Cô đã nói gì đây ?
Tô Diệp Tinh chậm rãi suy nghĩ, và nói——
Dã. . . . Dã ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy ưu sầu, chỉ có thể che mặt lại.
Một lọn tóc được nhà tạo mẫu tóc uốn rơi ra xõa xuống đôi gò má, có chút cảm giác nghịch ngợm.
Lục Dã đút hai tay vào túi, đứng thẳng người, nhìn khuôn mặt của Tô Diệp Tinh, không khỏi bật cười thành tiếng: “Tinh Tinh ?" Anh chậm rãi nói một tiếng, hai chữ Tinh Tinh nghe rất bình thường này lại bị nụ cười của anh làm cho nó nghe trở nên kỳ lạ, và tiếp tục, " Người đại diện của em còn đang chờ em đó.”
"Tất cả là lỗi của anh đấy,”
Tô Diệp Tinh khó chịu trách mắng một tiếng.
"Đều là lỗi của anh hết.”
Anh cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh lúc này mới buông tay ra, trong một thời gian ngắn ngủi, mặt cô đỏ bừng như phát sáng, đôi mắt to như sương mù bao phủ, cô chỉ liếc Lục Dã một cái, Lục Dã không biết đang nghĩ đến cái gì, cúi đầu xuống đặt lên khóe miệng cô một nụ hôn.
Nụ hôn vừa mềm vừa nhẹ.
Lành lạnh như lông lướt trên mặt hồ.
Sau đó anh mới xoa xoa đầu cô: "Đi thôi."
Tô Địch Đình chớp chớp mắt, một lúc sau đứng dậy đi theo anh ra cửa.
Ngoài cửa, chị Lưu và Tôn Minh đang đứng đối mặt nhau, không biết đã nói những gì, Tiểu An ngược lại thì đang che mắt nửa kín nửa hở hé nhìn vào bên trong, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, mặt đỏ bừng lên như quả táo.
Cô trừng mắt nhìn đối phương một cái, Tiểu An tựa hồ cảm thấy không đúng, cúi đầu xuống.
Tô Diệp Tinh đi tới.
Chị Lưu nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới một lúc, không nói gì, chỉ gật đầu với Tôn Minh, sau đó dẫn Tô Diệp tinh đi qua chào tạm biệt người chịu trách nhiệm cho chương tình lần này một cái.
Người phụ trách hiển nhiên còn nhớ rõ cái thể hiện mà ban nãy cô cho bản thân, vì thế nên đã đối xử với cô còn cực kỳ nhiệt tình, một tiếng cũng là “Tô lão sư” mà nửa tiếng cũng là “Tô lão sư”.
Tô Diệp Tinh không hứng thú lắm vì cái bụng của cô đang cảm thấy rất đau, nhưng đến cuối cùng thì cũng thật khó xử nếu phớt lờ sự nhiệt tình của người ta, sau khi cô ấy nói rằng cháu gái nhỏ là fan của mình, Tô Diệp Tinh đã nhanh chóng bảo tiểu An lấy bút ra, cẩn thẩn kí tên mình lên một cuốn sổ cho cô ấy.
"Cám ơn Tô lão sư rất nhiều !" Người phụ trách cầm lấy quyển vở, cười nói: "Trên mạng có người nói tính tình của lão sưu không tốt, tôi sẽ là người đầu tiên nói không phải thế !"
Tô Diệp Tinh thầm nghĩ.
Trong quá khứ, tính tình cô thật sự là rất không tốt.
Nhưng trong năm năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Cô cười bắt tay với đối phương: “Vậy thì có gì cô nhất định phải thanh minh cho tôi đấy nhé, tính tình tôi rất tốt rồi.”
"Chắc chắn chắc chắn rồi !"
Người phụ trách cười nói.
Hai người chào tạm biệt nhau.
Khi đi qua trường quay, Tô Diệp Tinh lại tình cờ gặp lại Lục Dã và đội ngủ của anh.
Đứng bên cạnh anh là một người đàn ông, lớn tuổi hơn một chút, tóc chải ngược ra sau, lộ ra ngũ quan tuấn tú, điển trai, thế vậy mà lại là Lục Phong.
