[Sự kiện: Nhóm của các bạn đã chấp nhận thử thách can đảm của chủ nhân homestay. Hiện tại bạn hãy chỉ định một người chơi chưa từng bị loại ở đây, người được chỉ định phải hoàn thành thử thách sau đây: Xoay người đứng thẳng hai chân, cúi xuống nhìn từ hai chân ra đằng sau. Trong quá trình quan sát không được phát ra âm thanh, không thể di chuyển, không thể nhắm mắt. Sau khi giữ được mười giây sẽ được xem như hoàn thành thử thách.]

[Trong thời gian giới hạn, nếu không thể hoàn thành thử thách, người nhận thử thách sẽ bị loại.]

[Trong thời gian giới hạn, nếu bạn không chỉ định người nhận thử thách, bạn sẽ bị loại. Người được chỉ định không thể từ chối thực hiện thử thách.]

[Nhắc nhở thân thiện 1: Tầm mắt quan sát chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của kẻ khác. Nếu người nhận thử thách nhìn thấy thứ kỳ quặc nào đó thì tốt nhất đừng chia sẻ với người khác. Nếu bạn chia sẻ, hãy bảo đảm bạn có thể thoát khỏi căn phòng hiện tại nhanh hơn người khác.]

[Nhắc nhở thân thiện 2: Tại nơi này, bất cứ ai cũng thiên vị đứa bé có thành tích kém nhất.]

… Nhìn qua thì nội dung cũng tương tự tấm thẻ mà lần trước lớp trưởng rút trúng, chẳng qua thêm mấy dòng chữ nữa.

Nhưng thực tế lại ác độc hơn không biết bao nhiêu lần.

Tư Đồ Nhiên nhìn thẻ bài trong tay, trong lòng cười khẩy một tiếng. Chú ý tới ánh mắt tò mò của người khác, cô bèn đặt tấm thẻ lên bàn, sau đó xoay người đứng thẳng, tự mình cúi xuống luôn.

Mặc dù Lớp trưởng chưa xem mặt thẻ, nhưng thấy tư thế của Tư Đồ Nhiên đã lập tức hiểu ra, đang định can ngăn thì Tư Đồ Nhiên đã cúi đầu xuống rồi.

“Không sao đâu, canh thời gian giúp tôi.” Nói rồi, cô chăm chú nhìn về phía trước.

Tầm nhìn chợt đảo ngược khó tránh khỏi khiến người ta khó chịu. Tư Đồ Nhiên tốn chút thời gian thích nghi, chẳng mấy chốc đã nhận thấy có gì đó sai sai.

Trước mắt cô chính là cầu thang dẫn lên tầng hai. Với vị trí và tư thế của Tư Đồ Nhiên, lẽ ra cô chỉ có thể nhìn thấy bên cạnh cầu thang thôi, nhưng sự thật là lúc này cô lại đối diện với cầu thang.

Cầu thang trống không, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt khi cầu thang gỗ bị người đạp lên.

Thanh âm ấy càng ngày càng gần, Tư Đồ Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm đằng trước, trong lòng tính thời gian, khi đếm tới giây thứ tám, trước mắt cô bỗng lóe lên…

Một bóng đen xuất hiện trên cầu thang trước mắt cô.

Bóng đen ấy có hình dạng như con người, lẳng lặng đứng ở chính giữa hơi chếch lên trên của cầu thang, tứ chi dài đến quái dị trông có vẻ cứng ngắc, khiến Tư Đồ Nhiên không khỏi nhớ tới “Slender Man” trong những câu chuyện kinh dị phương Tây.

Khi bóng đen vừa xuất hiện, tiếng thông báo “cộng thêm mười điểm tìm chết” cũng đồng thời vang lên, nhưng Tư Đồ Nhiên lại hiếm khi không vui vẻ.

… Đánh không lại rồi.

Cô nhìn chằm chằm bóng đen kia một lát, rất rõ ràng, cũng rất tiếc nuối ý thức được điều này.

Khác với cái bóng mơ hồ mà cô thấy ở bên cạnh lớp trưởng lúc trước, bóng đen trước mắt này cho cô cảm giác áp lực mạnh hơn. Hơi lạnh buốt giá đập vào mặt tựa như trộn lẫn lưỡi dao, khiến phần gáy của cô tê mỏi.

Tư Đồ Nhiên không biết đây là tác dụng cường hóa do “Vực” mang lại, nhưng bản năng của cô lại ý thức được bóng đen này không cùng đẳng cấp với những thứ mà lúc trước mình gặp được… Chí ít không phải thuộc đẳng cấp mà bây giờ cô có thể đấu với nó.

Cũng không biết kỹ năng cường hóa cộng điểm có thể giúp cô cường hóa được bao nhiêu. Có điều xét theo tình huống trước mắt thì thực lực hai bên chênh lệch nhau rất xa.

