Edit: Hiền

Nhưng ra khỏi nhà, nhìn nhà ai cũng có con dâu, nhà không có con dâu đều bị người ta bàn tán cả ngày, hai ông bà liền lung lay.

Tần Phong thấy cãi nhau thế đủ rồi, chắp tay nhìn bảo vệ: "Cảm ơn ạ."

Bảo vệ kính lễ: "Khách sáo rồi."

Ông cụ Tần giúp con trai ứng phó với cậu anh, cũng muốn nói cái gì đó.

Bảo vệ không đợi ông mở miệng, liền muốn ông dạy học đàn nhị.

Lời đến miệng chưa kịp nói ra đành phải nuốt lại, ông cụ Tần đổi thành "chuyện này để buổi chiều nói sau."

---

Về đến nhà không thấy mấy đứa trẻ đâu, lòng Tần Phong hoảng hốt.

Chạy lên lầu xem thì thấy ba anh em đang chụm đầu vào nhau ngủ, radio đang phát nhạc, bất đắc dĩ mỉm cười.

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Cố Tiểu Nhị, cậu liền mở mắt hỏi: "Trời sáng rồi à?"

Tần Phong ngây người một lúc, sau đó buồn cười đáp: "Trưa rồi."

Cố Tiểu Nhị đẩy tay anh ra, lật người ôm lấy Miểu Miểu, nghé vào lưng Miểu Miểu tiếp tục ngủ.

Đột nhiên lại ngồi bật dậy.

Tần Phong bị dọa giật nảy mình: "Gặp ác mộng à?"

"Bố về rồi à?" Cố Tiểu Nhị kinh ngạc hỏi.

Cố Vô Ích bị đánh thức.

Miểu Miểu vẫn làm tổ trong ngực cậu, cậu vừa động đậy Miểu Miểu cũng tỉnh theo.

Cậu bé mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bố liền giơ tay ra muốn ôm.

Tần Phong ôm cậu bé ngồi lên giường, mặc quần áo, đi giày cho cậu.

Lúc này hai anh em Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng cũng tỉnh hẳn.

Nhưng hai đứa không dám tin sao giờ này anh đã về rồi.

Tiểu Nhị xắn tay áo lên, thấy đã gần mười một giờ rưỡi, không thể tin nổi hỏi: “Đã trưa rồi à?”

Tần Phong một tay ôm cậu bé, một tay mở cửa sổ.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng ngủ, Cố Tiểu Nhị mới quay về thực tại.

Tần Phong: "Muốn biết gì thì đi hỏi ông bà nội. Ông bà đang ở nhà bếp nấu cơm." Quay sang nhìn cậu bé: "Có muốn đi tiểu không con?"

Tiểu Bất Điểm ngoan ngoãn gật đầu, hai tay ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh.

Tần Phong ôm lấy cậu bé, liếc mắt nhìn hai anh em.

Hai anh em lập tức theo anh xuống lầu.

Tần Phong vào nhà vệ sinh, hai anh em chen nhau chạy tới phòng bếp.

Đối mặt với câu hỏi của bọn trẻ, bà cụ Châu cũng không giấu diếm.

Nhưng bà nói xong liền ngạc nhiên: "Hình như bọn cháu không bất ngờ lắm nhỉ?"

Cố Vô Ích hỏi ngược lại: "Hoàn cảnh bình thường ai mà lại muốn để con gái mình làm mẹ kế đâu ạ. Bà nội, nếu như có một tiến sĩ muốn kết hôn với bác, bà có đồng ý không ạ?"

Bà cụ Châu không cần nghĩ liền lắc đầu.

Cố Vô Ích cười không nói gì, thấy ba hộp cơm trên bàn liền hỏi: "Ở đâu vậy ạ?"

Bà cụ Châu mở ra.

Hai anh em kinh ngạc mở to hai mắt.

