Edit: Hiền
Cố Tiểu Nhị không nhịn được nói: “Chắc là đánh vẫn còn nhẹ.”
Ông cụ Tần trừng mắt nhìn cậu: “Cháu đừng có xen vào. Tiểu Phong, bây giờ phải làm sao đây.”
Bà cụ Châu lo lắng hỏi: “Hay là mẹ đi tìm quản đốc?”
“Quan thanh liêm không giải quyết việc nhà. Tìm quản đốc có tác dụng gì chứ.” Tần Phong không đồng ý: “Lúc trước quản đốc giúp ông Cố viết di chúc, bà ta đã làm ầm ĩ nói quản đốc hợp tác với con lừa Tiểu Đại và Tiểu Nhị, lừa gạt ông Cố. Nếu mà gọi quản đốc tới lần nữa, có khi bà ta còn mắng cả quản đốc.”
Di chúc được viết ở bệnh viện nhân dân.
Hai ông bà không ở đó, không biết tình huống cụ thể, chỉ nghe người nhà bệnh viện nói qua, hôm đó Cố Tuyết tức tới mức định giết chết hai đứa cháu trai, đi theo ông Cố.
Bà cụ Châu: “Vậy, vậy mẹ vào thôn tìm người nhé?”
Ông cụ Tần lắc đầu: “Bà ta kiểu gì cũng nói chúng ta ỷ thế hiếp người. Hơn nữa chung quy lại thì bà ta cũng là bác của Tiểu Đại và Tiểu Nhị.”
Cố Vô Ích vừa chạy xuống lầu đã nghe thấy câu này, chạy ra cửa phòng khách nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ đâu ạ. Mặc dù bọn con còn nhỏ nhưng bọn con biết ai đối xử tốt với bọn con.”
Tần Phong vui vẻ, người nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ chút nào, chẳng khác gì người lớn.
“Không sợ bố giả vờ à?”
Lúc trước Cố Vô Ích sợ, sợ anh ra vẻ đạo mạo: “Bố có giả vờ thì cũng không cần ngày nào cũng bắt bọn con thay quần lót với tất cả. Mặc bên trong một tháng không thay cũng không ai biết.”
Tần Phong xoa đầu cậu: “Có lời này của con là đủ rồi. Đi lên lầu với Miễu Miễu đi, để bà ấy cho bố, tránh các con đỡ khó xử.”
Cố Vô Ích lắc đầu.
Tần Phong: “Dù bất luận bọn con nói cái gì, từ trong miệng bà ta cũng là bố xúi giục các con thôi.”
Cố Vô Ích do dự.
Tần Phong đẩy cậu, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Nhị.
... Còn phải để bố mời các con?
Hai anh em lập tức dẫn Miểu Miểu lên lầu.
Mặc dù Tiểu Bất Điểm không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt ông bà nội không đúng lắm, tránh khỏi hai anh trai chạy tới ôm chân Tần Phong: “Bố!”
Tần Phong nhìn mẹ anh.
Bà cụ Châu: “Miểu Miểu, đi với bà lên lầu nào. Bố con định đánh người xấu, con ở đây làm vướng tay vướng chân.”
Cậu bé nhớ tới Vương Căn Bảo, cứ nghĩ anh ta lại đến, lập tức buông tay ra.
Ông cụ Tần nói: “Chắc cũng tới cổng rồi, bọn họ đi hai người tới, bố mẹ ở đây được không?”
Cố Tuyết và chồng bà ta cũng cao tầm tầm Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo, nữ tầm một mét sáu, đàn ông tầm một mét bảy.
Tần Phong cao mét tám, kiếp trước còn từng học taekwondo, kiếp này ở nước ngoài thường xuyên cãi nhau với mấy người hay bắt nạt người châu Á, kinh nghiệm phong phú, một mình cũng có thể đánh lại Cố Tuyết và chồng bà ta.
Nhưng bọn họ không phải Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo, nếu mà đánh Cố Tuyết mặt mũi bầm dập, Cố Tuyết liền dám đi báo công an tố cáo anh.
Tần Phong cũng không có sở trường cãi nhau với phụ nữ.
Do dự một lát, Tần Phong bảo bố mình về lấy hai thứ. Để tránh chạm mặt Cố Tuyết nên đã đi con đường mòn phía sau nhà.
Ông cụ Tần nghe anh nhắc tới hai món đồ liền buồn cười.
Tần Phong vẻ mặt kiên quyết, ông cụ Tần cũng quyết định nghe theo anh mặc dù trong lòng không chắc chắn lắm.
Điểm mấu chốt là ông cụ Tần không giỏi cãi nhau với phụ nữ, vì làm giáo viên phải làm gương nên bao nhiêu năm nay ông thậm chí còn không chửi thề lần nào.
Ông cụ Tần vừa mới đi thì Cố Tuyết đã tới cửa.
Tần Phong giả vờ không thấy tiếp tục lật chăn lại để phơi nắng.
Cố Tuyết thấy mình bị coi thường, con tức giận bùng phát, lớn tiếng gọi: “Tần Phong!”
Tần Phong không thể không nhìn về phía bà ta.
Hàng xóm xung quanh cũng bị tiếng của bà ta mà chạy ra ngoài cửa nhà hóng.
Lúc trước Cố Tuyết thường xuyên qua đây, hàng xóm cũng đã quen mặt, liền cười chào hỏi: “Cố Tuyết tới rồi à?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cố Tuyết kìm nén cơn giận gật đầu với hàng xóm, quay người về phía Tần Phong: “Nghe nói cậu có con trai rồi à?”
Tần Phong đột nhiên nhìn bà ta: “Sao bà biết?” ( truyện trên app T Y T )
“Cái này cậu không cần quan tâm.”
Tần Phong nghe vậy liền lười nói chuyện vòng vo với bà ta: “Vương Căn Bảo nói à?”
Sắc mặt Cố Tuyết khẽ thay đổi, hô hấp ngưng trệ, dáng vẻ kiêu căng đã mất đi rất nhiều.
Nhưng bà ta vẫn chưa ý thức được: “Thế thì sao? Cậu không định giải thích với tôi chuyện đứa trẻ là thế nào à?”
“Bà là cái thá gì?” Tần Phong châm biếm đáp.
Cố Tuyết nghẹn họng.
Chồng bà ta không nhịn được nói: “Bây giờ chúng tôi cho cậu cơ hội. Đừng có mà không biết xấu hổ!”
Tần Phong bật cười: “Tôi không biết xấu hổ đấy thì sao nào?”
Hai người nghẹn lời nhìn trân trối.
Anh là Tần Phong sao?
Hay là tiến sĩ mới về nước?
Tần Phong nhếch mày: “Không nói nữa à? Không nói thì cút ra ngoài, chỗ tôi không chào đón hai người.”
Cố Tuyết lập tức đáp: “Đây là nhà của tôi!”
“Chủ hộ là tôi.” Tần Phong không quan tâm nhắc nhở bà ta.
Cố Tuyết: “Đó là cậu lừa tôi!”
Tần Phong cười giễu cợt: “Pháp luật công nhận. Không phục thì ra tòa kiện tôi đi.”
Cố Tuyết mà kiện được thì cũng không tức tới mức một tháng nay không thấy bóng dáng đâu.
Chồng bà ta thấy không hù dọa được Tần Phong, Tần Phong cũng không chịu nghe bọn họ nói, vì vậy liền dùng thủ đoạn mềm dẻo: “Tần Phong, bọn tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu. Bây giờ cậu cũng có con trai ruột rồi, nếu mà nuôi thêm Đại Bảo với Tiểu Bảo, sau này làm gì có người phụ nữ nào muốn gả cho cậu chứ?”
Ở trên lầu, Cố Tiểu Nhị bám chặt vào cánh tay anh trai.
Bà cụ Châu thấy vậy liền nhỏ giọng nói: “Đừng nghe ông ta nói bậy bạ. Bố con bận tới mức còn chả có thời gian để ngủ, làm gì có tâm trạng tìm người yêu. Nếu bố con mà muốn tìm thì làm gì đến lượt người khác.” Bà lại nhìn Miểu Miểu đang ngồi trong lòng mình.
Cố Tiểu Nhị cũng trầm tĩnh lại.
Đúng vậy.
Tần Phong muốn tìm vợ, chỉ cần dựa vào ngoại hình và học thức của anh, mẹ Miểu Miểu làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ Miểu Miểu ở chùa chứ.
Nghĩ vậy, Cố Tiểu Nhị liền leo lên giường nằm, vắt chéo chân nghe thấy bố cậu nói: “Vậy thì không tìm.”
Chồng Cố Tuyết ngây người.
Cố Tuyết không tin: “Cậu cam đoan?”
“Phải.” Tần Phong gật đầu đáp trả: “Không thì viết thêm biên bản làm chứng cũng được. Nhưng hai người cũng phải viết một bản, đoạn tuyệt quan hệ với Vô Ích và Thanh Cuồng, bất luận sau này bọn họ sống hay chết, nghèo khổ hay giàu có cũng không liên quan gì đến hai người.”
Cố Tuyết lập tức đáp: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì?” Tần Phong hỏi ngược lại.
Cố Tuyết mở miệng: “Bọn tôi lo lắng cho chúng.”
Tần Phong: “Tôi không lo lắng cho chúng chắc, tôi lo sau khi nuôi nấng chúng thành tài, tiền đồ triển vọng liền bị các người cướp mất. Tôi từ bỏ hôn nhân, các người lại không muốn bỏ ra cái gì, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?”
Hai người bị hỏi ngược lại liền á khẩu không trả lời được.
Tần Phong nhìn mấy đồng nghiệp đang vây quanh hóng chuyện: “Mọi người nói xem có cái đạo lý này không?”
Mặc dù những người kia quen biết Cố Tuyết lâu hơn, nhưng lại thân thiết hơn với Tần Phong, vì vậy đều đồng loạt gật đầu đồng ý với anh.
Cố Tuyết thấy tình thế thua kém hơn, lập tức nói: “Cậu nói không có tác dụng. Đại Bảo và Nhị Bảo đâu? Gọi ra đây, tôi muốn hỏi mấy đứa muốn như thế nào.”
“Đi chơi rồi.” Tần Phong đáp.
Cố Tuyết: “Vậy thì tôi ở đây đợi bọn chúng về.
Tần Phong gật đầu: “Đợi thì được, nhưng đừng có ở nhà tôi đợi.”
Cố Tuyết không dám nghĩ anh lại tuyệt tình như vậy.
“Cái nhà này một ngày vẫn còn viết tên của tôi thì tôi không chào đón bà.” Tần Phong giơ cái chổi trong tay lên: “Vào đây cũng được, tôi không khách khí tìm công an đâu, nói hai người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp quát tháo ầm ĩ.”
Cố Tuyết nhìn anh “hừ” một tiếng, kéo chồng mình ra ngoài.
Chồng bà ta đời này chưa bao giờ bị mất mặt, tức giận chỉ vào Tần Phong: “Cậu cứ chờ đấy!”
Tần Phong chờ, còn bê cả ghế ngồi ở sân cạnh cây bạch ngọc lan để chờ.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hai anh em, nhưng lại thấy ông cụ Tần tới.
Mấy người hàng xóm không dám tùy tiện mở miệng, vừa nhìn thấy ông liền vội vã chào hỏi, kêu ông cụ Tần mau tới khuyên ngăn.
Ông cụ Tần vô thức nhìn mặt Cố Tuyết và chồng bà ta, thấy vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm.
