗ Tư Tư!!!

"Nam Cung Ngạo, tôi không rõ gì hết, chúng ta cũng không phải là bồ bịch, anh đừng có mà tự nhận. Bây giờ, lập tức ra khỏi nhà tôi ngay! Có tiền thì ghê gớm lắm à? Dựa vào đâu mà anh muốn thế nào thì là thế đó hả?"

Giọng nữ nghe như tức lộn ruột, rất nhanh sau đó lại vang lên tiếng xô xô đẩy đẩy.

Nam Cung Ngạo, cái tên này đã từng bị Tịch Tu âm thầm cười nhạo qua không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì cậu cũng đã nhớ ra được tất cả ký ức của mình rồi.

Cậu, Tịch Tu, năm nay mười bảy tuổi, là học sinh lớp 11 rất bình thường. Vào buổi tối chủ nhật trên đường mua bữa khuya về nhà, lúc đi ngang qua nhà của Đỗ Tư Tư thì bỗng nhiên có một bồn hoa từ trên trời rơi xuống, cứ như thế không nghiêng không lệch mà rớt trúng đầu cậu, cậu đau đến mất đi ý thức rồi chết ngay lập tức.

Mà hiện giờ, cậu không biết thế nào, đột nhiên sống lại lần nữa.

Có vẻ như lại về tới cái cảnh mà trước khi cậu chết.

Khoan đã, trước khi chết!

Tịch Tu chợt nhớ đến gì đó, cậu vội vàng không ngừng lùi ra phía sau, mới vừa lùi được một bước thì thấy ngay một cái chậu rơi xuống xẹt qua chóp mũi cậu rồi vỡ tan tành trước mặt cậu, nếu không phải cậu nhanh chóng lùi xuống thì có lẽ đã phải lặp lại thảm trạng trước đây rồi.

Tịch Tu sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người, cậu nhìn chậu hoa bị chia năm xẻ bảy rồi nhớ tới sự đau đớn và tuyệt vọng trước khi chết của mình, cậu nhịn không được mà siết chặt tay lại.

Tịch Tu căm giận ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai cái đầu thò ra từ ban công, lúc bồn hoa rơi xuống làm cho Đỗ Tư Tư rất hoảng sợ, ả sợ rớt trúng người nào đó.

Nhìn thấy dáng vẻ Tịch Tu đứng ở đó suýt chút nữa là xảy ra chuyện, Đỗ Tư Tư vội vàng xin lỗi, trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ, ả nhịn không được mà trách cứ Nam Cung Ngạo, nếu không phải gã cãi nhau với mình thì ả cũng sẽ không lỡ tay làm rớt bồn hoa rồi.

Nếu Tịch Tu xảy ra chuyện thì ả cũng không biết làm gì mới tốt.

Nhà ả và nhà họ Tịch làm hàng xóm đã nhiều năm, cũng coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Vốn dĩ Nam Cung Ngạo đang nghẹn một bụng lửa giận, bây giờ lại nghe Đỗ Tư Tư vì một thằng khác mà oán trách gã, sự tức giận trong lòng gã lại càng lớn hơn.

"Em vì một thằng yếu đuối mà cãi nhau với anh? Em nói đi, có phải em chia tay anh là vì thằng này đúng không hả? Đúng không hả? Thanh mai trúc mã! Ha ha ha!"

Đôi mắt Nam Cung Ngạo hừng hực lửa giận hung tợn nhìn chằm chằm Tịch Tu, cảnh cáo nói: "Tao nói cho mày biết thằng nhóc thúi, Đỗ Tư Tư là bạn gái của tao, mày đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Tịch Tu giận đến mức mắc cười, tức tới mức cậu muốn lấy túi BBQ đập gã, nhưng cậu lại nghĩ loại người như Nam Cung Ngạo không có tư cách gì để cậu phải dùng xiên nướng BBQ đối phó với gã cả.

Kết quả là, cậu nhặt mảnh vỡ của bồn hoa trên đất lên, như xả giận mà ném thẳng lên lầu ba.

Tịch Tu biết với lực cánh tay và tư thế của cậu thì không thể nào ném trúng được Nam Cung Ngạo, nhưng mà cậu nuốt không trôi cục tức này, dù gì cậu cũng đã chết một lần rồi, à không, nói không chừng vào lúc cậu không biết thì đã chết qua vài lần mới đúng.

Tốt xấu gì Đỗ Tư Tư còn biết xin lỗi, mà Nam Cung Ngạo thì sao, cái dáng vẻ trời đất bao la ông đây là lớn nhất, đúng là làm cho người ta chán ghét!

Nam Cung Ngạo nhìn Tịch Tu làm việc vô ích mà cười nhạo một hồi, chỉ bằng cái tay nhỏ chân nhỏ kia mà còn không biết xấu hổ lấy đồ ném gã, đúng là chê cười.

Nhưng mà, ngoài dự kiến của mọi người, mảnh vỡ kia lại cắt ngang qua mặt Nam Cung Ngạo, đập nát cửa kính thủy tinh ban công nhà Đỗ Tư Tư, loảng xoảng vài tiếng, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh nát bét.

