Edit: Hương
Cố Tiểu Nhị tò mò hỏi: “Bố không biết sao?”
“Bố có biết thì cũng không mắng anh đâu. Anh làm vậy thực ra cũng là để đôi vợ chồng già thấy rõ rằng một đứa trẻ như anh còn kiên cường hơn cả Tần Dĩnh.” Tuy rằng cách này có chút hèn hạ, nhưng dù sao cậu cũng không phải là trẻ con chân chính, nhưng nếu có tác dụng tốt, thì Cố Vô Ích cũng không ngại dùng thêm vài lần nữa.
Cố Tiểu Nhị nghĩ đến đôi vợ chồng già thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu, một ngày nào đó Tần Dĩnh bị Vương Căn Bảo chán ghét, có lẽ bọn họ sẽ thật sự chấp nhận cô thêm một lần nữa: “Anh làm đúng lắm. Anh có muốn em làm gì không?”
Cố Vô Ích ngẫm nghĩ, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu đột nhiên hiểu ra: “Anh biết rồi.”
“Em cũng biết.” Lúc này mới hơn sáu giờ, người dân trong thôn còn chưa đi ngủ, khi hai anh em đến cổng làng, có người nhận ra và hỏi tại sao lại đến đây. Cố Tiểu Nhị lập tức nói buổi trưa ông bà ăn không nhiều, buổi tối cũng không ăn, cho nên nấu một ít sủi cảo mang sang cho ông bà.
Mùa đông thức ăn nhanh nguội, vì vậy người dân trong làng bảo họ đi nhanh lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT