Edit: Nguyệt
“Có thể là do họ cho rằng, ở trong nhà thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi Tần Miểu Miểu vẫn còn nhỏ, bố mẹ anh cũng không bao giờ để thằng bé chạy khỏi tầm mắt của mình.”
Sở Phương không nhịn được mà hỏi: “Lúc đó thằng bé đã nghịch ngợm như vậy rồi sao?”
Tần Phong: “Khoảng thời gian đó thì vẫn là dân địa phương hoặc người sống ở xung quanh, bắt cóc trẻ con cũng là bắt cho mình hoặc họ hàng mà thôi. Đến bây giờ thì điều này dường như đã trở thành một dây chuyền luôn rồi.”
Sở Phương đành nói: “Vậy chúng ta nhanh lên nhé!”
Tần Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhờ có ánh sáng của đèn đường mà anh nhìn rõ được sự lo lắng ẩn hiện trong đôi mắt của cô, trong lòng không khỏi xao động: “Em lo lắng cho thằng nhóc Tần Miểu Miểu đó đấy à? Cứ yên tâm đi, một đứa trẻ lớn như nó, có mang đi cho cũng chẳng ai cần. Bây giờ muốn lấy vợ cũng phải bỏ ra nhiều của cải lắm, ai có tiền cho nó lấy vợ được chứ.”
Sở Phương nghĩ lại, tính theo tuổi mụ thì Miểu Miểu cũng đã mười bảy rồi, không nhịn được mà cười khổ: “Thế mà em vẫn luôn cảm thấy nó vẫn là một đứa bé cơ đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play