Nam Cung Ngạo che lại gương mặt bị chảy máu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đỗ Tư Tư nhìn ban công thủy tinh nhà mình rồi phát ra tiếng thét chói tai đầy giận dữ: "Tịch Tu, cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi sao?"

Tịch Tu cũng là vẻ mặt mơ hồ, cậu nhìn đôi tay trắng nõn của mình, mười ngón thon dài, chỉ có lòng bàn tay dưới ngón trỏ là có kén do cầm viết nhiều mà thôi.

Đó là cái mà học sinh cấp 3 nào cũng có cả.

Trừ cái này ra thì tất cả đều rất bình thường.

Vậy thì tại sao cậu có thể chỉ dùng một mảnh vỡ nhỏ đã thành công chọi trúng Nam Cung Ngạo chứ? Đã vậy còn đập vỡ cửa kính ban công nhà Đỗ Tư Tư luôn? Trâu bò đến mức làm cho cậu cảm thấy mờ mịt.

Tịch Tu sững sờ không biết bản thân sao thế này thì lại nghe tiếng chửi rủa ầm ĩ tức giận của Đỗ Tư Tư từ trên ban công, vẻ mặt Tịch Tu trầm xuống, cậu ngừng lại suy nghĩ rồi thấy trên đất có mảnh cây xanh biếc còn dính ít đất.

Cậu không nói hai lời mà nhặt lên, sau đó nhắm chuẩn cái miệng đang lải nhải của Đỗ Tư Tư, vèo một phát ném qua.

Hoàn mỹ quá, ngay giữa mục tiêu luôn.

Mảnh cây còn dính đất đó vừa vặn thừa dịp lúc Đỗ Tư Tư đang há miệng mà bay thẳng vào, nhìn y chang như cây mọc trên mặt người vậy.

Tịch Tu thấy thế liền chống nạnh cười sằng sặc, xem như cậu phát hiện ra rồi, chính là sau khi chết thì cậu có thêm một bàn tay vàng, đó là sức lực vô cùng lớn.

Bỗng nhiên cảm thấy sướng quá đi!

Tịch Tu mới mặc kệ tiếng rít gào la mắng của hai người trên ban công, cậu đã báo thù xong, cứ thế đắc ý mang theo túi BBQ nướng đi về nhà.

Trong nhà không có ai cả, mẹ Tịch cha Tịch đều đi trực ca đêm, bọn họ chỉ là nhân viên hưởng lương bình thường, vì sinh hoạt nên thường thường phải tăng ca.

Tịch Tu chỉ cần nghĩ đến sau khi mình chết đi, cha mẹ của cậu đau thương rất nhiều là lại làm cho cậu cảm thấy hai lần ném lúc nãy là còn quá nương tay rồi.

Cậu căm giận ăn hết BBQ nướng, tiếp đó đi tắm rửa một cái rồi mới nằm trên giường suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao sau khi chết thì cậu lại có thể sống lại? Tại sao cảm thấy hình như cậu đã chết rất nhiều lần rồi thì phải?

Tịch Tu không tin mà tự nhéo mình một cái, đau quá à, vậy chứng tỏ cậu không phải đang nằm mơ!

Mắt cậu sáng rực lên, chẳng lẽ ông trời cảm thấy cậu chết quá vô tội nên mới cho cậu thêm một cơ hội nữa, lại còn tặng kèm cho cậu một bàn tay vàng nữa sao?

Nghĩ vậy, Tịch Tu nhịn không được mà đắc ý lên, nếu vậy thì tốt quá chừng! Cậu trẻ thế này mà phải chết, bản thân cậu còn cảm thấy đáng tiếc lắm ó!

Đã có cơ hội sống lại thì cậu nhất định phải học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, tranh thủ thi đậu đại học để làm cho cha mẹ cậu vui lòng.

Tịch Tu nắm tay, cảm thấy nhiệt tình mười phần.

Cậu cho rằng bản thân sẽ lăn qua lộn lại không ngủ được, ai ngờ mới nằm xuống một phát là ngủ mất tiêu, ngủ thì thôi đi, đã vậy còn mơ thấy một giấc mơ làm cậu hoảng hốt.

Trong mơ, cậu đã biết thế giới mà mình đang ở là trong một quyển sách có tên là «Bạn Gái Ngạo Kiều Của Giáo Bá», nữ chính là Đỗ Tư Tư, nam chính là Nam Cung Ngạo. Truyện viết về cậu chuyện tình yêu ồn ào nhốn nháo của hai người đó, mà cậu chẳng qua chỉ là một tên pháo hôi qua đường cực kỳ không có cảm giác tồn tại trên con đường tình yêu của hai người.

Tại sao Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo lại cãi nhau ở ban công, là bởi vì mẹ của Nam Cung Ngạo ném một tờ chi phiếu cho Đỗ Tư Tư, bắt ả rời xa con trai của bà.

