Edit: Trúc Linh
Cố Vô Ích: “...”
Đâu chỉ là nhiều mà là rất rất rất nhiều.
Thật ra nhiều đồ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là do Sở Phương tặng mỗi đồ chứ không lộ mặt, bọn họ không cần phải nghĩ cách nên đối phó với cô như thế nào, ví dụ như nên gọi cô là dì hay là gọi là bà chủ Sở, hay là cô Sở.
Tiền nhiều hay ít không quan trọng, mỗi lần tặng đồ toàn là thứ rất cần thiết với bọn họ, nếu không phải có cái mác họ ‘Sở’, chắc chắn cậu đã sớm khuyên bố thử qua lại với Sở Phương xem sao. Dù sao thử cũng chẳng mất gì, mấy năm trước bố của cậu cũng có mong muốn ăn cơm mềm rồi.
“Miểu Miểu, chuyện bố đã quyết định em có khuyên cũng như không.” Phó Lăng Vân nhịn không được nói.
“Chưa chắc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play