Edit: ptd_

Đứa trẻ nhất định phải nhận nuôi, nếu không muốn tách ra, thì sẽ để mẹ vợ anh ta nuôi một đứa, tăng cho bọn anh một gánh nặng, còn có thể khiến cho Tần Phong tức giận đến mức dậm chân.

Có thể nói là đẹp cả đôi đường, một tiễn bắn trúng hai con chim.

Tần Phong cảm thấy khó hiểu, sao anh ta lại chắc chắn bọn anh sẽ giúp họ nuôi một đứa chứ.

Chẳng lẽ là bởi vì cha mẹ anh quá thương chị gái, trứng gà trong nhà đều tặng sang đây. Hay là bởi vì anh muốn chị gái và Vương Căn Bảo ly hôn, mà Vương Căn Bảo liền cảm thấy anh lo lắng cho chị gái, không nhìn được chị gái làm việc mệt nhọc.

Nếu thật sự nghĩ như vậy, thì anh ta đã sai hết cả mười phần.

Nhưng mà vấn đề đó cũng không quan trọng.

Tầm mắt Tần Phong lướt qua Vương Căn Bảo, dừng lại trên người Vương Mỹ Quyên: “Chị Mỹ Quyên, còn nhớ tôi không?”

Vương Mỹ Quyên gật đầu.

Hai đứa trẻ phía sau cô ấy nhìn lăng lăng thẳng chằm chằm vào Tần Phong.

Trực giác Tần Phong cảm thấy không ổn, Vương Căn Bảo sẽ không nói anh là kẻ mặt người dạ thú trước mặt mấy đứa trẻ chứ.

“Nghe nói chị Mỹ Quyên định đi lên tỉnh thành?”

Vương Mỹ Quyên không trả lời mà hỏi lại: “Việc này không liên quan đến cậu đâu?”

Tần Phong: “Có phải chị rất sốt ruột không? Nếu, ngày mai bọn tôi có thể nhận đứa trẻ về. Thì chiều mai chị sẽ có thể đi tỉnh thành rồi.” Chuyển hướng ra Ngô Chính và Tiến Tình đứng phía sau: “Đây chính là hai người muốn nhận nuôi hai đứa trẻ. Bọn họ là vợ chồng công nhân viên nhưng lại không có con.” 

Vừa nói xong, thì trong lòng Vương Mỹ Quyên đã động đậy.

Vương Căn Bảo thấy thế vội nói: “Mỹ Quyên, chúng ta là người trong nhà đó.”

Tần Phong bật cười.

Cũng thật không biết xấu hổ!

Vương Căn Bảo nóng nảy: “Cậu cười cái gì? Lời tôi nói chính là sự thật, bọn tôi đều là họ Vương.”

Tần Phong gật đầu: “Đúng vậy, năm trăm năm trước là người một nhà.”

“Khụ!” Cố Tiểu Nhị cười phun.

Sắc mặc Tần Dính vô cùng không tốt.

Vương Căn Bản nhịn không được trừng cậu.

Tần Phòng sợ anh ta đột nhiên ra tay, đưa Miểu Miểu cho Cố Vô Ích bế: “Chăm em trai đi.”

Phùng Mạch Miêu che chở phía trước hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, phòng ngừng Vương Căn Bảo nổi điên.

Vương Căn Bảo chán nản.

Vương Mỹ Quyên không chịu sự ảnh hưởng, hỏi: “Bọn họ có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Ngô Chính không khỏi nhìn về phía Tần Phong.

— Không phải là không cần đưa tiền sao?

Tần Phong theo bản năng nhìn về hai đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ vốn không có tí huyết sắc nào lại càng trắng hơn, thân thể lung lay như sắp đổ, lập tức thấy không đành lòng: “Con chị còn ở đây.”

Vương Mỹ Quyên nhìn hai đứa trẻ giống như nhìn thứ trói buộc mình: “Nếu không phải có tôi thì bọn chúng đã sớm chết rồi. Giúp tôi kiếm ít tiền thì sao?”

Bà cụ Châu không nhịn được hỏi: “Cô là mẹ ruột của chúng sao?”

“Thím giúp Tiểu Dĩnh nuôi một đứa sao?” Vương Mỹ Quyên buột miệng thốt ra.

Bà cụ Châu lập tức thấy hô hấp khó khăn, cho dù bà đã qua tuổi nửa trăm cũng chưa từng thấy người mẹ nào ghê tởm vô lại như vậy.

Ông cụ Tần vội vàng nhuận khí cho bà.

