Edit: Trúc Linh
Trong lòng Tần Phong sụp đổ, cảm giác mí mắt trào nước ra ngoài.
Đường đường là kỹ sư của công ty Bắc Tân Hải, là một người lớn đã hai mươi sáu tuổi mà chỉ vì câu nói này của đứa con nít đã khóc lóc om sòm, con mẹ nó thật sự quá mất mặt.
Tần Phong dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về, ôm chặt đứa bé vào lòng hơn.
Chắc chắn đứa nhỏ này sinh ra để khắc anh.
Không biết anh thích ăn mềm không ăn cứng à?
“Bố —”
Tần Phong buông ra: “Làm sao vậy?”
“Con hơi đói.” Sờ sờ bụng nhỏ, vẻ mặt hối lỗi nhìn anh: “Nó cứ không nghe lời mà kêu lên.”
Tần Phong không khỏi nói: “Vậy để chú nghe một chút.”
Lộc cộc một tiếng, dọa cho Tần Phong nhảy dựng lên: “Đúng là kêu thật này!”
Đứa nhóc gật đầu, mỏi mắt trông chờ lên người anh.
Tần Phong bị ánh nhìn này làm cho mềm lòng, tình yêu thương dâng lên tận trời: “Chờ một lát, bố đi nấu cơm cho con ăn.”
Buông đứa bé rồi đứng dậy, trong nháy mắt Tần Phong thấy hơi xấu hổ.
— Anh không biết nấu cơm.
Kiếp trước còn có bảo mẫu nấu cơm cho ăn, sống đến hai mươi tư tuổi nhưng chưa từng đụng chạm vào bất cứ việc gì.
Kiếp này gia cảnh bần hàn, cái gì cũng phải tự mình làm, tự cho heo ăn trâu ăn, đập lúa cắt lúa, mọi thứ đều có thể làm được, chỉ có điều là rất ít khi tự mình vào phòng bếp chiên xào nấu nướng.
Nguyên nhân chủ yếu là do mẹ anh sợ lãng phí lương thực, lãng phí dầu muối.
“Bố, bố sao thế ạ?” Đứa nhỏ dùng ánh mắt tò mò giữ chặt lấy bàn tay của anh.
Tần Phong ho khan một tiếng: “... Bố quên mất, hôm nay giữa trưa và tối nhà chúng ta không nấu cơm.”
“Vậy chúng ta sẽ đến nhà ông nội ăn hay sao ạ?”
Tần Phong: “Con còn biết ông nội à?”
Đứa bé gật đầu.
— Biết chứ!
Tần Phong tò mò không biết lão hòa thượng đã nói những gì với đứa bé, đơn giản ngồi xuống cất lời: “Con còn biết cái gì nữa không? Ngoài ông nội của bố có biết người nào khác không?”
“Bà nội, cô, chị nữa.”
Tần Phong nhướng mày: “Không có dượng à?”
“Dượng là cái gì ạ?”
Tần Phong vui vẻ bế cậu bé lên: “Đứa con ngoan, không cần có dượng là được rồi.”
Đứa bé cực kỳ hoang mang, tự hỏi sao bố của mình lại vui vẻ như thế?
“Đi, bố đưa con tới nhà của ông nội.”
“Không cần, ông nội tự mình tới rồi đây.”
Giọng nói âm dương quái khí vang lên từ bên ngoài cửa vào, Tần Phong đặt đứa bé lên ghế sô pha theo bản năng, dùng cơ thể chắn trước tầm nhìn của nó.
Bầu không khí quanh nhà bỗng tối đi, ở trước cửa là bóng dáng của ba người, hai nhỏ một lớn.
Hai đứa nhỏ một đứa mới mười tuổi, đứa còn lại chín tuổi, là con nuôi mới ra lò một tháng trước của anh. Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng. Giữa hai đứa bé là một người lớn tầm năm mươi tuổi, cơ thể gầy gầy cao cao, không hề có nét gì khác với Tần Phong cả, đây đúng là bố ruột của anh.
