Edit: ptd_
Tần Phong nói: “Chị và Vương Mỹ Quyên đã bàn bạc xong rồi, đứa trẻ cũng không phải lừa đến.”
Tần Dĩnh gật đầu: “Bọn chị đã đến Cục Công An hỏi rồi, có chứng minh được sinh ra, và hai bên tự nguyện là được.”
Tần Phong trào phúng nói: “Chị đúng là chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”
Tấn Dĩnh lập tức không dám trả lời.
Cố Vô Ích thử nói: “Nếu cô đã thích như vậy, thì có phải hai đứa nhỏ kia cũng đẹp như chúng cháu không, hay ngoan ngoãn giống như Miểu Miểu?”
Tần Dĩnh không chút suy nghĩ liền gật đầu: “Nhưng mà hơi gầy một chút.”
“Có thể gầy như con gái chị không?” Tần Phong hỏi lại.
Tần Dĩnh ách.
Ông cụ Tần nhìn con trai, ý bảo đừng cãi nhau với chị.
“Tiểu Dĩnh, đã muốn nuôi thì nuôi đi.”
Tần Dĩnh bỗng chuyển hướng đến bố cô, khó mà tin được.
Ông cụ Tần: “Nhưng mà nói trước. Về sau không có tiền cho con người ta xây nhà cưới vợ, thì đừng tìm đến đây mượn. Đứa nhỏ lớn lên chạy mất, cũng đừng đến đây khóc. Về sau ngày lễ ngày tết muốn đến thì đến, không muốn thì thôi.”
“Sao bố lại nói như vậy chứ? Hai người là bố mẹ của con, sao con có thể không đến.”
Ông cụ Tần giơ tay: “Bố vẫn chưa nói xong. Về sau khi đến thăm bọn ta, bọn ta cũng sẽ không cho con trứng gà trứng vịt ngũ cốc hay hoa quả gì nữa.” Dừng một chút: “Coi như là họ hàng bình thường thôi.”
Sắc mặt Tần Dĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cố Vô Ích nóng nảy, hai anh em số khổ kia của cậu sao có thể để Vương Căn Bảo coi là con bê mà nuôi được.
Tưởng tượng đến việc bọn họ gọi Vương Căn Bảo là bố, Cố Vô Ích liền rùng mình: “Ông nội, cô thật sự có khả năng gà bay trứng vỡ đó.”
“Vậy cũng là con bé đáng phải chịu.” Ông cụ Tần không muốn quản nữa.
Tần Dĩnh nhịn không được mà giải thích: “Bố, Vương Mỹ Quyên và chồng cũ của cô ấy đều không cần hai đứa trẻ kia, trừ bỏ chúng ta ra thì còn ai nữa.” Cô cũng không rõ, thế nào là gà bay trứng vỡ: “Chỉ cần chúng ta tốt với bọn chúng, thì cả tảng đá cũng có thể được ủ ấm mà.”
Tần Phong nhắc nhở cô: “Hai đứa không muốn tách nhau ra.”
Lời này khiến cho Tần Dĩnh nhớ đến mục đích đến đây hôm nay.
Bà cụ Châu không nhịn được hỏi: “Không phải con muốn bọn ta giúp con nuôi một đứa chứ?”
Hơi thở Tần Dĩnh chững lại, sắc mặt có chút biến đổi, giống như đang xấu hổ chột dạ.
Tần Phong thấy thế lập tức không ngồi được nữa, đưa con trai nhỏ cho mẹ bế, túm lấy giày mà Cố Tiểu Nhị mới giặt sạch sẽ đập xuống.
Bà cụ Châu bị dọa nhảy dựng lên, nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tính tình con trai có thể nhịn xuống không động thủ mới là lạ!
Tần Dĩnh sợ hãi kêu lên một tiếng rồi chạy ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiết Tình và Phùng Mạch Miêu đi qua cửa theo bản năng dừng lại.
Ông cụ Tần phản ứng lại vội vàng bắt lấy con trai.
— đánh được Vương Căn Bảo như thế, thì cũng có thể đánh cho Tần Dĩnh tàn phế.
“Bố buông ra!” Tần Phong tránh khỏi bố anh, nhưng vừa thấy bố lảo đảo, lại vội vàng đỡ ông.