Tần Phong lau tay cho Miểu Miểu đi vào: "Tiểu Nhị, đậy một hộp lại."

Cố Tiểu Nhị lập tức đóng lại: "Để ngày mai ăn ạ?"

Tần Phong bảo cậu trông Miểu Miểu không được để cậu bé nghịch dụng cụ nhà bếp, đi tìm một cái túi lưới bỏ một hộp vào đưa cho cậu anh.

Cậu Châu vội vàng xua tay.

Ông cụ Tần: "Anh cầm lấy đi. Em biết Tiểu Phong mua cho anh mà. Mấy ngày trước nhà cũng mới thịt con gà trống, mấy đứa trẻ cũng không háu ăn lắm, nhất là Miểu Miểu ăn được có một miếng, ba phần nhiều như này làm sao mà ăn hết được. Phong này, cũng phải đến ba cân ấy nhỉ?"

"Bố cứ quan tâm nó mấy cân làm gì." Nói xong Tần Phong lấy cái tô ra.

Châu Thị cảm thấy khó hiểu.

Tần Phong giải thích: "Thời tiết nóng nên phải ăn nhanh cho hết. Mấy nữa làm thêm mấy cái bánh mì đưa cho cậu nữa."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cậu Châu cười đáp: "Ở nhà có bánh bao rồi."

Tần Phong nghẹn lời.

Hai cậu thấy vậy liền phì cười ra tiếng.

Cậu Châu bị cười tới mức hồ đồ luôn rồi.

Bà cụ Châu bảo Tần Phong ra phòng khách lấy bột mì, một nhà chen chúc trong phòng bếp, đến mức khom người thái rau cũng khó khăn.

Tần Phong đưa ba đứa trẻ ra ngoài, bà cụ Châu liền nói cho ông biết bánh mì là một loại bánh của nước ngoài.

Cậu Châu hiểu ra.

Ông đã từng thấy ở quầy hàng của Tần Dĩnh.

Tần Dĩnh đưa cho ông mấy cái nếm thử, ông thấy mấy đồ đó có vẻ không rẻ, có thể bán được rất nhiều tiền, vì vậy liền ngại nhận.

Sau đó ông lại nghe nó được làm từ bột mì và bếp đất nung, nghe có vẻ dễ, giống với bánh bao hấp, vì vậy mới dám nhận lấy mang về nếm thử.

Bà cụ Châu lo trời lạnh bột không lên men kịp, nên trước bữa ăn bà đã bỏ chậu vào một chậu nước ấm, đậy nắp vung lại, lại chùm cái áo bông cũ của Cố Vô Ích lên để giữ ấm.

Chuông đồng hồ vang lên báo một giờ chiều, ông cụ Tần làm nóng lò nướng.

Tần Phong xắn miếng bột thành từng miếng bằng nắm tay, nặn thành hình ổ bánh mì đặt vào trong lò nướng.

Cậu Châu nhìn vậy thấy rất ngạc nhiên: "Dễ vậy sao?"

Tần Phong gật đầu.

Bà cụ Châu liền nói: "Nhìn thì đơn giản vậy thôi, nhưng thực ra rất phức tạp. Lúc Tần Phong làm cái bếp nướng này đã bỏ mấy thứ vào, còn phải vẽ bản mẫu."

"Anh biết ngay là sẽ phức tạp mà. Nếu mà dễ thế thì bao nhiêu người đã làm rồi." Cậu Châu đáp, không khỏi bội phục cháu trai.

Tần Phong đột nhiên nghĩ có thể dùng nồi cơm điện để làm bánh ngọt.

Bánh ngọt làm dễ hơn bánh mì, anh chuẩn bị nhiều bột bánh mì quá, lát nữa phải nướng thêm một lượt nữa, cậu anh cũng không vội về, nhà Tần Phong cũng không thiếu trứng, vì vậy liền lấy nồi cơm điện ra làm bánh ngọt.