Tư Đồ Nhiên lẳng lặng từ bỏ ý nghĩ cố ý phạm sai lầm để tìm chết, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác này, nói thế nào đây, cứ như để dành mấy chục lần rút thăm rồi kích động chạy đi rút thẻ, nhưng chỉ rút được thẻ SSR mà mình đã có rồi, hoặc giống như câu cá cả buổi mà chỉ câu được một con cua nhỏ…

Không thể nói là không có thu hoạch gì, nhưng vẫn cứ khiến người ta không vui sướng.

Bên cạnh vang lên tiếng nhắc nhở đã đến giờ của lớp trưởng, nhưng Tư Đồ Nhiên không lập tức đứng dậy. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm bóng đen kia mấy giây, bỗng nhiên đưa tay phải lên, thử giơ ngón giữa với nó.

Bóng đen: “…”

Trong đầu lại lần nữa vang lên tiếng thông báo điểm tìm chết tăng lên.

Cuối cùng Tư Đồ Nhiên cũng thấy thoải mái.

Khi Tư Đồ Nhiên đứng dậy thì những người khác đã đọc xong chữ viết trên thẻ bài.

Lớp trưởng vẫn lo lắng đề phòng quan sát cô, mãi tới khi xác nhận cô bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm; mấy người còn lại cũng có vẻ mặt căng thẳng.

Bởi vì nội dung trên thẻ bài bị giới hạn nên họ không dám hỏi Tư Đồ Nhiên đã thấy những gì, phòng khách chợt yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lát sau mới nghe thấy lớp phó học tập khẽ hỏi: “Cho nên, lúc trước lớp trưởng biến thành như thế… Hoàn toàn không phải là do bị động kinh, đúng không?”

Tư Đồ Nhiên và lớp trưởng đưa mắt nhìn nhau, lớp trưởng gật đầu với vẻ mặt nặng nề. Sắc mặt lớp phó học tập càng trắng bệch, tiếp tục đoán: “Khi đó lớp trưởng, chắc là do trái với quy tắc nên mới bị “trừng phạt”. Mà cậu đã cứu cậu ấy…”

“Vốn dĩ tôi có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.” Tư Đồ Nhiên lại lấy ra lý do thoái thác này, ngưng một lát rồi bổ sung thêm: “Nhưng nói trước nhé, sau này đừng trông cậy vào tôi nữa. Khi đó tôi chỉ ăn may tôi, chuyện tương tự tôi không thể lặp lại lần nữa đâu.”

Cô vừa dứt lời, mọi người còn tưởng ôm được đùi nhất thời lại ỉu xìu. Cố Tiêu Nhã nhạy bén bắt được mấy từ ngữ mấu chốt: “Sau này? Chuyện tương tự? Ý cậu là…”

“Tấm thẻ của lớp trưởng cũng có hình đồng hồ, biểu hiện mười hai giờ. Còn tấm này, mười một giờ.” Tư Đồ Nhiên chỉ vào thẻ bài trên bàn: “Thiết kế kiểu này không có khả năng là vô nghĩa.”

“Ý cậu là, nói không chừng đằng sau vẫn còn mười giờ tám giờ gì đó… Thế thì sẽ rút trúng nó bao nhiêu lần chứ?” Tiểu Mễ lộ vẻ sợ hãi.

“Không chỉ có thế.” Tư Đồ Nhiên lấy tấm thẻ mà lần trước lớp trưởng rút trúng từ trong đống thẻ không dùng nữa, rồi đặt cùng một chỗ để mọi người so sánh.

So sánh hai tấm thẻ với nhau, khác biệt càng rõ ràng hơn. Lớp phó học tập hơi mím môi: “Quy tắc trên tấm thẻ của cậu càng bất thiện hơn.”

“Gì mà bất thiện? Nói thẳng ra là ác độc.” Tư Đồ Nhiên thẳng thắn: “Không thấy rõ à? Nó đang ép mọi người tách rời, tự giết lẫn nhau.”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt mọi người lại thay đổi. Suy nghĩ thật kỹ thì phát hiện lời nói của Tư Đồ Nhiên không hề sai. - tyt-

Người rút thăm trúng tấm thẻ này có thể đẩy nguy hiểm lên đầu người bị chỉ định nhận thử thách. Mà người gánh chịu nguy hiểm, một khi thất bại sẽ bị loại, trở thành “người đứng chót” càng dễ bị mấy thứ kia theo dõi… Một khi xuất hiện hành vi rõ ràng là bán đứng đồng đội này, chắc chắn sẽ dẫn tới đội ngũ được gắn kết bằng tình cảm bạn bè cùng lớp nhiều năm của họ tan vỡ ngay lập tức.