Bố ruột anh nhìn cao ráo khắc khoải giống hệt như cây gậy sào đứng ở bên ngoài đồng ruộng, diện mạo đi qua tháng ngày khó khăn gian khổ của những năm sáu mươi trở về trước.
“Sao mọi người lại tới đây?” Tần Phong cảm thấy kỳ lạ, trưa ngày nào bố anh cũng đi tới xưởng để tìm chứ chưa bao giờ kéo theo đến tận nhà như thế này.
Ông cụ Tần cất tiếng lên hỏi: “Con thử nói xem?”
“Đến gọi con về ăn cơm?” Tần Phong nói.
Trái tim ông cụ Tần đập xuống, nhìn trái nhìn phải.
Hai bên trái phải là hai đứa nhóc mỗi đứa ôm lấy một cánh tay, trăm miệng một lời: “Ông nội bớt giận, có chuyện gì cứ từ từ nói!”
“Nói cái gì bây giờ?” Ông cụ Tần chỉ vào đứa con trai của mình: “Con nhận nuôi đại tiểu tử và nhị tiểu tử—”
“Ông nội, bọn con có tên.” Đứa con trai lớn tên Cố Vô Ích không nhịn được nói thêm.
Ông cụ Tần chuyển hướng qua cậu: “Có bảo con nói chuyện à?”
Thiếu niên theo bản năng ngậm miệng lại.
“Con không nói thì bố cũng không muốn nhắc thêm gì. Một Vô Ích, một Thanh Cuồng, đây là cái gì? Là những cái tên phá gia, vô dụng. Bố thà gọi bọn chúng là Cố lão đại, Cố lão nhị còn dễ nghe hơn nhiều!”
“Khụ!” Tần Phong vội vàng che miệng lại.
Ông cụ Tần chỉ vào anh: “Con còn có mặt mũi mà cười à? Bố— Bố không muốn ở đây cãi nhau hết lời với con. Năm đó con có thể thi đậu đại học, ít nhiều cũng có công của người thầy giáo Cố Công cho nên con giúp ông ta nuôi hai đứa nhỏ đại tiểu tử và nhị tiểu tử là chuyện nên làm.”
“Nhưng bố cũng nhớ rõ, con không thể bởi vì bố để cho con nuôi lớn đại tiểu tử và nhị tiểu tử mà trong lòng nảy sinh ra tâm lý đối nghịch với bố, tùy tiện đón thêm một đứa nữa vào nhà. Lúc này mới qua bao lâu mà con đã quên không còn một mảnh rồi? Hôm nay tới đây một đứa, ngày mai lại thêm đứa nữa, cứ thế nhân lên số nhiều thì con phải làm sao?”
Tần Phong không khỏi nói: “Bây giờ kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như thế, ai dám bỏ con trai của mình đi chứ ạ?”
Ông cụ Tần nghĩ tới cũng cảm thấy đúng.
Sau khi nghĩ xong mới nhận ra điều vô lý: “Vậy nếu là con gái thì sao?”
“Vậy con sẽ nói với bên ngoài con trọng nam khinh nữ, chỉ thích con trai không thích con gái, thế có được không bố?”
Ông cụ Tần đang muốn gật đầu bỗng nhận ra mình đang bị đứa con trai này làm phân tâm: “Không được! Đứa con trai ấy đâu? Mau đưa ra đây bố sẽ đích thân đưa nó trở về.”
Nháy mắt Tần Phong có cảm giác lưng quần phía sau bị kéo lấy một chút.
“Bố có biết chỗ của đứa bé không mà đưa về?”
Ông cụ Tần trả lời không chút suy nghĩ: “Bố sẽ đưa nó đến cô nhi viện. Chỗ này của con cũng đâu phải cô nhi viện chứ, dựa vào cái gì mà mấy người kia cứ dồn hết vào đây?”
Tần Phong nhướng mày: “Bố chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Bố bỏ được?”
Ông cụ Tần buột miệng thốt ra: “Bố có cái gì mà không bỏ—”
Tần Phong dịch người, bên cạnh có thêm cái đầu nhỏ ló ra.
Một già hai nhỏ đều mắt chữ o mồm chữ a.