Miểu Miểu cảm thấy bất an, sư thầy bảo cậu bé theo Tần Phong, cậu bé liền dính lấy Tần Phong. Chỉ cần Tần Phong ở nhà, cậu bé dường như không rời mắt qua người khác.

Tần Phong đi tới đâu là cậu lại đi theo tới đó.

Nhưng cậu bé quá nhỏ, Tần Phong không cẩn thận có khi còn đụng vào cậu.

Tần Phong dứt khoát đem mấy đồ cần thiết qua phòng khách, để hai cậu con trai lớn trông cậu nhỏ.

Mặc dù cậu bé chơi với anh trai nhưng quay đầu vẫn có thể nhìn thấy bố mình, nên cũng không bám lấy Tần Phong nữa.

Cố Tiểu Nhị tò mò hỏi: "Bố đang làm gì thế?"

"Đợi một lát là biết." Tần Phong úp úp mở mở.

Lại nghĩ tới ngày mai phải đi làm, mấy ngày sau cũng không có thời gian làm bánh ngọt bánh mì, lại phải ăn mì hoặc ăn cháo, Tần Phong liền chuẩn bị làm hai nồi bánh ngọt.

Nhưng nồi đầu tiên vẫn chưa làm xong thì bánh mì đã chín rồi.

Tần Phong lấy ra bỏ vào giỏ, lại đi nướng thêm mẻ nữa.

Châu Thị tìm dao với nĩa, học theo con trai chia một cái bánh bao nhỏ thành mấy phần, sau đó dùng nĩa đưa cho anh trai.

Cậu Châu cũng không dám chạm vào bánh mì.

Ông thấy Cố Tiểu Nhị bỏ miếng bánh vào miệng, lại nghĩ mình không thể thua một đứa trẻ được, liền lập tức cầm lấy bỏ vào miệng.

Bánh mì mới ra lò rất mềm, lại có mùi rất thơm, bởi vì dùng trứng gà và sữa bột nên có hương của trứng, mùi thơm nhàn nhạt của sữa, cậu Châu vừa ngửi liền chảy nước miếng.

Cố Vô Ích cũng không còn là trẻ con nữa, thấy cậu Châu thích liền lấy đôi đũa gắp thêm cho cậu một cái.

Cậu Châu xua tay: "Cháu ăn đi."

Ông cụ Tần biết ông ấy ngại: "Cũng không phải đồ hiếm lạ gì. Với lại cháu ngoại anh cũng ăn nhiều rồi."

Tần Phong bước vào đáp: "Nếu cháu mà không lấy vợ không sinh con, ngày nào mọi người muốn ăn cháu cũng có thể làm được."

Cậu Châu định nói, người sao có thể không kết hôn chứ.

Nhưng sau đó ông lại thấy cháu trai cũng mình không phải người bình thường, không thể tuân theo những quy tắc đạo đức của người thường, đành nói: "Vậy thì phải tiết kiệm chút tiền để bọn trẻ có thể học đại học."

Tần Phong gật đầu: "Bố cháu tiết kiệm đủ rồi."

Ông cụ Tần cười gật đầu: "Phải!" Thấy hơi nước nồi cơm điện bốc lên, ông nghĩ ba đứa trẻ muốn ăn cơm thịt kho tàu, một nồi cơm trưa nay không đủ ăn: "Tiểu Phong, trong đó là cơm à?"

Tần Phong không trả lời, mà đợi một lúc mới mở nắp nồi ra.

Mùi thơm đậm đà của bánh tràn ngập khắp phòng khách.

Cậu Châu thở nhẹ: "Thơm như vậy sao?"

Tần Phong cười đáp: "Không thơm bằng nhà máy thực phẩm làm." Anh nhìn Cố Vô Ích nháy mắt.

Hai cha con đã ở với nhau hơn một tháng, Cố Vô Ích có thể hiểu được ánh mắt của bố mình, lập tức vào bếp lấy một cái đĩa và đôi đũa.