Tần Phong cũng bất ngờ, lại càng thêm tò mò hai đứa nhỏ này có phải hai đại vai ác trong truyện hay không: “Đừng giống như con nhím, ai tiếp lời chị thì chị khiến người ấy tức giận. Bọn tôi đến đây không phải để cãi nhau với chị. Hai đứa trẻ không có mấy nhà nuôi nổi. Bọn tôi không có khả năng giúp chị tôi nuôi. Chờ lúc mà chị tôi tìm được họ hàng thân thích khác thì không biết ngày tháng năm nào.”

Vương Mỹ Quyên không nhịn được nhớ lại nhà mà chồng trước mua cho cô ấy chỉ có thể ở lại một tuần, một tuần sau sẽ có người mua chuyển vào: “Tiểu Dĩnh, tình huống của tôi cô cũng biết, tôi thật sự không chờ nổi được nữa.”

“Nhưng, chúng ta đã nói xong rồi mà.” Tần Dĩnh tức giận.

Vương Mỹ Quyên: “Nhưng em trai cô không đồng ý. Nếu qua tay cô cô bán đi một đứa, thì em trai cô đi đến Cục Công An cáo trạng, thì hai ta đều phải ngồi tù đó.”

Tần Phong vô cùng ngoài ý muốn: “Chị, chị nói với chị ta sao?”

Tần Dĩnh vốn không định nói.

Nhưng Vương Mỹ Quyên tìm thấy cô, hỏi cô có phải có hai đứa con gái, sao lại không mua thêm đứa con trai, cô cảm thấy mình đã tìm được tri âm, kích động liền nói ra.

Tần Phong thấy sắc mặt cô thay đổi, không dám đối diện với anh nên cũng đã đoán được: “Chị Mỹ Quyên, chúng ta thảo luận vậy đi, sáng sớm mai chị mang theo chứng minh sinh ra của đứa trẻ, rồi chúng ta cùng đi đến đồn công an.”

“Vậy bọn chị phải làm sao bây giờ?” Tần Dĩnh vội vàng không ngừng hỏi.

Tần Phong: “Nhà chị có hai đứa vẫn chưa đủ sao?”

“Nhưng chúng đều là con gái.” Tần Dĩnh nói xong đầu óc liền nghĩ ra, tóm con gái lớn: “Nhanh cầu xin chú con đừng tranh với nhà chúng ta.”

Bà cụ Châu không vui: “Tiểu Dĩnh, con làm cái gì vậy?”

Vương Căn Bảo vẫy vẫy tay với con gái nhỏ: “Nhanh đến dập đầu với bà ngoại con.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Bà cụ Châu lập tức tức giận đến mức muốn mắng người.

Ông cụ Tần bắt lấy cánh tay của bà: “Tần Dĩnh, con vỗ vào lương tâm nói, con cố tình đối nghịch với chúng ta sao?”

Con gái lớn của Vương Căn Bảo không nhịn được hỏi: “Sao chú lại không giúp chúng ta vậy?”

“Con nói sai rồi.” Tiết Tình không nhịn được nói.

Cô ấy thật sự rất thích hai đứa trẻ kia. Vẻ ngoài rất đẹp, tuy rằng vẫn nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng có thể nhìn thấy tay chân dài, tương lai nhất định có thể cao như Tần Phong vậy.

Vương Mỹ Quyên làm trò nói trước mặt bọn trẻ là đem bọn chúng đổi lấy tiền, hai đứa trẻ kia khi trước thành chắc chắn sẽ không tìm đến cô ấy.

Đứa nhỏ như vậy chỉ cần cho chút ánh mặt trời ấm áp là sẽ hòa tan.

Tiết Tình nói: “Nếu trong nhà nhiều hơn một người, những gì ăn uống chơi của các cháu đều cho nó. Chú cháu không có mẹ cháu nhận nuôi, cháu nói xem là vì ai?”

Một cô bé bảy tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện, nghe như vậy không nhịn được mà nhìn về bố mẹ mình.

Vương Căn Bảo vội nói: “Nếu nhà ta chỉ có hai chị em con, thì tương lai khi xuất giá bị mẹ chồng bắt nạt cũng sẽ không có ai chống lưng. Con nhìn xem mẹ con còn có chú con, chú con đối rất tốt với mẹ con.” Chỉ vào lò nướng bánh lớn ở góc phòng.

Tần Phong bật cười.

Bà cụ Châu trừng mắt.

Ông cụ Tần cũng phục anh ta.

Cố Vô Ích không nhịn được nói: “Có thể không gả mà.” ( truyện trên app T Y T )

Lời này vừa nói ra, mọi người đều chuyển hướng về phía cậu.

Người lớn không dám tin lời này có thể nói ra từ miệng một đứa trẻ, trẻ con thì không hiểu, cho nên tò mò.

Cố Vô Ích giống như người lớn lớn tiếng nói: “Không thể ở rể sao?” Khó hiểu nhìn về phía Phùng Mạch Miêu.