Theo năm tháng, Lục Phong, nam diễn viên từng thống trị ký ức của cả một thế hệ, không những không già đi mà còn càng giống như một bình rượu nặng đô, càng ủ càng nồng đượm; Lục Dã đứng bên cạnh anh, một trẻ một già, mang đến cảm giác lịch sử lại ùa về lần nữa.
Một nhóm người đi theo bên cạnh anh, Tô Diệp Tinh lập tức nhìn thấy giám đốc của đài truyền hình mà lúc trước cô đã từng nhìn qua được mấy lần.
Giám đốc đài truyền hình hiển nhiên có quan hệ cá nhân rất thân thiết với Lục Phong, bọn họ tán gẫu một hồi, Tô Diệp Tinh thấy đạo diễn lại vỗ vai Lục Dã, Lục Dã hơi khom người, sau đó giơ chân đi về phía chỗ cô.
Tô Diệp Tinh đứng tại chỗ, nhìn Lục Dã, chỉ cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ.
Lục Dã vào lúc này giống như . . . . .
Cô còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng hét từ bên cạnh truyền đến “Lục Dã”, “Tô Diệp Tinh”.
Quay đầu lại, phát hiện bên cạnh có một đại sảnh, trong đại sảnh có mấy hàng người đang xếp, khán giả đang yên lặng xếp hàng, khi nhìn thấy cô và Lục Dã thì đồng thời chạy tới.
"Đừng có chen ! Đừng có chen nữa !"
"Không được chen !"
Nhưng rõ ràng là tiếng nói của một số nhân viên bây giờ là không có chút tác dụng nào cả.
Dòng người nhanh chóng áp đảo mấy người đang đứng chặn ở đó, rồi tiến về phía chỗ Tô Diệp Tinh và Lục Dã.
Sau đó, Tô Diệp Tinh nhìn thấy một biểu cảm mà côchưa từng thấy trên khuôn mặt của Lục Dã, trước khi cô có thể phân biệt rõ ràng, Tiểu An và chị Lưu đã kịp đi tới, bao gồm thêm cả một số nhân viên của đài truyền hình, mọi người đang đưa tay ra để cố gắng tách cô ra khỏi vòng vây của người hâm mộ.
Tô Diệp Tinh vô thức bị đẩy về phía trước.
"Lục Dã !"
Cô hét lên trong vô thức.
Giọng nói dường như cũng hòa vào đám đông.
Trong lúc đẩy đẩy, Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy mình đứng không vững, ngay khi cả cơ thể sắp đổ về phía trước thì bờ vai bị bắt lấy.
Hơi thở quen thuộc truyền đến, rất kì lạ,
Giữa bao nhiêu mùi hương lẫn lộn của dòng người tấp nập, bát nháo này, cô vậy mà vẫn có thể xác nhận được chính xác mùi hương của người đến.
Tô Diệp Tinh theo bản năng liếc nhìn sang một bên, Lục Dã ôm lấy cô, nửa khuôn mặt anh bị ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, anh nhìn về phía trước: "Nhìn về phía trước, đi theo anh."
Tô Diệp Tinh bị động được bảo vệ trong vòng tay của anh rồi cứ thế đi về phía trước.
Đám đông kéo đến.
Những ánh đèn từ máy ảnh từ phía xa đang không ngừng chớp nháy.
Nhưng rất kì lạ.
Cô đột nhiên nảy ra một cảm giác có thể đi theo người đàn ông này đến cùng trời cuối đất.
rất ấm áp.
Rất thiết thực.
—
Lúc này, một đoạn video đột nhiên tung lên mạng.
Tiêu đề là: [Người hâm mộ bạo loạn ở đài truyền hình, Lục Dã bảo vệ Tô Diệp Tinh]
Tiếp theo là một dòng chữ nhỏ: Trong biển hàng ngàn con người, em là ngọn hải đăng duy nhất của anh.
Người quay video rõ ràng là một người chuyên nghiệp.