Còn đứa bé vừa căng thẳng vừa bất an mà ngẩng đầu nhìn bố của mình.
Tần Phong không khỏi nhớ tới bức thư kia của lão hòa thượng, đứa bé này bị ném ở bên đường, nếu không nhờ lão hòa thượng phát hiện kịp thời thì có lẽ linh hồn đã đi xuống âm tào địa phủ rồi.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.
Ở trong thư lão hòa thượng cũng có nói lúc ấy đứa bé chỉ mới hơn ba tháng, cũng có khả năng vừa mới tròn một tháng.
Nếu đứa bé có tàn khuyết gì Tần Phong cũng có thể hiểu được, nhưng kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm, trong nhà lại không giàu có gì.
Nhưng đây là một đứa nhóc có tứ chi lành lặn.
Bố mẹ của đứa bé này có còn là người nữa hay không? ( truyện trên app tyt )
Tần Phong khom lưng bế cậu nhóc lên: “Đừng sợ, đừng sợ, có bố ở đây.”
Đứa bé gắt gao ôm chặt cổ anh.
Ông cụ Tần đột nhiên bừng tỉnh, chỉ vào Tần Phong, ngón tay run rẩy, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Bố còn muốn đưa đi nữa không ạ?” Tần Phong cười tủm tỉm nói.
Ông cụ Tần lấy cây chổi vung lên đi ba bước thành hai bước.
Hai đứa nhóc theo thói quen muốn ngăn lại nhưng thấy gương mặt của tiểu hòa thượng bỗng nhận ra được người bố nuôi không đàng hoàng này đã làm cái gì cho nên dừng chân lại, trăm miệng một lời: “Ông nội, đánh nhẹ thôi, đừng đánh người hỏng mất.”
Ông cụ Tần dừng bước chân, Tần Phóng biết chuyện gì sẽ xảy ra bèn lập tức chạy ra bên ngoài.
“Đại tiểu tử, nhị tiểu tử, ngăn cái tên súc sinh đó lại cho ông.”
Hai thiếu niên chặn trước cửa chính.
Tần Phong dừng lại, sau lưng bị cây chổi đập một cái.
Tiểu hòa thượng sợ tới mức khóc oa oa lên: “Không được đánh bố của con, không được đánh bố của con…” Vừa nói vừa duỗi cánh tay nắm lấy tay của ông cụ Tần.
Cánh tay cầm chổi của ông cụ Tần không thể nâng được nữa.
“Không đánh, không đánh, cháu trai ngoan đừng khóc nữa.” Ông cụ Tần nhìn thấy nước mắt của đứa nhóc thì vội vàng ném cây chổi xuống: “Ông nội cũng là vì muốn xả giận cho con. Nếu không phải do bố con dám làm bậy làm bạ, xúi quẩy khốn nạn thì sao con… Con đến nỗi phải đi làm hòa thượng chứ? Nhìn bộ quần áo con đang mặc trên người mà xem, so với quần áo năm sáu mươi của ông nội còn tàn tạ hơn.”
“Bố con không biết!” Đứa bé nức nở trừng mắt lớn tiếng nói.
Ông cụ Tần nghe hiểu ý tứ của cậu nhóc, dựa vào cái gì mà trách bố của con, còn đánh bố của con.
“Bố con không biết— Khoan, bố con không biết?” Ông cụ Tần chuyển hướng qua Tần Phong.
Tần Phong xoay người: “Năm nay nhóc mới bốn tuổi.”
Ông cụ Tần gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cảm thấy không đúng.
Bốn năm trước là 1985, khi đó con của ông vẫn đang ở nước ngoài.
“Hay cho con đó Tần Phong, quốc gia phái con đi ra nước ngoài học tập mà không lo học cho đàng hoàng, dám lãng phí tiền của đất nước và công sức của nhân dân. Con xem bố có đánh chết con không!” Ông cụ Tần lại cầm chổi lên.
Tần Phong vội vàng né tránh: “Bố lại đánh nữa sao? Sao bố không nghĩ tới việc có người mượn giống tinh trùng của con để sinh ra, sau đó hối hận cho nên mới ném đứa bé vào trong miếu?”
