Tòa nhà Hàng Cảnh, phòng thu âm.
Đạo diễn Thái lại một lần nữa giơ tay về phía phòng thu và ra hiệu dừng lại.
Tô Diệp Tinh đứng bên trong thấy vậy liền vội vàng tháo tai nghe, dưới ánh đèn u ám của phòng thu âm khuôn mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ra ngoài.” Đạo diễn Thái nói.
Tô Diệp Tinh liền tháo tai nghe ra rồi bước ra ngoài.
Cô ăn mặc giản dị, áo len xám và quần thể thao xám đồng màu, trông chẳng khác gì một nữ sinh viên bình thường chứ không phải là một minh tinh hàng chục triệu người hâm mộ.
Tuy nhiên, cái người nữ sinh đại học này lại không hề tầm thường một chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ, hàng mi cong vút, nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất trên khuôn mặt của cô chính là đôi mắt. Khi cô bước đến gần đối phương rồi mỉm cười, đôi mắt như hoa đào, sáng lấp lánh đến mức khiến người ta phải choáng ngợp.
Mặc dù đạo diễn Thái và Tô Diệp Tinh đã hợp tác nhiều lần, nhưng vẫn bị sửng sốt một lúc, sau đó ra lệnh cho nhân viên cũng chỉnh đến phân đoạn được thu vừa rồi.
"Tự mình nghe đi."
Tô Diệp Tinh cúi đầu cẩn thận lắng nghe, một sợi tóc đen xõa xuống mép bàn, cô đưa tay ra vén chúng ra sau tai, sợi tóc đen cùng ngón tay mảnh khảnh tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên chỉnh âm thanh liếc nhìn cô, nhưng cô dường như không để ý, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại đáng thương, một lúc sau mới cười gượng gạo: “Thầy Thái, thật xin lỗi, để em làm lại lần nữa.”
"Đây không phải là vấn đề làm lại một lần nữa hay không cho làm lại một lần nữa, cô giáo Tô, tôi đã nói trước với em rằng bài hát này vốn là viết về tình yêu."
Đạo diễn Thái từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của Tô Diệp Tinh, trong số những ngôi sao mà ông biết, Tô Diệp Tinh là người có tố chất âm nhạc tốt nhất, tư tưởng cởi mở, hiểu biết tốt và một giọng hát đặc biệt.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi nghe cô hát, lần đó là ông được mời đi dự sinh nhật, lúc đó cô mặc chiếc váy trắng ngồi trước cây đàn piano vừa đàn vừa hát, một bài hát sinh nhật đã được cô biểu diễn một cách thoải mái, vui vẻ như con nai ngoài đồng, thanh tao như ngọn gió thảo nguyên.
Lúc đó, ông đã cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí còn chắc chắn rằng cô sẽ nổi tiếng.
Sau đó, cô đã thực sự trở nên nổi tiếng, và ngay từ album đầu tay của mình cô đã giành được giải thưởng, sau đó mỗi năm cô đều đặn giành được giải thưởng, càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc, nhưng thật đáng tiếc ...
Tô Diệp Tinh lại không thể hát những bản tình ca.
Điều này cũng khiến cô thất bại tại lễ trao giải âm nhạc vàng vào năm ngoái khi thua một ca sĩ tân binh.
Đạo diễn Thái thở dài: "Hay là cô nghĩ thử xem, tình yêu là gì? Tình yêu khi cô mười tám, mười chín tuổi trông như thế nào?"
Tô Diệp Tinh: "Lúc em 18, 19 tuổi thì vẫn còn đang đi học."
Đạo diễn Thái: ...
"Vậy thì cô hãy nghĩ về mối tình đầu! Người mà khiến cô lần đầu tiên cảm thấy thích, hãy nghĩ về nó," Ông lên tiếng dụ dỗ, "Có giống như một cây kem vào mùa hè, vòng đu quay trong công viên giải trí không? Giống như hoa, cầu vồng, một cây kẹo có chua có ngọt không ?"
Tô Diệp Tinh cụp mi, tựa hồ yên lặng.
Một lúc sau, cô lại ngước mắt lên và mỉm cười: "Đạo diễn Thái, hay là chúng ta thử lại lần nữa đi ạ?"
Đạo diễn Thái gật đầu.
Thử lại thì thử lại.
Quá trình thử lại vẫn là trước sau như một, một bản tình ca được Tô Diệp Tinh hát giống như một chiếc bánh nướng lâu ngày, chẳng có tí sức hấp dẫn nào cả.