Tiết Tình đi đến hòa giải: “Có chuyện gì mà không thể bình tĩnh nói chứ?”
Phùng Mạch Miêu cũng phụ họa: “Đúng vậy, Tần công, hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày đừng khiến bản thân khó chịu như vậy.”
“Tức giận hại sức khỏe.” Tiết Tình nói thêm.
Tần Phong buông bố anh ra, cầm giày đưa cho Cố Tiểu Nhị.
Tiết Tình không nhịn được nói: “Vậy là được rồi.” Sau đó chuyển hướng đến Tần Dĩnh: “Vị này là chị gái của cậu đúng không? Chị em ruột chuyện gì mà phải đến mức đánh đánh giết giết thế.”
Tần Dĩnh vừa thấy có người đứng về phía cô, lập tức không nhịn được nói: “Chị gái này nói đúng. Các chị giúp tôi phân xử công —”
Châu thị vội vàng cắt ngang lời cô: “Không ngại mất mặt à?”
“Con làm mất mặt khi nào? Vương Mỹ Quyên đi vào trong thành tìm chồng cũ của cô ấy, không có cách nào chăm sóc con trai được thì con giúp cô ấy, đứa trẻ cũng không cần phải đến cô nhi viện không tốt sao?”
Bà cụ Châu tức giận đến trợn trắng mắt.
Cố Vô Ích đỡ bà.
Cuối tuần nhàn rỗi, Phùng Mạch Miêu có thời gian, mà cô ấy cũng có chút hóng chuyện, nên đã bảo Tần Dĩnh kể chuyện này sao lại thành thế này.
Tần Dĩnh lại cho rằng người ta giống với cô và Vương Căn Bảo cho rằng bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*. Không ngờ được người ta lại muốn giúp Tần Phong. Vì thế đã nói dự tính của mình ra.
(*Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại: Tội bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là tội lớn nhất. - edited bởi Đảo Cá Mập)
Phùng Mạch Miêu nghe Tần Dĩnh định đưa đứa lớn cho bố mẹ cô nuôi, thì lập tức không biết phản ứng thế nào.
Cô coi rằng nuôi con cũng đơn giản như nuôi chó nuôi mèo sao.
Phùng Mạch Miếu lôi kéo Tiết Tình lùi về sau hai bước: “Tần công, cậu tiếp tục đi.”
Tần Dĩnh khó có thể tin được.
Bà cụ Châu bật cười: “Thấy không? Đã thấy chưa?”
“Vậy cô mong bọn nhỏ sẽ trở thành ăn xin sao?” Tần Dĩnh lớn tiếng chất vấn.
Giữa mày Tần Phong giật lên, chẳng lẽ là hai vai ác trong truyện.
Nếu thật sự trở thành ăn xin như trong truyện, thì sẽ thành hai vai ác nhỏ được Cô Vô Ích nhặt về nhà, nếu chị anh không nuôi, thì vận mệnh hai đứa trẻ sẽ giống như trong truyện mấy, bởi vì Cố Vô Ích đã có anh che chở, nên sẽ không có khả năng tuổi mười tám vừa kiếm được xô vàng đầu tiên đã đi thuê nhà. Hai vai ác nhỏ cũng sẽ không có cơ hội đến nhà Cố Vô Ích trộm chăn bông để sống qua mùa đông, tiện đà bị Cố Vô Ích bắt gặp, sau đó thu lưu bọn họ.
Hơn nữa, mặc dù không phải, thì hai đứa trẻ không ai muốn nuôi cũng sẽ không tốt hơn được vai ác trong truyện bao nhiêu cả.
Một đứa tám tuổi một đứa sáu tuổi, nhỏ yếu đến mức một tay anh cũng có thể xách được. Nếu anh vẫn tiếp tục ngăn cản, thì vô cùng có khả năng sẽ hại mất hai mạng người.
Kiếp trước tuy Tần Phong ăn chơi tơi bời không làm chính sự, nhưng lại chưa từng làm việc gì phạm pháp.
Bảo anh lạnh lùng nhìn đời, Tần Phong không làm được.