Mặc dù máy ảnh bị rung nhưng tiêu điểm của ống kính vẫn ổn định, ngay từ lúc bắt đầu khi Lục Dã và Tô Diệp Tinh liếc nhìn nhau cho đến khi người hâm mộ đột nhiên lao tới, hay là lúc Lục Dã đột nhiên sải bước về phía Tô Diệp Tinh rồi lại vội vàng rời đi.
Chiếc áo khoác lông màu đen của anh như cơn gió thổi vào đám đông.
Khuôn mặt nhợt nhạt và không có chút biểu cảm nào của anh cũng như đôi mắt tập trung của anh được chụp lại rất rõ ràng trong đám đông đang dâng trào.
Đặc biệt là đôi mắt đó vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Diệp Tinh không rời mắt dù chỉ một giây, có một loại mê hoặc kinh động lòng người trong ống kính.
Loại quyến rũ đó không liên quan gì đến sắc đẹp, mà là cảm xúc sẵn sàng bộc phát nhưng bị kìm hãm và căng thẳng.
Sau đó, anh xuất hiện khi Tô Diệp Tinh sắp ngã xuống, ôm cô xuyên qua đám đông và đi ra ngoài với vẻ mặt không chút biểu cảm gì.
[hmmm không biết phải nói gì. ]
[Đột nhiên tôi thấy có hơi cảm động. ]
[Giống như. . . . Tôi đang không ngừng cố gắng lao đến để có thể để bảo vệ em. ]
[Không phải cái này hay hơn phim thần tượng nhiều hay sao ? ]
[Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đứa trẻ đã rơi vào bẫy. ]
Khi Tô Diệp Tinh lên xe, cô liền nhìn thấy thông báo này trên điện thoại của mình.
Cảm giác rất kì lạ.
Cô không biết rằng ở góc nhìn của người thứ ba, Lục Dã lại nhìn cô như thế này.
Nhìn đoạn video trong màn hình, ánh mắt không rời đi dù chỉ một giây của anh khiến lòng Tô Diệp Tinh rơi run lên.
Tô Diệp Tinh không khỏi dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi mắt kia, cô lại nghe thấy anh trai cầm máy quay phim ngồi bên cạnh nói nói: "Người hôm nay quá nhiều đi.”
Anh đỡ thiết bị: “Ống kính gần như cong queo”.
Tô Diệp Tinh theo bản năng tắt video đi.
Nhưng người lại đang trong trạng thái mất hồn, đầu óc chỉ toàn là đôi mắt đó.
Lúc này, một chiếc cốc giữ nhiệt được đưa đến.
Tô Diệp Tinh dùng đầu ngón tay cầm lấy, nhưng cô không thể cầm chắc, chiếc cốc giữ nhiệt rơi xuống "ầm" một tiếng.
Bàn tay đó cầm bình lên lại, lại duỗi ra: "Không uống ?"
Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra rằng chính Lục Dã đã đưa cốc giữ nhiệt.
Anh có một vết thương trên ngón tay trỏ bên phải, nơi lộ ra chiếc nhẫn đen.
Bởi vì làn da trắng nõn, vết thương rất rõ ràng, rất dài lại sâu, cũng không biết bị cắt trúng từ lúc nào, còn đang rỉ máu.
"Anh bị tổn thương ?"
cô vội vàng nói.
Lục Dã rút tay về, như không để ý lắm: "Không sao."
Nhưng lại bị Tô Diệp Tinh giữ lại, cô ấn tay anh, không cho động đậy, quay đầu nhìn Tiểu An, "Tiểu An, hộp thuốc sơ cứu lần trước em để trên xe đâu?"
Tiểu An tìm kiếm xung quanh chỗ tay ghế phụ đó, cuối cùng lôi ra được một cái hộp nhỏ.
Tô Diệp Tinh cầm lấy nó..
Lục Dã vẫn đang một hai muốn rút tay lại, vì vậy cô kiên quyết ngồi bên cạnh anh, anh ngồi ở tư thế rất phóng khoáng, hai chân dài tùy ý gác lên, Tô Diệp Tinh chỉ cách mép ghế một chút.
Cứ như vậy, Tô Diệp Tinh mở hộp thuốc, cúi đầu lấy ra bông gòn thấm cồn lau vết thương.
Lục Dã cụp mi, nhìn Tô Diệp Tinh cúi đầu, từng chút một sát trùng vết thương cho anh, lại thổi thổi.