Trợ lý xách túi đi theo phía sau: "Chị Tinh ơi, đợi đợi em nữa."
Tô Diệp Tinh dừng lại, để đợi cô trợ lý mới làm này.
Lúc này trời đã gần chạng vạng tối, ngoài hành lang tràn ngập ánh nắng bầu trời, Tô Diệp Tinh chán nản ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở một tòa nhà thương mại phía đối diện là màn hình LED cực lớn, trên màn hình LED đang chiếu một đoạn quảng cáo thương mại. Tòa nhà ngược sáng, trong vài giây cô gần như không thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình quảng cáo, đợi đến khi mọi thứ rõ nét hơn, màn hình đã chuyển sang biển quảng cáo cho một chiếc đồng hồ xa xỉ.
Một người đàn ông bước ra từ khung nền màu xám mát mẻ.
Tô Diệp Tinh vô thức nheo mắt lại.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ chừng khoảng ngoài hai mươi, với dáng người mảnh khảnh trong bộ vest đen tuyền, gần như hòa vào phông nền xám lạnh lẽo phía sau. Người đàn ông ấy hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình cùng ánh mắt lạnh lùng. Ngay sau đó, anh giơ tay lên, phần đồng hồ lộ ra dưới cổ tay tối màu và những đường xương ngón tay sắc bén tạo nên cảm giác lạnh lùng và cao cấp.
Lục Dã, một tân binh được xưng vua vì ngay khi anh vừa mới ra mắt đã gây ra cảnh đẫm máu trong giới nghệ thuật, và bây giờ đã là tam kim ảnh đế
Ngoài ra...cũng là bạn trai cũ của cô.
Lúc này, Lục Dã đang nhìn vào ống kính mỉm cười——
Tô Diệp Tinh bị nụ cười của anh làm cho mê mẩn, trước mặt dường như thể đang xuất hiện một thanh niên có đôi mắt phóng túng, mặc áo len rộng thùng thình, dựa vào cửa sổ, lười biếng dang tay về phía cô: "Còn không đến.”
Thế là cô sẽ lại như một con bướm điên cuồng lao đến, lao vào vòng tay anh, để mặc anh ôm cô thật chặt.
Tình yêu của những năm tháng thanh xuân luôn đẹp và cuồng nhiệt như thế.
Tiếc rằng đến khi chia tay cũng “cuồng nhiệt” như vậy, hận không thể không bao giờ gặp lại nhau.
Ý thức được chính mình cư nhiên bắt đầu nhớ lại quá khứ, Tô Diệp Tinh tặc lưỡi, lại nhìn màn hình một chút, mắng một câu: "Đồ trêu hoa nghẹo nguyệt."
Người trợ lý đi tới càu nhàu: "Chị Tinh ơi, chị vừa nói ai trêu hoa nghẹo nguyệt vậy ạ?"
Tô Diệp Tinh cầm một chiếc túi nhỏ thay cô bé, khịt mũi: "Không có ai."
Lúc này, trợ lý cũng đã phát hiện ra màn hình LED bên ngoài hành lang và hét lên: "Ấy Lục ảnh đế!"
Tô Diệp Tinh liếc cô ấy một cái: "Em thích anh ta à?"
"Em thích chứ!" Trợ lý nhỏ mới đỏ mặt gật đầu, bộ dáng giống như một nữ sinh hâm mộ cuồng nhiệt, "Trên đời này làm sao có người nào không thích Lục ca ca! Anh ấy có năng lực chuyên môn cao, diễn vai nào là nhập vai đó, quan trọng nhất là, Chị Tinh Tinh, thử nhìn khuôn mặt anh Lục đi, cái eo đó, cái chân đó... một vẻ đẹp như vậy làm sao có ai từ chối được!"
“Có đấy, là chị đây, chị Tinh Tinh của em đây này.” Tô Diệp Tinh đi về phía thang máy, “Đã nói từ trước rồi, trong khi làm việc này cho chị, không được phép nói tốt về thầy Lục gì đó của em, chỉ được nói xấu thôi, chị với anh ta nửa chữ cũng không hợp nỗi..."
Trợ lý nhỏ há to miệng "A" một tiếng.
Tô Diệp Tinh nhìn cô ấy một cái và cười nhẹ, "Chị nói đùa thôi."