Phùng Mạch Miêu gật đầu, không tiếc lời khen: “Vô Ích thật thông minh.” Nói với con gái Tần Dĩnh: “Có thể ở rể, chính là để đàn ông đến ở nhà các cháu. Như vậy thì không chịu sự bắt nạt của nhà trồng, còn không cần rời khỏi nhà nữa.”

Cô bé nhỏ vui sướng không thôi.

Tần Dĩnh vội nói: “Cô ta nói bừa đó. Đàn ông ở rể không mấy người tốt đâu.”

Tần Phong không khách khí mà nói: “Chị không có ở rể, Vương Căn Bảo cũng chẳng tốt được bao nhiêu.”

Một câu mắng cả một đôi, nháy mắt Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo giận tái mặt.

Tần Phong nói thật: “Các người thật sự nuôi nổi sao, đừng nói đến hai đứa con trai, mười đứa tám đứa tôi cũng mặc kệ. Nhưng hai người nhìn màu da đại a đầu và nhị a đầu đi, rồi nhìn lại Vô Ích và Thanh Cuồng đi.”

Hai cô bé chỉ nhìn một mình còn đỡ, không đến nông nỗi xanh xao vàng vọt.

Nhưng khi đặt cạnh anh em Cố gia trắng hồng, liền có một lời khó nói hết thảm không nỡ nhìn.

Tình huống như vậy không phải đói.

Tình huống trong thôn khác với trong thành, dân quê thu lương thực trừ bỏ phần hiến, thì còn lại có thể tự do xử lý. Giống như lúa mì thì có thể làm thành bột mì trắng.

TRong thành mua bột mì trắng còn phải mua chung với bột mì trộn. Mười cân bột mì trắng thì phải mua một cân bột mì trộn. Tần Dĩnh làm bánh kem không thể dùng loại bột mì trộn đó, nên số đó chỉ có thể tự ăn hết.

Ba ngày hai bữa đều ăn thức ăn thô như vậy, lại thiếu nước, cho dù được ăn no, thì cũng sẽ không có được màu da khỏe mạnh.

Nếu không phải như thế thì ông cụ Tần cũng sẽ không cho nhà Tần Dĩnh trứng gà.

Tần Phong sợ hai đứa bé không hiểu, nói thẳng ra: “Đại a đầu, mẹ cháu cả ngày đều nói kiếm tiền không dễ dàng, đúng thật không dễ dàng. Nhưng bố mẹ cháu không thiếu tiền. Trong vòng một tháng cũng có thể mua được hai lần thịt, đủ cho các cháu ăn no. Mẹ cháu không chịu mua là vì muốn giữ lại —”

“Tần Phong, cậu đừng quá đáng!” Tần Dĩnh lớn tiếng nói.

Tần Phong cũng không bị dọa: “Mẹ cháu giữ lại nuôi con nhà người ta.”

Đứa con gái nhỏ năm tuổi của Tần Dĩnh cũng đã nghe hiểu.

Con gái lớn thì càng khó có thể tin được, dường như không thể tin được đó là mẹ mình.

Tần Phong nhìn về phái Vương Căn Bản: “Còn nuôi nữa không?” 

Vương Căn Bảo giằng co với Tần Phong — không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí: “Nuôi!”

“Chú là ai thế?”

Đứa nhỏ cao hơn chút đứng phía sau Vương Mỹ Quyên đột nhiên hỏi.

Tần Phong để ý thấy tay cậu bé nắm chặt, dường như rất bất an: “Chú là em trai Tần Dĩnh Tần Phong.”

“Bọn họ thì sao?”

Đứa nhỏ chỉ vào phía sau lưng anh.

Cố Tiểu Nhị chỉ vào bản thân: “Tôi sao? Tôi là con trai bố tôi đó.”

Đứa nhỏ đánh giá Tần Phong, lại nhìn Cố Tiểu Nhị, không thể tưởng tượng được: “Con của chú lớn như vậy rồi sao?”

“Tôi được bố tôi nhận nuôi. Tên tôi là Cố Thanh Cuồng. Cậu tên gì thế?”

Đứa nhỏ không trả lời, chỉ vào Phùng Mạch Miêu, tò mò hỏi: “Hai người kai cũng thế à?”

Cố Tiểu Nhị gật đầu.

Đứa nhỏ đột nhiên chuyển hướng sang Tần Phong, đôi mắt đen lúng liếng như bao chứa cả trượng quang mang.

Trực giác Tần Phong thấy không ổn, thì đã nghe thấy giọng đứa nhỏ thanh thúy nói: “Con không muốn ở cùng bọn họ, bọn cháu muốn chú cơ!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play