“Con dám!?” Ông cụ Tần tức giận đến mức bật cười.
Tiểu lão đại của Cố gia yếu ớt cất giọng: “Cũng không phải là không thể, ông nội xem mặt của chú mà coi.”
Ông cụ Tần dừng lại, lần đầu nghiêm túc nhìn đứa con trai của mình.
Khuôn mặt non nớt điển hình.
Nhưng gương mặt này lại có thêm đôi mắt đào hoa, cho dù cười hay không cũng giống như tên phong lưu ngả ngớn. Rõ ràng là một dân quê nhưng lại trắng hơn cả người ở trên thành phố.
Chẳng khác tiểu bạch kiểm trong giới nghệ sĩ bị ghét nhất hiện nay.
Ông cụ Tần: “Nói như vậy là con cũng không biết?”
“Nếu như con biết thì mấy năm nay bố bảo con đi xem mắt sao con không đưa thằng bé ra để nói mà bây giờ không rảnh để xem mắt thì lại vội vàng đưa con trai trở về làm gì?”
Ông cụ Tần suy nghĩ chốc lát, thấy anh nói rất có lý.
Nếu không phải vì dốc hết tâm huyết vào đoàn xe lửa sắp đưa vào thí nghiệm do đoàn đội Cố lão kỹ sư chế tạo thì Cố lão kỹ sư cũng không đến mức đột ngột lìa xa nhân thế.
Đừng nói Tần Phong có thể thi đậu đại học là vì ít nhiều có công lao của ông cụ Cố đã bổ túc cho anh, cho dù không có mối liên hệ ấy thì anh cũng sẽ không rảnh rang lo chuyện khác khi đang trong thời gian mấu chốt thí nghiệm đoàn xe lửa.
“Thế đứa nhỏ này từ đâu chui ra?”
Tần Phong: “Sư phụ của đứa bé này đã hơn bảy mươi tuổi, trong lòng có lực mà không đủ sức. Nhưng không biết con có thích con nít hay không nên không dám nói cho con biết.” Nhìn qua hai đứa con nuôi một cái: “Khi nhìn thấy có hai đứa trẻ này, sư phụ già xác định con có thể nuôi được cho nên mới dám đưa cậu nhóc qua đây.”
Hai vị thiếu niên nhanh nhảu nói: “Là bởi vì bọn con ạ?”
Tần Phong cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhóc con.
Cả hai không khỏi cúi đầu.
Thật ra lời đồn có phần sai.
Không phải Cố lão kỹ sư không tin con gái mà tin Tần Phong. Thật ra, hai đứa nhóc này thà tình nguyện đi theo Tần Phong, người có tình có nghĩa trung với quốc gia hiếu thuận với bố mẹ cũng không muốn đi về nhà cô của mình.
Ông cụ Cố cũng tin tưởng nhân phẩm của Tần Phong. Nhưng không thể tin được vợ tương lai của Tần Phong cho nên kiên định cho rằng để cháu trai đi theo con gái sẽ ổn thỏa hơn.
Tần Phong lại không thể để hai đứa nhóc đi về nhà vai ác, thái độ của bọn họ cũng rất bình thường. Vì thế hai đứa nhỏ đã đi tìm ông cụ Tần, nhờ ông và Tần Phong làm công tác tư tưởng cho ông nội mình.
Ông cụ Tần cho rằng không có ông cụ Cố thì sẽ không có Tần Phong của ngày hôm nay, làm người không thể vong ơn phụ nghĩa nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Vì thế mới làm theo lời của Tần Phong đến nhà ông cụ Cố nhận nuôi hai đứa nhóc.
Ông cụ Tần đứng trước hai đứa nhóc, ngăn cản tầm mắt Tần Phong hỏi: “Thế người đâu rồi?”
“Sư phụ già ạ? Ông ta đi rồi?”
“Con—” Ông cụ Tần cắn chặt hàm răng.
Cái đứa con khốn nạn này đúng là muốn đánh chết đi cho xong.
“Người ta nuôi đứa bé đã mấy năm, con… Ít nhất thì con cũng phải mời sư phụ người ta đến ăn bữa cơm chứ!”