Hơi thở nhè nhẹ phả xuống nơi đầu ngón tay.
Cô ngước lên nhìn anh.
Ở một khoảng cách gần, đôi mắt đó như hồ nước lấp lánh.
"Có đau không ?"
Yết hầu của Lục Dã động đậy, di chuyển lên xuống, một lúc sau, anh cười, nhưng giọng khàn đi: “Đau quá, nếu không thì em thổi cho ca ca nữa đi ?”
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm anh.
Cô mạnh mẽ dán một miếng băng cá nhân lên tay anh.
"Không được gỡ xuống đấy.”
Cô nói một cách hằn học.
Lục Dã giơ tay lên, nhìn miếng băng cá nhân màu hồng có hình Thủ lĩnh thẻ bài Sakura trên ngón trỏ, đột nhiên kéo dài giọng nói: "Tinh Tinh, đây gọi là em muốn đánh dấu lên. . . .Dã Dã đó hả ?”
Tinh Tinh, đây gọi là em muốn đánh dấu lên. . . .Dã Dã đó hả ?
Tinh Tinh ?
Dã Dã ?
Và cả cái giọng điệu này.. . . .
Tô Diệp Tinh không thể kiềm chế, chỉ muốn cào anh một cái.
Giơ tay cào anh một cái nhưng bản thân lại bật cười trước: “Anh có thấy phiền không vậy, suốt ngày nhắc đến chuyện đó”.
Họ đâu biết rằng, giọng nói ấy nũng nịu y hệt như cái cách mỗi người thường hay nhõng nhẽo với người yêu của mình.
Lục Dã nhướng mày và anh cũng mỉm cười.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, tô thêm một lớp mềm mại cho nét mặt trắng bệch và thâm trầm lạnh lùng của anh.
—
Đi được nửa đường, bọn họ ăn cơm trên xe luôn.
Công việc của người nghệ sĩ đôi khi là thế, nó không hào nhoáng hoa lệ như thế giới bên ngoài nghĩ, ba bữa ăn phải theo lịch trình công việc và cũng chưa chắc đã đúng giờ.
Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh có chất lượng cuộc sống cao.
Bữa trưa là do Tiểu An đi đặt ở một khách sạn năm sao gần đó mang đến, bởi vì đây là một bữa ăn đặc biệt được làm theo yêu cầu, ít dầu và muối hơn, theo ý kiến của Tô Diệp Tinh mầ nói, hương vị của nơi này làm cũng coi như không tệ.
Nó chỉ nó khiến cho Tôn Minh Minh và tiểu An ăn đến mức cau mày nhăn mặt.
Còn Lục Dã thì ngược lại ngồi ăn rất điềm tĩnh, mặt không chút thay đổi.
Tô Diệp Tinh ngồi lướt bằng điện thoại di động của cô.
Cô lúc này mới phát hiện ra dư luận trên mạng lại xôn xao về “bức ảnh hickey”.
Lý do là bởi vì studio của Lục Dã đã phát ra một bài thông báo chính thức.
Thông báo hợp tác với Điêu Bài, làm người đại diễn cho một loạt son môi mới dưới góc độ bạn trai, bức ảnh này là màn khởi động.
Dưới thông báo, có một số bức ảnh hickey của Lục Dã từ nhiều góc độ khác nhau.
Bức ảnh khá hấp dẫn.
Tuy nhiên, cái hấp dẫn mọi người nhất vẫn là cái trong phòng thay đồ.
Sau đó, Weibo chính thức của Điêu Bài cũng đã lên mạng, chia sẻ lại bài đăng này.
"Anh hồi nãy đi ra trước chính là để chụp bức ảnh này đó hả ?"
Lục Dã nhướng mày: "Ừm,"
Tô Diệp Tinh ậm ừ.
Bây giờ, cô coi như là đã bị thuyết phục hoàn toàn bởi năng lực xử lý truyền thông của studio Lục Dã rồi.
Tô Diệp Tinh bao giờ nghĩ rằng đằng sau vẻ ngoài yếu ớt của Tôn Minh Minh lại có những mánh khóe như vậy.