Tần Phong nhìn về phía Tiết Tình: “Hai đứa trẻ kia đã lớn, không cần bế cũng không cần dỗ, không khóc không quấy, chỉ cần cho bọn trẻ miếng ăn đưa bọn trẻ đi học là được. Chị thấy sao?”
Tiết Tình hiểu ý: “Này… Ngô Chính nhà tôi không thích trẻ con, là bởi vì trẻ con sẽ khóc quấy, ba năm đầu cũng nghe không hiểu tiếng. Nếu thật sự giống như cậu nói, thì có khả năng Ngô Chính —”
Bà cụ Châu cắt lời cô ấy: “Đừng nghe nó nói bậy. Nhà cô không phải không thể sinh.”
Tiết Tình cười: “Thím có điều không biết, mẹ chồng cháu ra đi là vì khó sinh khi sinh cô em chồng. Nên Ngô Chính không dám để cháu sinh. Đứa nhỏ khó nuôi lại hao phí tinh lực. Nhưng mà nếu là đứa trẻ lớn hơn chút, thì Ngô Chính hẳn là sẽ đồng ý.”
“Nhưng rốt cuộc cũng không phải ruột thịt.” Bà cụ Châu không muốn đẩy việc con gái mình gây ra lên người khác.
Tiết Tính lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần chúng cháu tốt với bọn nhỏ, thì có phải ruột thịt không cũng không có vấn đề gì. Giống như cháu trai lớn và đứa thứ hai nhà thím, một đứa mười tuổi một đứa chín tuổi, không phải cũng quấn quýt bên cạnh Tần công sao.”
Tần Dĩnh nhìn Tần Phong, rồi lại nhìn Tiết Tình, không dám tin hỏi: “Mấy người có ý gì?”
Tiết Tình: “Chúng tôi cũng thích hai đứa trẻ kia.”
“Không được!” Tần Dĩnh rống to.
Tần Phong lắc đầu: “Việc này chị nói gì cũng vô dụng thôi. Để em nhắc nhở chị, Vương Mỹ Quyên đi vội vã, mà chị lại lại nuôi không nổi hai đứa, bọn em không giúp chị, thì Vương Mỹ Quyên cũng chỉ có thể tìm người khác. Chị Tiết Tình và anh Ngô Chính là vợ chồng công nhân, nhà cửa rộng tiền lương cao, quan trọng nhất là — không có con cái.”
Cố Vô Ích nghĩ đến hai người đó có thể đến nhà Tiết Tình cũng tốt: “Thật tốt! Dì Tiết, dì nhanh đi hỏi Ngô Chính thúc thúc đi.”
Tiết Tình nhìn về phía Phùng Mạch Miêu.
Phùng Mạch Miêu lập tức lôi kéo cô ấy về nhà.
Tần Dĩnh thấy thế, hơi hơi hé miệng, để ý thấy hai người kia đi thật nhanh, thì bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Bà cụ Châu vừa thấy cả sân to như vậy chỉ còn người một nhà bọn họ, giống như nằm mơ: “Chuyện này, chuyện này sẽ không có việc gì chứ?”
Tần Phong thở dài: “Mới bắt đầu thôi.”
Bà cụ Châu nghe không hiểu, không khỏi chuyển hướng về người bạn già.
Ông cụ Tần: “Tiểu Dĩnh về nói với Vương Căn Bảo, chuẩn bị xảy ra chút rắc rối thôi.”
Cố Vô Ích lúc này vô cùng chán ghét Tần Dĩnh: “Dù cô có gây chuyện thì cũng vô ích, Hai đứa nhỏ kia đã biết anh em không thể tách nhau ra, thì chắc chắn cũng biết ở cùng ai mới tốt. Bọn họ không muốn, thì khóc lớn quậy lên, cô cô cũng không thể đến đồn công an làm thủ tục được.”
Bà cụ Châu thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Để ý thấy tất trong bồn: “Tần Phong, giặt sạch cái này đi.”
Cố Tiểu Nhị: “Để cháu giặt!”
“Cánh tay cháu còn chưa to bằng cái tất này đâu, cháu giặt cái gì chứ. Để bố cháu làm. Các cháu cứ làm thành thói quen, thì chờ thêm hai năm nữa nó có thể để các cháu tự giặt quần áo khăn trải giường các thứ, còn mình thì phủi tay giống như đại gia vậy.”