Tần Phong: “Tiểu hòa thượng, sư phụ con—”
“Cái gì mà tiểu hòa thượng hả?!” Ông cụ Tần muốn đánh gãy chân Tần Phong quá đi mất!
Tần Phong nghẹn một chút, thành thật gọi lại: “Miểu Miểu, khi sư phụ đưa con tới đây, có phải nói ông ta có việc nên không thể chăm sóc con được nữa đúng không?”
Đứa bé gật đầu: “Bố, chúng ta đã làm phiền sư phụ quá lâu.”
“Bố biết.” Tần Phong nhìn về phía bố của mình: “Bố đã nghe thấy chưa?”
Ông cụ Tần nghe thấy được: “Từ ‘Miểu’ nào?”
“‘Miểu’ trong vi miểu*. Sư phụ nói, trước kia Miểu Miểu rất nhỏ, chẳng khác nào con mèo nhỏ hết.”
*Miểu ở đây là nhỏ bé. ◎Như: “vi miểu” 微渺 nhỏ tí, yếu ớt.
Ông cụ Tần tưởng tượng một chút, ngay lập tức trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi: “Cháu trai của ông—” Duỗi tay ra muốn ôm cháu bé.
Tần Phong né tránh.
“Con làm cái gì vậy?” Ông cụ Tần hẫng hụt trong không khí, suýt chút nữa bị té ngã.
Hai thiếu niên vội vàng đỡ lấy ông.
Ông cụ hất hai bàn tay kia ra, lại ném cây chổi một lần nữa.
Giờ ở cửa không có ai ngăn cả nên Tần Phong có thể bế đứa nhóc chạy ra ngoài.
“Đứng lại!” Ông cụ Tần vừa rống vừa đuổi theo.
Hàng xóm xem náo nhiệt vây quanh ở bên ngoài, sợ tới mức nhường đường thối lui.
Lão nhị nhà Cố gia vội vàng hỏi anh trai mình: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Đuổi theo đi!” Tiểu lão đại Cố gia cuống quýt đóng cửa lại, nhanh chóng đi theo sau: “Mỗi ngày ông nội đều nói dưới côn bổng sẽ tạo ra đứa con ngoan. Xảy ra chuyện lớn như thế không đánh chết chú thì sẽ không xong đâu.”
Hai đứa bé Cố gia lập tức run cầm cập.
Chú mà chết đi sẽ không có khả năng chăm sóc bọn họ nữa, như vậy người thân duy nhất sẽ biến thành người cô kia.
Cậu không muốn quay trở lại địa ngục trần gian đó như kiếp trước nữa.
“Ông nội, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Cố Nhị nhanh chóng đuổi theo: “Đánh người không giải quyết được vấn đề. Chú, chạy chậm một chút kẻo làm Miểu Miểu ngã.”
Ông cụ Tần không đuổi theo quá sát, sợ con trai chạy đến mức mất mạng, quăng ngã đứa cháu trai vừa mới ra lò.
Hai người thiếu niên đuổi theo sau, vội vàng bắt lấy cánh tay của ông.
“Việc đã đến nước này, ông có đánh chết chú cũng vô dụng.” Cố lão đại khuyên bảo.
Cố Nhị tiếp tục nói: “Đúng đúng. Việc này cũng không thể trách bố được.”
Ông cụ Tần: “Không trách nó thì trách ai? Nếu nó có thể quản được nửa thân dưới của mình thì làm gì xảy ra chuyện như vậy?”
Hai anh em nghẹn lời, không khỏi buông tay.
Ông cụ Tần xua xua hai cái, vô lực thở dài một hơi, vẻ mặt cũng trở nên buồn bã mất mát.
Hai thiếu niên lại nói: “Ông nội làm sao thế ạ?”
Ông cụ Tần chuyển hướng qua nhìn hai thiếu niên, nhìn đến mức làm hai cậu cảm thấy bất an, ném chổi xuống, mỗi tay ôm lấy một đứa: “Không phải ông nội không thương các con. Trước kia chúng ta cũng đã nói rõ, một khi chú Tần của các con kết hôn thì các con sẽ ở cùng vợ chồng già này.”