Mà quả nhiên là người hâm mộ và hầu hết những người qua đường đều tin vào cú thay đổi thời thế này.
Nói đi nói lại thì cũng phải công nhận tốc độ này là quá nhanh.
Ngay cả khi muốn hợp tác, Điêu Bài phải bàn bạc công bố anh ra công chúng, nhưng một cái hợp đồng đại diện muốn bàn bạc cũng cần phải có thời gian.
Vì vậy, nếu đây là một chiêu quảng cáo làm nóng trước cho thương hiệu, mượn độ hot từ chương trình “Chúng ta ở bên nhau” đẩy độ hot cho cây son lần này lên, ngược lại khả năng thành công là rất cao.
Mà bây giờ có vô số người hâm mộ bên dưới bài đăng bắt đầu hỏi về mã số son.
[Còn nói là chụp ảnh hôn môi với Tô ? Không phải là đám fan bị vả mặt một cái rồi sao ? ]
[Tôi đã nói rồi mà, mặc dù Lục ảnh đế rất phóng khoáng, nhưng anh ấy không phóng khoáng đến mức đem cả ảnh bị hôn đăng lên cho bàn dân thiên hạ xem đâu.]
[Làn sóng quảng cáo này được đánh giá cao. ]
[ Em đã chuẩn bị sẵn ví tiền, tô cùng một cây son với ca ca, bốn bỏ thành năm thì cũng coi như là em được ca ca ! ]
Tô Diệp Tinh nhìn cái bình luận này, khịt mũi và đặt điện thoại sang một bên, trong lòng thầm nghĩ.
Anh trai của cô đang tô son môi của tôi.
——
Sau đó chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Khi hai người họ đến khu phim trường Giang Hoàn ở gần thành phố Thinh thì đã gần bốn giờ chiều.
Mặt trời đã bắt đầu lặn.
Khi ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu xuống, trên những con phố cổ kính gần phim trường Giang Hoàn, cô đột nhiên chợt có ảo giác mình đang bước đi trong một thời gian và không gian khác.
Tô Diệp Tinh là một ca sĩ, phần lớn thời gian của cô nếu không phải là ở trong phòng thu âm thì chính là ở trên sân khấu, thỉnh thoảng tham gia các chương trình tạp kỹ và rất ít khi đến mấy chỗ dựng phim trường như này.
Trong ấn tượng của Tô Diệp Tinh, thời gian cô ở lại phim trường lâu nhất, chính là để quay bộ phim “Chu Hạc Sa”
Khi quay bộ phim “Chu Hạc Sa” cả đoàn phải di chuyển đến hai trường quay, và dành một phần lớn thời gian cho địa điểm ở phía tây bắc, mà thời gian ở lại lâu nhất trong hai phim trường chính là phim trường Giang Hoàn này.
Đôi mắt cô rơi vào khung cảnh của con phố này.
Tầng áp mái bị che khuất, với gạch chạm khắc và tường đỏ.
Cả khung cảnh này cũng được nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Mơ về "Chu Hạc Sa". ]
[Hu hu, fan của bộ phim coi như mãn nguyện rồi, tiểu công gia và Mỹ Cơ đã được trùng phùng ở thế giới hiện tại rồi. ]
[Đạo diễn chơi lá bài hoài cổ này rất cao tay nha. ]
[Tuy nhiên, phần tiếp theo không phải là về công việc của Lục Dã sao ? ]
Giọng nói của anh trai cầm máy quay lại đúng lúc vang lên: "Chủ đề của lần này là làm quen với anh ấy / cô ấy tại nơi làm việc. Bây giờ, Tô lão sư, cô sắp được xem hình ảnh Lục lão sư lúc làm việc rồi , cô có hào hứng không ?"
Tô Diệp Tinh: . . .
[Khóa học đào tạo cho anh trai cầm máy quay thì đúng là có đến nơi đến chốn rồi đó, nhưng có vẻ như anh ấy lại không học đến nơi đến chốn gì cả. ]
[Dăm ba cái lời chiêm hỏi có hào hứng hay không này, tại sao lại dùng giọng điệu của một tiểu hòa thượng đang tụng kinh để nói vậy trời. ]
Tô Diệp Tinh hắng giọng nói: "Không hào hứng."
