Chỉ là một cây đại vu mà thôi, lấy năng lực của hắn, muốn tạo ra bao nhiêu cây mà không được? Dựa vào cái gì mà hắn phải nhẫn nhịn như thế chứ! 
Vì thế, nhóm Uyên và Phương Nho nhanh chóng trở về với khí thế hùng hồn. 
Sau khi về đến nhà, Phương Nho bắt đầu bàn bạc với Uyên về chuyện cây đại vu. 
Uyên bảo: “Lục địa phía Nam gần như đã bị đám Đại Vu khống chế một cách lặng lẽ, cư dân ở đó vẫn chưa hề nhận ra. Cho nên cây đại vu làm biểu tượng cho Đại Vu là thứ cần thiết, nhưng mà anh chưa có ý định để Đại Vu đời trước can thiệp vào quá nhiều chuyện.” 
Phương Nho suy nghĩ một hồi, đáp lại: “Trước kia có thể mời chào một vài Đại Vu, dẫu sao thì hệ thống sinh tồn của thế giới này đã hình thành một cách khá hoàn chỉnh, bọn họ đang nắm giữ một lượng tri thức lớn. Muốn thay đổi hoàn toàn thì chỉ có thể làm theo hướng tiềm di mặc hóa(*). Không nên để cho những Đại Vu được mời chào đến có quyền lực quá cao được, chúng ta cần tự đào tạo một vài người phe mình, đưa họ đi học hỏi kiến thức rồi họ sẽ quay lại phục vụ cho chúng ta, giảng dạy tri thức cho thế hệ tiếp theo. Làm như vậy thì có thể tránh được việc thế hệ sau bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cổ hủ của Đại Vu.”
(*) 潜移默化: có nghĩa là suy nghĩ hoặc tính cách của một người bị ảnh hưởng từ bởi môi trường hoặc từ người khác, khiến cho suy nghĩ của của họ dần thay đổi một cách vô thức 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play