Nụ cười này của cô, , lúm đồng tiền thật ngọt ngào, đôi mắt hơi cong lên, khuôn mặt của trợ lý nhỏ không tự chủ đỏ lên, cô ấy lẩm bẩm: "Em đã nói rồi mà, chị Tinh Tinh đã từng hợp tác với anh Lục ..."
Tô Diệp Tinh không thèm để ý cô bé, cửa thang máy vang lên một tiếng ‘ting’, cô xoa xoa đầu cô bé trợ lý rồi nói: "Đi thôi."
“Dạ!” Tiểu trợ lý đi theo.
Tô Diệp Tinh bước vào thang máy.
Xe bảo mẫu đã đợi ở bãi đậu xe, hai người lên xe.
Tô Diệp Tinh nhắm mắt lại để ngồi nghỉ ngơi một lát.
Tiểu trợ lý nói với tài xế, "Đi về công ty."
Xe của bảo mẫu thuận lợi lái ra khỏi bãi đậu xe, hướng về công ty.
Công ty của Tô Diệp Tinh, Vũ Hoàn, cũng thuộc hàng có tiếng tăm trong làng giải trí, đặc biệt là bộ phận âm nhạc, trong thời kỳ suy thoái chung của ngành âm nhạc, rất nhiều thần tượng như nhóm nhạc nam và cả nhóm nhạc nữ đã được ký hợp đồng với cô, thậm chí còn có cả những người nổi tiếng. những nhạc sĩ nổi tiếng, chẳng hạn như ca sĩ như Tô Diệp Tinh, người luôn được xếp hạng hàng đầu trong ngành công nghiệp âm nhạc, kiếm được rất nhiều tiền.
Công ty rất giàu có và chiếm toàn bộ tòa nhà văn phòng trên đường Hoài Hải.
Khi chiếc xe bảo mẫu màu đen của cô chuẩn bị lái vào tòa nhà Vũ Hoàn, những người hâm mộ đang chờ ngoài cửa giơ nhứng tấm biển có chiếu đèn led lên và đồng thanh hét lên: "Tô Diệp Tinh! Tô Diệp Tinh! Tô Diệp Tinh!"
Tô Diệp Tinh hạ cửa kính xe xuống.
Bầu trời âm u nhưng chiếc áo len màu xám cô mặc trong bóng tối lại có chất liệu bông xốp mềm mại, đặc biệt là khi cô đội mũ, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo như tuyết giáng trần, kết hợp với một điểm tương phản là đôi mắt cong như lạc vào bầu trời đầy sao của Tô Diệp Tinh.
“Xin chào các bạn.” Cô giơ tay lên.
Các bạn fan nhất thời hét lên, một fan nam hú hét ầm ĩ: "Tinh Tinh bảo bối ơi, ba ba yêu con!"
Giọng nói đột ngột như chiêng vỡ không làm Tô Diệp Tinh cảm thấy giật mình, nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn, ánh mắt như thể khiến con người ta phải hoa mắt.
"Cảm ơn."
Cô nói.
Người hâm mộ càng hét to hơn, và những ngôi sao màu hồng nhấp nháy giống như những con sóng lăn tăn trong đêm.
" Tô Diệp Tinh!"
" Tô Diệp Tinh!!"
"Tinh Tinh cứ dũng cảm bay, còn fan Tinh sẽ luôn dõi theo!"
"Tinh Tinh bảo bối, tụi em sẽ đi cùng chị đến con đường đầy hoa! Ăn uống đầy đủ, đừng gầy quá! Đừng để bị tên đàn ông xấu xa lừa gạt!"
Tiếng hét phía sau bắt đầu đứt quãng, Tô Diệp Tinh mỉm cười, vẫy tay rồi bấm nút nâng cửa kính xe lên.
“Tiểu An, một lát nữa mua chút trà sữa đưa qua tặng nhé, bảo mọi người đừng ngồi mãi ở đó nữa, về sớm một chút.”
“Được.” Tiểu trợ lý gật đầu.
Tô Diệp Tinh đã đi đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Là một trong những nghệ sĩ hàng đầu của công ty, cô có một phòng làm việc đặc biệt ở tầng trên cùng, tuy cô không thường xuyên đến đây nhưng công ty vẫn dành vị trí đó cho cô.
Trong văn phòng, người quản lý chị Lưu đang ngồi đó, cau mày nhìn một chồng tài liệu.
Thấy cô đến, cô ấy chỉ chào hỏi cô một cách qua loa: "Em tự tìm chỗ ngồi đi, đợi chị xem cho xong cái này đã."