Cố Vô Ích cười nói: “Bố cháu bận công việc mà.”
“Các cháu đi học cũng mệt chứ.” Châu thị nhìn chằm chằm con trai.
Tần Phong bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, để hết vào trong bồn đi, bố giặt.”
Giặt xong tất và quần lót, giặt xong giày sạch sẽ cũng để ở cửa sổ phơi nắng, đang chuẩn bị về thôn làm cơm trưa, thì Tiết Tình và Ngô Chính tới.
Tần Phong thấy mặt Ngô Chính tràn đầy vui mừng, đột nhiên lo lắng Vương Căn Bảo sẽ động thủ với người ta, vì thế liền lo lắng nói cho Ngô Chính.
Ngô Chính cười nói: “Sẽ xem ý của đứa trẻ. Nếu đứa trẻ muốn ở cùng chị và anh rể cậu, thì tôi tuyệt đối sẽ không cướp. Nếu đứa trẻ muốn ở với bọn tôi, thì cho dù đánh với anh rể cậu một trận, tôi cũng sẽ cướp được đứa trẻ về.”
Bà cụ Châu lo lắng liên lụy người ta: “Không sợ nuôi không thân sao?”
Ngô Chính: “Không sợ! Đứa nhỏ không hiểu chuyện khi lớn có khả năng đi tìm bố mẹ ruột. Nhưng hai đứa trẻ kia đã biết bố mẹ mình có đức hạnh gì, thì ngược lại lại càng dễ nuôi. Đứa nhỏ đáng thương như vậy, chỉ cần cho chúng một chút ấm áp là có thể hòa tan tấm lòng chúng rồi.”
Tần Phong thấy kỳ lạ: “Vậy sao hai người không đến cô nhi viện?”
“Cô nhi viện hả.” Ngô Chính còn thấy kỳ lạ hơn sơ với anh.
Tần Phong: “Chỗ chúng ta có cô nhi viện mà. Con trai thì khả năng khá ít, như con gái ở đó lại rất nhiều.”
Ngô Chính và Tiết Tình hàng năm đều ngốc trong xưởng. trong xưởng có người đẻ sớm thì sinh hai ba đứa, sinh muộn thì có một đứa, bởi vì nhà ai cũng có thể nuôi được, nên không ai bỏ con cả, thế nên trong tiềm thức hai người bọn họ đã cho rằng cô nhi viện không có trẻ con lành lặn.
Phùng Mạch Miêu cũng đến đây, nghe vậy thì nhìn không được hỏi: “Tần công nghe ai nói vậy?”
Tần Phong thấy mẹ nó.
Bà cụ Châu nghĩ lại tình huống trong tôn, trong đất mồ mả tổ tiên đều có sẽ có trẻ con, không nhịn được mà thở dài: “Nếu mấy người muốn nuôi, thì tôi có thể hỏi cho mọi người một chút.” Trong vòng năm dặm mới được một người như vậy: “Không cần đi chỗ nào khác. Nhưng mà là em bé thôi. Nếu mấy người muốn nuôi mấy đứa trẻ lớn hơn một chút, thì có thể đi đến cô nhi viện.”
Phùng Mạch Miêu vẫn không hiểu: “Ý thím là cho dù là đứa trẻ lành lặn cũng có người bỏ sao?”
Bà cụ Châu gật gật đầu, nhìn về phía Ngô Chính và Tiết Tình.
Ngô Chính trầm ngâm một lát: “Trước tiên đi đến nhà Vương Mỹ Quyên nhìn một chút?” Chuyển hướng sang vợ mình.
Tiết Tình: “Những đứa trẻ trong cô nhi viện có khả năng đều tồn tại ảo tưởng, giống như bố mẹ vứt bỏ bọn chúng cũng bởi vì cùng đường. Giống như hai đứa trẻ kia, sua này cho dù chúng ta không đối xử quá tốt với chúng, thì hai đứa cũng sẽ không đi tìm bố mẹ ruột đâu.”
Ngô Chính thấy vợ nghĩ giống mình: “Tần công, tôi lo lắng để muộn sẽ xảy ra chuyện, không bằng đi đến đó xem thử?”