Tần Phong dùng dao cắt ra, sau đó dùng đũa xuyên vào bánh trong đĩa.

Trưởng bối mỗi người một miếng, ba đứa trẻ mỗi người một đĩa hai miếng.

Miểu Miểu tò mò: "Bố ơi, đây là bánh bao ạ?"

Tần Phong khẽ lắc đầu: "Không phải đâu."

"Vậy đây là gì ạ?"

Tần Phong cười đáp: "Để anh hai con lấy cho con một miếng ăn thử."

Cố Tiểu Nhị sợ cậu bé bị bỏng nên bẻ một miếng nhỏ, thổi thật mạnh sau đó mới dám đút cho cậu bé.

Bánh ngọt mềm mịn tan trong miệng. Cậu bé vô cùng kinh ngạc: "Bố ơi, con rất thích."

Mặt Tần Phong tràn ngập ý cười: "Thích thì mỗi cuối tuần bố sẽ làm."

Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng đột nhiên quay qua nhìn anh.

Tần Phong: "Chuyện nhỏ này bố lừa các con làm gì? Trừ khi bố tăng ca."

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nói: "Sao bố lại tốt như thế chứ."

Tần Phong lấy phần còn lại ra đặt lên bàn ăn, thuận tay xoa đầu cậu: "Có phải thích bố hơn hôm qua không?"

Lúc đầu Cố Tiểu Nhị nghe đến chữ "thích" liền xấu hổ, bởi vì kiếp trước cậu chưa bao giờ có bất kì khoảnh khắc thân thiết nào với người thân mình.

Tần Phong nói rất nhiều lần, Cố Tiểu Nhị thản nhiên gật đầu: "Có thể dạy con làm được không?"

"Không được!" Tần Phong không dám, sợ cậu không biết làm sẽ bị điện giật: "Bố có thể dạy ông bà, đến lúc ông bà có thời gian thì làm cho bọn con."

Hai anh em nhìn bà cụ Châu.

Lúc trước bà cụ Châu biết con trai có năng lực, vì vậy mới lải nhải anh tiêu tiền bừa bãi, nhưng cũng chỉ là càm ràm vài câu, chưa bao giờ ngăn cấm.

Buổi trưa nói chuyện với bảo vệ, ngay cả mấy lời lải nhải bà cụ cũng không muốn nói nữa, có vẻ bà không đủ kiến thức, không phóng khoáng như con trai mình: "Nhà không còn nhiều trứng nữa. Mấy nữa góp được nhiều rồi làm cho bọn cháu ăn." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu Châu tò mò: "Tiểu Phong, bánh ngọt của chị cháu cũng làm như này sao?"

Tần Phong lắc đầu: "Cháu tìm người làm cho chị ấy cái khuôn bằng tôn, muốn làm cái bánh to bằng nào thì làm ra sẽ to bằng đó. Từng miếng từng miếng là dùng chậu làm, làm xong thì cắt ra từng miếng."

Bà cụ Châu liền nói: "Anh trai, anh nói xem Tần Phong có tâm không? Vậy mà cháu trai Vương Căn Bảo của anh không hài lòng."

Cậu Châu gật đầu: "Biết mặt không biết lòng. Haiz, em nói xem cô gái kia tìm Tiểu Dĩnh có chuyện gì không?"

Ông không nói bà cụ Châu cũng quên luôn.

"Tuần trước không tới, tuần này cũng không tới, chắc là tuần sau sẽ tới." Châu Thị nghĩ một lát: "Lần sau tới để em hỏi xem."

Nhưng tuần sau vẫn không tới.

Tần Phong lại làm bánh ngọt thêm mấy lần, mấy cái áo len Tiết Tinh và Phùng Mạch Miêu may cho mấy đứa trẻ cũng đã xong, đưa cho bọn trẻ, Tần Dĩnh mới xuất hiện.