[ . . .. ]
[Ha ha, một cú cảm lạnh cả phim trường. ]
[Tôi thực sự muốn xem biểu cảm bây giờ của anh trai cầm máy quay đó. ]
Anh trai quay phim đang cảm thấy vô cùng tổn thương
Anh ấycũng hắng giọng một cái, tiếp tục làm theo lời của tổ chương trình: "Bây giờ, chúng ta sẽ được chứng kiến Lục lão sư lúc làm việc.”
Lục Dã nhướng mày giơ tay: "Tôi đang ở chỗ này."
Anh trai cầm máy quay kiểu: . . . . .
Anh cảm thấy hạn hán lời rồi: "Vậy thì mời Lục lão sư dẫn đường đi."
Lục Dã dẫn đầu trong nhóm người, đi qua con phố, rẽ vào một góc, rẽ vào một góc khác, và cuối cùng đến một rạp hát.
Rạp hát là một mớ hỗn độn.
Đây cũng là lần đầu tiên trường quay nhìn thấy bối cảnh quay phim.
Đội ngũ kiểm tra hiện trường quay phim và đạo cụ đang liên tục kiểm tra và xác nhận.
Kỹ sư ánh sáng đang điều chỉnh ánh sáng, diễn viên đang xuất hiện trên máy quay, làn đường quay phim, các loại đường nét, bảng và nhân vật đang chuyển động, dưới các bối cảnh hoa lệ khác nhau trong phim truyền hình, nó mang đến một cảm giác tràn đầy sức sống.
"Mau lên, xác nhận lần cuối xem nào ! Chúng ta sắp quay cảnh thứ mười chín và cảnh thứ tám đấy !"
"Sư phụ tổ đạo cụ ! Sư phụ tổ ánh sáng !"
"Ngươi chạy ra ngoài cẩn thận một chút, đừng bị dính vào ống kính, còn phải đi qua lần nữa đó !"
Đạo diễn đang dùng loa hét lớn, người bên cạnh đi tới ghé vào tai người đạo diễn rồi thì thầm gì đó, một lúc sau, hai mắt ông ấy sáng lên, đi tới chỗ Lục Dã và nhóm người sau lưng anh.
"Tiểu Lục !"
Đạo diễn hiển nhiên rất quen thuộc với Lục Dã, miễn cưỡng gật đầu với Tô Diệp Tinh, "Quản lý của cậu đã nói với tôi rồi, Tiểu Lục, một lát nữa cậu sẽ làm cameo một phân đoạn cho bộ phim này của tôi, có phải không ?”
Rõ ràng, người đạo diễn này là người quen của Lục Dã.
Vừa nhìn thấy đạo diễn, nụ cười trên mặt Lục Dã là điều mà Tô Diệp Tinh chưa từng thấy trước đây, giống như. . . nhìn thấy một người trưởng bối khiến anh cảm thấy thoải mái.
Anh gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng mà lát nữa nếu có gì thì Tần đạo diễn hãy nương tay, xin mắng con nhẹ nhàng thôi nhé.”
"Tiểu tử cậu ở chỗ tôi mà còn khiêm tốn sao ? Cậu không phải là nổi tiếng quay một lần ăn ngay sao ?" Tần đạo diễn vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt nhẹ nhõm, một lát sau, ánh mắt chuyển hướng sang nhìn Tô Diệp Tinh: "Vị này là Tô. . . ."
"Đạo diễn Tần, đây là Tô Diệp Tinh."
"Tô Diệp Tinh, đây là đạo diễn Tần."
Nghe đến khúc anh lên tiếng giới thiệu hai người, Tô Diệp Tinh gật đầu chào"Tần đạo diễn" một tiếng, nhưng ánh mắt lại tập trung vào người con gái đang mặc áo đỏ xuất hiện trong đoàn phim.
Nhìn thấy cô đang nhìn sang bên này, người phụ nữ cười nhạt với cô.
Tô Diệp Tinh có như thế nào cũng không ngờ rằng, đi đến đoàn phim này mà cô vẫn có thể gặp được cô ta.