Cách hàng rào sắt, Tần Phong thấy biểu cảm của bố mình thì vừa bực mình vừa buồn cười, coi anh là loại người gì chứ.
Cố Tuyết bỗng nhiên đứng dậy: “Chú Tần...”
Ông cụ Tần theo bản năng lùi về phía sau.
Cố Tuyết dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng trở nên khó nói.
Ông cụ Tần trực tiếp nói: “Lúc ông Cố mất tôi không có mặt ở đó, chuyện của cô với Tần Phong thì tự đi giải quyết với nó.” Ông đi vòng qua bà ta tới chỗ con trai, đưa đồ cho anh.
Cố Tuyết nhìn chồng mình, ông đang cầm cái gì kia?
Chồng bà ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu ta không dám động tay động chân với chúng ta đâu. Tôi còn ước cậu ta động thủ kìa.”
Vừa nói khỏi miệng, đồ gói trong bọc vải lộ ra.
Hai người kia kinh ngạc, vậy mà lại là đàn nhị.
Tần Phong đưa cho bố mình, đưa cả ghế cho ông: "Mấy năm chưa kéo đàn rồi nhỉ?"
Ông cụ Tần lắc đầu: “Dịp lễ tết cũng kéo chơi một đoạn. Thôn chúng ta có ma chay cưới hỏi mà không đủ người cũng gọi bố qua phụ. Kéo bài “Đua ngựa” hay là kéo bài khác.”
“Đua ngựa” thì tốt cho bọn họ quá.” Tần Phong liếc mắt ra ngoài, cười như không cười: “Người mù A Bính!”
Ông cụ Tần suýt ngồi không vững: “Con... con chắc chứ?”
“Không biết ạ?”
Ông cụ Tần trừng mắt: “Xem thường bố à? Năm đó tốt xấu gì bố cũng là người trong đoàn văn nghệ...”
“Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.” Tần Phong cố ý kích động bố mình.
Ông cụ Tần nghẹn lời: “Con... Con đợi đấy!”
Lập tức bày ra tư thế kéo đàn.
Mấy hàng xóm xung quanh tò mò, không nhịn được hỏi: “Cậu Tần, bố cậu còn biết kéo đàn nhị cơ à?”
Tần Phong liếc nhìn bố mình: “Nhìn thân hình của ông ấy cũng không so được với những người khác, có thể cưới được mẹ tôi cao hơn nửa cái đầu cũng là một tài nghệ đấy.”
Tay ông cụ Tần khẽ run, trong lòng phẫn nộ dâng trào, trừng mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong lo lắng hỏi: “Nhìn vào đàn nhị của bố chứ nhìn con làm gì.”
Ông cụ Tần hô hấp không thông.
Tiểu tử thối, hôm nay ông sẽ cho anh mở mang tầm mắt!
Ông cụ Tần nhắm mắt lại nhớ lại giai điệu, biến phẫn nộ thành sức mạnh, giai điệu buồn bã mà ông chơi khiến người ta rơi lệ.
Hàng xóm đứng hóng chuyện bên cạnh không chịu nổi, da gà đều nổi lên: “Cậu Tần...”
“Không phải kéo cho mọi người nghe.” Tần Phong nhìn về phía Cố Tuyết và chồng bà ta: “Kéo cho hai người kia nghe. Khi nào bọn họ đi thì lúc đó bố tôi sẽ dừng lại. Bài tiếp theo là “Bông cải đắng” và “Trường tương tư”. Dù có chơi không hay thì cũng khiến mọi người muốn khóc, tâm trạng không tốt suốt cả buổi chiều.”
Hàng xóm không nhịn được nói: “Vậy chẳng phải giết địch tám trăm tự tổn hại một nghìn sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Không phải. Hồi nhỏ tôi hay nghe nên quen rồi.”
“Nhưng chúng tôi không quen!”
Tần Phong không bị làn điệu bi thương ảnh hưởng, mỉm cười đáp: “Vậy thì đuổi Cố Tuyết đi!”