Tần Phong bắt đầu công việc nghiên cứu phát triển mới, đáng lẽ cuối tuần cũng phải tới nhà máy. Nhưng ngày quốc tế lao động Tần Phong không nghỉ ngơi, ngày mùng bốn tháng năm là chủ nhật, bị quản đốc bắt về nhà nghỉ ngơi.

Khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, Tần Phong không muốn ra ngoài, cứ thế nằm ở ghế dựa, con trai út như một chú mèo con nằm trên người anh. Hai bố con nằm trong bóng râm nhìn Cố Vô Ích và Cố Tiểu Nhị chải giày, giặt tất với quần lót.

Mẹ anh dùng máy giặt giặt mấy quần áo to, bố anh giúp ép nước.

Người trong khu không ai nói chuyện nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Lúc này Tần Dĩnh tới.

Một mình.

Tần Phong nhướng mày, cười như không cười: "Vương Căn Bảo đâu?"

Tần Dĩnh đứng ở cửa, sắc mặt vừa xấu hổ vừa tức giận: "Đó là anh rể em đấy!"

Tần Phong thẳng thắn nói: "Nếu không nể mặt chị thì em đã hỏi anh ta chết hay chưa rồi."

Tần Dĩnh quay người bỏ đi.

Bà cụ Châu lâu lắm không được gặp con gái, chạy ra giữ cô lại: "Hai đứa trẻ đâu con?"

Tần Dĩnh vô thức nhìn Tần Phong, thấy Tần Phong không nhìn về phía mình, nhỏ giọng nói: "Ở nhà chơi với mấy anh chị ạ."

Bà cụ nói: "Sao không đưa chúng qua đây?"

Tần Dĩnh không nói gì, kéo bà cụ Châu ra ngoài: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Tần Phong khẽ rùng mình, Vương Căn Bảo vẫn chưa từ bỏ sao?

"Muốn nói cái gì mà phải nói sau lưng em?" Tần Phong ung dung hỏi.

Bà cụ Châu nhớ lại việc Vương Căn Bảo đã làm, con gái còn trách con trai không hiểu chuyện: "Vào trong nhà đi." Ngừng một lát: "Cho dù không muốn để bọn họ nghe thấy, đợi con đi rồi mẹ vẫn phải nói với bọn họ thôi."

Tần Dĩnh nghĩ tiền trong nhà đều để mẹ giữ, nhưng thực ra người trụ cột gia đình vẫn là bố cô.

Bây giờ Tần Phong quay về rồi, hai ông bà thương con trai, Tần Phong nói một ông bà không dám nói hai, như sợ già rồi Tần Phong không nuôi bọn họ: "Vậy vào trong nhà đi."

Tần Phong không vào, tiếp tục trông hai cậu con trai: "Đánh sạch bên trong giày là được rồi."

Cố Vô Ích chỉ vào mặt ngoài giày: "Cái này không đánh ạ?"

"Dù sao cũng không chạm vào chân, bẩn một tí cũng được."

Ông cụ Tần không chấp nhận nổi: "Con dạy bọn trẻ như vậy à?"

Tần Phong: "Hồi con còn nhỏ bố còn bảo ăn bẩn ở bẩn cũng không bị bệnh mà."

Ông cụ Tần cạn lời.

Hai anh em tò mò nhìn ông.

Ông cụ Tần không thể không giải thích: "Bởi vì ngày nào cũng phải đun nước rất là mệt, bố mẹ không muốn đun." Chỉ vào giếng nước: "Đi hai bước là có nước, một ngày bố tắm hai lần cũng được nữa là."

"Con nói gì cơ?"

Trong phòng vang lên tiếng kinh hãi.

Tần Phong không khỏi ngồi thẳng dậy.

Ông cụ Tần nghe thấy giọng vợ mình, vội vàng đi vào: "Sao thế?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play