Tô Diệp Tinh ngã ình một cái lên ghế sofa và nhắm mắt lại. Cô không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi, trong giấc mơ mọi thứ đều trở nên mơ mơ hồ hồ, nhưng cô chỉ nhớ mỗi mình Lục Dã.
Lông mày anh vẫn còn nét trẻ trung của một thanh thiếu niên, họ ở trong một căn hộ, anh ghì cô sát vào trước gương rồi hôn cô, cô nằm trên ngực anh, chỉ ngửi thấy mùi cơ thể nóng bỏng của chàng trai, nhưng nó lại khiến cô rung động. Máy điều hòa đang kêu vo vo xung quanh, mọi thứ trông thật ẩm ướt và thân mật...
Khi tỉnh lại, Tô Diệp Tinh không nhịn được lại nhắm mắt lại.
Cứu mạng đi.
Chẳng lẽ là do đã quá lâu rồi không yêu đương, nên mới bị gặp mộng xuân như này.
Vẫn là cùng với tên cẩu nam Lục Dã đó.
Sau khi trấn tĩnh lại cô mới phát hiện ra bầu trời bên ngoài đã đầy sao, trong phòng cũng đã tắt đèn, chỉ có màn hình TV ở giữa với ánh sáng lờ mờ, chị Lưu đang dựa vào ghế sô pha bên kia xem truyền hình.
Trên màn hình lớn, có thể dễ dàng nhận ra rõ ràng khuôn mặt của Lục Dã, với đôi lông mày nhướng lên và con ngươi màu hổ phách phản chiếu bóng đèn tròn, như thể nhuốm một màu buồn bã.
Tô Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mơ màng vì hiện thức và giấc mơ cứ đan xen vào nhau, sau khi chớp mắt một cái, cô mới nhận ra rằng đó là bộ phim truyền hình đầu tiên và duy nhất mà Lục Dã đã quay kể từ khi anh vào nghề, "Chu Lạc Sa".
Đó là một bộ phim cũ mà cô và anh đã cùng hợp tác quay vào năm năm trước.
"Sao tự nhiên lại coi đến cái này rồi?" cô nói.
Chị Lưu đặt cốc cà phê xuống: “Em tỉnh rồi à?”
Tô Diệp Tinh ậm ừ, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Sao chị lại không gọi em dậy?"
“Yên tâm đi, không có chảy nước miếng đâu.” Chị Lưu cười nói.
Tô Diệp Tinh tròn xoe đôi mắt, chị Lưu đứng dậy, sau một tiếng sột soạt, đèn trong phòng bật sáng "Tách".
Chị Lưu ngồi trước mặt cô: “Hai chuyện, một tốt một xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
“Cái xấu.” Tô Diệp Tinh thích đem cái xấu đặt trước, để cái tốt tồn tại lâu hơn.
"Tin xấu là chương trình tạp kỹ mà chúng ta đã nói lần trước đã bị Tần Lộ Lệ cắt mất rồi."
Tần Lộ Lệ?
Tô Diệp Tinh cau mày, tân binh mới ra mắt năm trước với cái tên "Tiểu Diệp Tinh", bắt chước cô khắp nơi, giống như một viên kẹo da trâu này giết mãi không chết khiến con người ta cảm thấy ghê tởm, cuối cùng, giải thưởng Giai điệu vàng cũng bị cái tên kẹo da trâu này cướp mất, giấc mơ vô địch ba lần liên tiếp của Tô Diệp Tinh đã tan thành mây khói.
Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh cũng phải thừa nhận rằng cái tên kẹo da trâu này cũng có được hai thứ coi như bản lĩnh, bản lĩnh đầu tiên là việc hát được những bản tình ca với giọng luyến có một điểm nhấn nhất định.
“Phiền thật đấy,” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Diệp Tinh hiếm khí lại lộ ra một chút ủy khuất, “Còn tin tốt thì sao.”
“Tin tốt là một chương trình tạp kỹ khác đã giao đến chỗ chị rồi, đó là lý do tại sao chị lại đi xem bộ phim truyền hình cũ này.” Chị Lưu cúi xuống, lấy một tài liệu từ dưới bàn cà phê và ném nó qua, “Em xem thử đi.”
Tô Diệp Tinh nhìn những từ trên tài liệu, giai đoạn thứ hai của "Chúng ta ở bên nhau đi".