Không chỉ có thể, người nhận thử thách bị ép gánh vác nguy hiểm còn có thể chủ động “chia sẻ những gì mình đã thấy” để chơi khăm người khác. Dù sao quy tắc đã nói rõ, chỉ có những ai không thể trốn thoát khỏi phòng kịp thời mới gặp xui xẻo… Điều này khác nào đưa cho họ một con dao có thể giết người?

Tư Đồ Nhiên nói không sai, đằng sau quy tắc nâng cấp này là tràn ngập ác ý.

Một đám học sinh đã làm bạn với nhau sáu năm đứng bên bàn, không kìm nén được cảm xúc mà nhìn nhau, cảm thấy tay chân sau lưng đều lạnh lẽo.

“Vậy… vậy thì nên làm sao bây giờ?” Suy tư một lát, Tiểu Mễ sợ hãi nói: “Nếu lỡ lần sau thật sự có người tiếp tục rút trúng loại thẻ sự kiện này…” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

“Không phải lỡ, mà là chắc chắn.” Giọng lớp trưởng nặng nề: “Loại thẻ bài dùng để chia rẽ chúng ta này sẽ không chỉ có một tấm.”

Tư Đồ Nhiên gật đầu đồng ý, giơ ngón tay lên: “Đối với chuyện này, tôi có một đề nghị.”

“Chúng ta sẽ xác định một người có thể gánh vác để chuyên đảm nhiệm vai ‘người nhận thử thách’, gánh vác toàn bộ nguy hiểm để đánh đổi sự bình an cho mọi người. Lỡ người này bị loại thì trong quá trình đuổi giết kế tiếp, mọi người phải ưu tiên bảo vệ người này… Thế nào? Có phải làm vậy thì sẽ công bằng hơn không?”

Nghe có vẻ hơi có lý, nhưng người sáng suốt sẽ lập tức hiểu được “người có thể gánh vác” mà cô nói là ai.

“Ý cậu là bọn tớ giao chuyện này cho cậu phụ trách hả?” Cố Tiêu Nhã lo lắng nói: “Thế thì không tốt đâu.”

“Tôi đã bảo rồi, từ nhỏ tôi đã có thể thấy mấy thứ này.” Tư Đồ Nhiên bịa chuyện: “Cho nên so với các cậu, tôi giỏi chịu đựng hơn.”

“Hơn nữa các cậu cũng thấy rồi đấy, tôi có thể thuận lợi gánh vác nhiệm vụ kiểu này, trực tiếp giao cho tôi thì sẽ giảm bớt nguy hiểm khi các cậu phạm sai lầm, không phải rất tốt à?”

Tư Đồ Nhiên nói rất chân thành, nhưng lớp phó học tập lại nhíu mày:

“Xin lỗi, có lẽ hỏi như vậy thì hơi mạo phạm, nhưng làm vậy thì có ích lợi gì cho cậu?”

Thực ra những người khác cũng có băn khoăn tương tự. Cùng một câu nói, nếu là những người khác ở đây nói ra thì dựa vào tình nghĩa bạn học cùng lớp sáu năm, chắc chắn họ sẽ tin ngay lập tức. Nhưng đổi thành Tư Đồ Nhiên…

Cũng không phải là không tin, chẳng qua là hơi khó bị thuyết phục.

Không phải ai cũng giỏi tự tẩy não bản thân như Cố Tiêu Nhã. Đa số mọi người vẫn còn nghi ngờ về động cơ lần trước Tư Đồ Nhiên trốn đi một mình. Bây giờ cô lại đưa ra ý kiến hợp tác rõ ràng bất lợi cho chính mình… Rốt cuộc mục đích của cô là gì?

Cho dù là vì bảo vệ Cố Thần Phong thì cũng không cần thiết làm đến mức này chứ? Dưới điều kiện này, cô hoàn toàn có thể xác định đối tượng bảo vệ, không cần thiết dẫn dắt cả nhóm bọn họ.

Dường như nhận thấy sự do dự của họ, Tư Đồ Nhiên lại lên tiếng, giọng điệu vững vàng hơn nhiều: “Đúng là không có ích lợi trực tiếp đối với tôi, nhưng xét về lâu về dài thì làm vậy có thể bảo đảm tỷ lệ sống sót cao hơn… Các cậu vẫn chưa rõ à? Nếu trò chơi này muốn chia rẽ chúng ta thì chứng minh kết quả này có ích đối với nó. Nói ngược lại chính là nó không muốn chúng ta đoàn kết.”

“Nhưng càng như vậy thì chúng ta lại càng nên đoàn kết với nhau, đúng không?”

… Đoàn kết.

Cụm từ này xuất hiện như một liều thuốc an thần, làm yên ổn lòng người đang xao động. Lớp phó học tập nhìn Tư Đồ Nhiên bằng ánh mắt sâu xa, khuôn mặt vẫn căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Nếu cậu thật sự bị loại thì đến đợt đuổi giết kế tiếp, tôi nhất định sẽ ra sức bảo vệ cậu.” Cô ấy nghiêm túc nói, xem như chấp nhận ý kiến của Tư Đồ Nhiên.