Đỗ Tư Tư cảm thấy tự tôn của bản thân bị làm nhục, giận không chịu nổi, vốn dĩ ả có cảm tình với Nam Cung Ngạo và cũng đã đồng ý làm bạn gái của gã, nhưng bị mẹ của Nam Cung Ngạo quăng cho một tờ chi phiếu làm ả giận đến phát điên nên mới cãi nhau muốn chia tay với Nam Cung Ngạo.

Cãi nhau thì cãi nhau đi, đã vậy lại còn động thủ, động thủ cũng được đi, đã vậy lại chọn ở trên ban công.

Chọn ở trên ban công thì cũng thôi, đằng này để cái bồn cây ở ban công làm gì, nện xuống một phát, thế là cậu một tên pháo hôi qua đường Giáp không có cảm giác tồn tại trong sách cứ thế về trời.

Mà sau khi cậu chết, vậy mà lại xúc tiến cho tình cảm của hai người đó phát triển lên.

Đỗ Tư Tư cực kỳ sợ hãi, một mạng người lận đó, làm sao ả có thể gánh vác được đây?

Kết quả là, Nam Cung Ngạo liền phát huy tác dụng của nam chính nên có, xử lý thỏa đáng tất cả chuyện này, làm cho Đỗ Tư Tư nhìn gã với con mắt khác hẳn, khiến cho cảm tình gia tăng.

Sự tình kế tiếp thì Tịch Tu không rõ lắm, cảnh trong mơ cũng không rõ ràng, cậu chỉ biết suất diễn của cậu trong quyển sách này thôi, cũng chỉ biết sau khi mình chết đi, ngoại trừ cha Tịch mẹ Tịch đau khổ muốn chết thì Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo vẫn sống rất vui vẻ như cũ.

Không hề có chút áy náy nào, cũng không cảm thấy có gì không phải với cậu.

Thậm chí, Tịch Tu còn nghe được tiếng lòng của Nam Cung Ngạo, cám ơn cậu đã chết rất đúng lúc, nếu không thì làm sao gã có thể tiến thêm bước nữa với Đỗ Tư Tư chứ.

Tịch Tu tỉnh lại từ trong mộng, tức thành cá nóc, tức đến nổ tung, chỉ thiếu điều muốn cầm dao phay vọt tới nhà Đỗ Tư Tư chém hai người đó nát nhừ.

Vận khí của cậu không tốt nên bị hai tên ngốc này liên lụy hại chết, hại chết thì thôi, đã vậy Nam Cung Ngạo còn ỷ thế hiếp người, cứng rắn buộc cha mẹ cậu phải tha thứ cho Đỗ Tư Tư.

Ban đầu Đỗ Tư Tư còn sợ hãi bất an, còn có chút áy náy nhưng sau khi thấy cha Tịch mẹ Tịch tha thứ cho ả thì ả lập tức hồi phục lại như ban đầu, mỗi ngày trôi qua đến vui vui vẻ vẻ, dường như chưa từng xuất hiện áy náy bao giờ.

Thậm chí ả còn oán giận với Nam Cung Ngạo rằng cha Tịch mẹ Tịch chưa bao giờ hòa nhã với ả vào mỗi lần nhìn thấy ả, làm cho Nam Cung Ngạo lén lút bức cho cha Tịch mẹ Tịch phải bán nhà dọn đi nơi khác.

Cảnh trong mơ đến lúc cậu thấy cha mẹ cậu thê thảm rời đi thì kết thúc.

Tịch Tu chỉ cảm thấy muốn ói ra máu, tay vừa nắm mép giường chặt một chút thì đã túm ra một khúc gỗ.

Cậu học dáng vẻ của đại hiệp trong TV mà nắm chặt khúc gỗ ở trong tay, giây tiếp theo khúc gỗ biến thành vụn gỗ từ trong tay cậu ào ào rơi xuống giường.

Mắt Tịch Tu sáng quắc, cậu lại lần nữa xác định trời cao quả nhiên thấy cậu đáng thương nên mới cho cậu một bàn tay vàng như thế này.

Tịch Tu nghiến răng, cậu nhất định sẽ dùng bàn tay vàng này ấn chết hai tên ngu ngốc Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư cho xem.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, có vẻ như cha mẹ cậu đang cãi nhau với ai đó.

Tịch Tu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, cậu chỉ mới ngủ được hơn một tiếng thôi.

Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán xong rồi xuống giường mang dép lê đi ra khỏi phòng.

Thì ra là cha mẹ của Đỗ Tư Tư cũng đồng dạng làm ca đêm về nhà, hai người phát hiện cửa kính thủy tinh của ban công bị đập nát nên tức muốn ói máu, sau khi dò hỏi Đỗ Tư Tư thì biết là do Tịch Tu làm nên lập tức chạy tới đây ngay.

Cha Tịch mẹ Tịch lại không hề tin là do đứa con trai ngoan ngoãn nhà bọn họ làm, con trai của họ, họ rất rõ ràng, tuy rằng thành tích học tập kém hơn Đỗ Tư Tư nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời, làm sao có thể làm ra chuyện này được chứ?

Đây chính là lời nói vô căn cứ.

HOÀN CHƯƠNG 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play