Cô nhíu mày: "Yêu đương? Từ khi nào em phải lưu lạc đến mấy chương trình yêu đương để tìm cảm giác tồn tại vậy?"
Chị Lưu nhướng mày: "Đây là tìm cảm giác tồn tại sao? Vừa nãy chị đã nói chuyện với đạo diễn Thái rồi, lần này thu âm cho bài hát mới em cũng lại không làm được đúng không?"
Tô Diệp Tinh không nói gì, chị Lưu đã đi cùng cô một khoảng thời gian lâu, biết rằng người này nhìn thì ngọt ngào nhưng thực ra lại có hơi bướng bỉnh, vì vậy cô ấy lại ngồi xuống và nói: "Đạo diễn Thái đã đưa ra một kiến nghị với chị, ông ấy nói, em nên yêu đương một lần."
“Tinh Tinh,” chị Lưu hạ giọng, “Con đường trước đây của em đã từng rất tốt, nhưng là một ca sĩ nó cũng giống như là một hạt lúa mì, không chỉ phải chấp nhận đón ánh nắng mặt trời, mà còn buộc phải chấp nhận chịu cả mưa và sương thì mới có thể phát triển tốt. Về lâu về dài, em phải học cách hát những bản tình ca, nếu không, lần này em cũng sẽ không đến tìm đạo diễn Thái mà, phải không?"
Cô ấy dịu dàng nhìn cô.
Tô Diệp Tinh gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Vậy thì em cũng không đến mức cần lên chương trình tìm bạn trai mà đúng chứ.”
“Em cứ bận tối mặt tối mũi như vậy, làm gì có thời gian để đi yêu đương thật thụ?” Chị Lưu vừa rồi còn dịu dàng như nước đột nhiên trợn tròn mắt, “Lên chương trình chỉ là mô phỏng lại chuyện hai người hẹn hò yêu đương mà thôi, có soái ca bầu bạn, còn có phí quảng cáo, nếu không phải là vì bên chương trình chẳng nhìn trúng chị thì chị đã tự nhảy lên quay rồi.”
Tô Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng hơi ổn.
“Quan trọng nhất là, chị nghe được một tin tức, em có biết tại sao khi không chị lại đột nhiên xem bộ phim này không?” Chị Lưu đột nhiên trở nên bí hiểm
Tô Diệp Tinh: "Muốn mở rộng con đường làm nghệ thuật cho nghệ sĩ mà chị yêu quý nhất...?"
"Kỹ năng diễn xuất tệ hại của em, muốn mở rộng mở được cỡ nào hả?” Chị Liu mỉm cười, "Nếu không phải năm đó Lục Dã dẫn dắt tốt, liệu em có thể diễn mà như thật thế không? Bộ phim này có thể nổi tiếng hay không? Nhưng mà nói đến những người hâm mộ cp của em khi đó, tất cả đều đã có thể đuổi kịp CP quốc dân luôn rồi, nhiều năm rồi mà tỷ lệ vẫn cao như vậy ..."
"Nói, chuyện, chính, dùm."
"Chuyện Lục Dã đang tham gia chương trình này, và bây giờ rất nhiều người đang rục rịch hành động để giành lấy miếng bánh béo bở này. Nếu trước đây hai người tụi em không quay bộ phim này, thì chị cũng không thể nói được làm sao để quay chương trình này.” Chị Lưu vội vàng nói. .
Lục Dã bây giờ là người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, cả về lượng truy cập và hiệu suất thực tế. Nếu là nhân vật tuyến mười tám mà chụp tấm ảnh với anh, nhìn hình có thể ra cả một câu chuyện dài nữa là. Huống hồ gì quay chung chương trình hẹn hò với anh, đây gọi là một phát bay thẳng lên mây.
Mặc dù Tô Diệp Tinh nổi tiếng nhưng cô lại không nổi đến mức này, về số lượng người hâm mộ, Tô Diệp Tinh chỉ có 15 triệu người hâm mộ, trong khi Lục Dã có đến tận 100 triệu.
Nhưng khi chiếc bánh lớn bép bở này rơi vào người Tô Diệp Tinh, cô lại cảm thấy như toàn thân bị tê liệt một lúc lâu không trả lời, chị Lưu lại nói thêm: "Nếu em không nhận nó, nói không chừng Tần Lộ Lệ sẽ lấy nó."
Tô Diệp Tinh lập tức tỉnh táo lại: "Em nhận!"
Có chết cũng không được để cho cái tên kẹo da trâu kia được lời!