Hai đứa nhóc gật đầu, bọn họ không quên.
“Việc này mọi người ai cũng biết, cho nên không ai thấy đang trói buộc hai con cả. Nhưng mà, giờ có thêm Miểu Miểu, kế hoạch hóa lại nghiêm ngặt, chú Tần của các con chỉ có thể có một đứa con, tương lai có cô gái nào dám gả cho nó nữa?” Ông cụ càng nghĩ càng thấy sầu, chẳng còn tâm tư đuổi theo con trai.
Hai đứa nhóc thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.
Cố Nhị kéo cánh tay của ông: “Ông nội hy vọng chú Tần kết hôn còn không phải hy vọng chú ấy có thêm đứa con để ông nội được bế cháu trai hay sao?”
“Ông— Cái này chỉ là điều đầu tiên. Thứ hai là muốn tìm người chăm sóc thằng bé.”
Cố tiểu đại: “Bây giờ còn có hai ông bà nội, sau này còn có bọn con.”
“Vậy khi các con trưởng thành thì sao?”
Cố Nhị nghĩ một chút: “Ông nội có thể đảm bảo sau này chú Tần sẽ không ly hôn ư?”
Ông cụ ngẫm lại cảm thấy với đức hạnh của con trai thì ngoài học tập làm gì cũng lười.
Bây giờ có công việc làm ra tiền, quần áo cũng chẳng thèm giặt cứ đùn đẩy cho máy. Sống đến mức chẳng biết mình là ai.
Loại người như thế cũng chỉ có thể yêu cầu cưới một người có sự bao dung rất lớn.
Ngoài người có năng lực đó thì không có một ai có thể hòa hợp với anh được.
“Ông nội đã suy nghĩ nhiều rồi.” Ông cụ bất đắc dĩ mà nói.
Hai đứa nhóc yên tâm hơn hẳn.
“Chúng ta mau về nhà đi. Bỗng nhiên nhảy ra thêm đứa cháu trai chắc bà nội đã bị dọa cho ngất rồi.”
Ông cụ tưởng tượng đến bà bạn già mỗi ngày đều ngóng trông con trai kết hôn sinh con, bây giờ không có vợ mà chỉ có con có thể đi mua nước tương được rồi chắc sẽ bị dọa cho biến dạng mất.
“Đúng vậy, mau về nhà thôi.”
Đến trước cửa, ba ông cháu đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời đưa tay lên dụi mắt.
Không phải bọn họ hoa mắt mà là khung cảnh trước mắt này quá hài hòa.
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi một bên, chàng trai trẻ tuổi ngồi bên kia, tiểu hòa thượng đầu trọc ngồi bên trong, ngồi theo chiều từ bắc đến nam, nhưng người phụ nữ lớn tuổi đó cầm lấy chiếc muỗng đút cơm cho đứa nhóc ăn.
Hai bên trái phải là một nam một nữ nhìn chằm chằm cậu bé bảo cậu bé ăn từ từ.
Ông cụ nhìn về phía hai đứa cháu trai.
— Chuyện gì xảy ra thế?
Hai đứa nhóc cũng hồ đồ theo.
Bà nội tiếp thu cũng quá nhanh.
Cố Nhị cất tiếng nói, vừa vào cửa đã hỏi: “Bà nội, bà có biết đây là ai không?” Nói xong, chỉ vào tiểu hòa thượng đầu trọc.
Bà cụ Châu nói không chút suy nghĩ: “Các con không biết sao? Bà vừa mới hỏi thấy chú Tần của các con nói ba người đang đi phía sau. Chẳng lẽ chưa thấy Miểu Miểu?”
Ông cụ hỏi: “Bà à, bà không muốn hỏi gì ư?”
Bà cụ Châu: “Có gì hay mà hỏi.” Nhìn con trai một cái: “Cho dù thằng bé có làm ra ba đến năm đứa con thì cũng không có gì lạ. Tôi không tin nó ở bên ngoài nhiều năm thế mà không trải qua mối tình nào.”