Có người bày tỏ thái độ đầu tiên, những người khác sẽ dễ gật đầu hơn. Chỉ còn lại Cố Thần Phong đấu tranh nhìn Tư Đồ Nhiên như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, tiếp theo còn chưa biết ai sẽ rút trúng, không cần vội vã quyết định. Hơn nữa người khác chưa chắc thật sự không chịu được…”

Cậu ta nhìn về phía mặt bàn, ngượng nghịu đổi đề tài: “Kế tiếp đến lượt ai?”

Tư Đồ Nhiên cũng không trông cậy vào mình sẽ thành công ngay lần đầu, nghe vậy chỉ cười rồi im lặng lùi sang một bên. Lớp trưởng cũng có quyền ưu tiên sau khi sống lại tiến lên ném xúc xắc... rất may mắn, lần này cậu ta không rút trúng thẻ sự kiện.

Kế tiếp trở về thứ tự chơi trò chơi bình thường, lớp phó học tập và lớp phó thể dục liên tục ném xúc xắc. Tin xấu là lượt của họ cũng phải rút thẻ sự kiện; tin tốt là thẻ bài mà họ rút được đều không có hình vẽ đồng hồ.

Lớp phó thể dục bị yêu cầu uống một ly nước ép lê gai. Đúng là họ có mang theo nước ép lê gai, nhưng lúc này đã trở nên không còn bình thường nữa. Uống đến nửa chừng, sắc mặt lớp phó thể dục lập tức tái mét, uống xong thì lập tức chạy đến chậu hoa trong góc phòng khách móc cổ họng, nôn ra một bãi rong thủy sinh vẫn đang ngọ nguậy.

Rong thủy sinh vừa tiếp xúc với đất trong chậu hoa thì lập tức chui xuống cứ như vật sống. Lớp phó thể dục ngơ ngẩn nhìn thật lâu, bỗng nhiên nổi giận xông đến trước bàn muốn xé tấm thẻ sự kiện đó, ai ngờ xé cả buổi mà thẻ không bị sao, nhưng cánh tay của cậu ta tự dưng rớt một miếng da, máu chảy đầm đìa.

Tình huống của lớp phó học tập tốt hơn một chút. Cô ấy bị yêu cầu đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang, ở đó một mình trong vòng năm phút. Để tiếp thêm can đảm cho cô ấy, Tư Đồ Nhiên vẫn luôn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại trò chuyện mấy câu với cô ấy. Cứ thế cho đến khi năm phút kết thúc, lớp phó học tập bước ra với sắc mặt tái nhợt.

“May mà cậu vẫn ở bên ngoài.” Cô ấy nghĩ lại mà sợ: “Lúc nãy tôi cứ nghe thấy có người ở ngoài gọi tên tôi.”

Từ khi bắt đầu buổi liên hoan đến bây giờ, Tư Đồ Nhiên vẫn chưa bao giờ gọi tên cô ấy. Nếu không phải ý thức được điều này vào thời điểm mấu chốt thì cô ấy đã suýt nữa đáp lại rồi.

Sau khi đáp lại sẽ xảy ra chuyện gì?

Lớp phó học tập không tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng.

Sau khi đã trải qua hai sự kiện kinh dị chân thật trước mắt, nội tâm của mọi người càng xao động bất an. Một chút sĩ khí mới dâng lên vì hai từ “Đoàn kết” của Tư Đồ Nhiên lúc này lại giảm bớt.

Đoàn kết? Đoàn kết kiểu gì? Không phải thẻ sự kiện nào cũng có thể chỉ định chuyển nhượng, đa số là nhiệm vụ một người, chỉ có thể tự gánh vác, tự đối mặt. Lỡ chết đi thì cũng chỉ có một mình mình chết thôi.

Ban đầu họ còn cảm thấy tấm thẻ sự kiện đồng hồ kia ác độc vô cùng, bây giờ so sánh với nó, tấm thẻ đó mới là nhân từ.

Ngay khi mọi người đang hoảng loạn thì Cố Tiêu Nhã đã đi xong lượt của mình.

Cô ấy rút một tấm thẻ sự kiện, trên mặt thẻ là hình vẽ đồng hồ, kim giờ trong đồng hồ vừa lúc chỉ vào mười giờ.

... Giống như phỏng đoán của họ, tấm thẻ sự kiện suýt nữa lấy mạng lớp trưởng, lại xuất hiện lần nữa.

Chuyện bên lề:

Tư Đồ Nhiên: Một kẻ tìm chết đủ tư cách thì nên dũng cảm khiêu chiến, túm được cái nào thì cứ túm chặt lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play