[Cộng điểm kỹ năng: Được kích hoạt sau khi đạt được tổng cộng năm mươi điểm tìm chết. Sau khi kích hoạt, người dùng có thể rút một số điểm nhất định trong điểm tìm chết để phân phối thêm điểm cho kỹ năng đã được chỉ định. Kỹ năng được cộng thêm điểm sẽ được cường hóa ở mức nhất định, hiệu quả kéo dài trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ. Sau khi hiệu quả kết thúc, số điểm tìm chết được cộng thêm sẽ bị mất đi, không thể thu hồi.]
[Điểm số để phân phối không thể vượt quá một nửa số điểm tìm chết hiện có. Thời gian hồi phục của chức năng này là bảy mươi hai tiếng.]
... Nói trắng ra là dùng một phần điểm tìm chết để đổi lấy cường hóa kỹ năng trong một ngày.
Ngoài ra, sau mỗi lần sử dụng chức năng này sẽ có một lần đặt lại điểm. Sau khi sử dụng “đặt lại điểm” thì có thể phân phối lại toàn bộ điểm số đã sử dụng một lần, có điều, thời gian sử dụng của chức năng này sẽ giảm xuống một nửa, hơn nữa còn phải trả bằng số điểm ngẫu nhiên.
Tư Đồ Nhiên vừa rời khỏi phòng vừa nghiên cứu chức năng mới này. Cô xem xét thử thì thấy có tổng cộng bốn kỹ năng mà hệ thống cung cấp cho mình, đó là “Sức mạnh”, “Tốc độ”, “Hồi phục” và “Kỹ năng cường hóa đặc biệt”. Ngoại trừ mục “Kỹ năng cường hóa đặc biệt” màu xám, không thể thêm điểm, thì ba cái còn lại đều có thể sử dụng bình thường… Xem miêu tả thì chắc là rất thực dụng.
Nhưng mà, “Kỹ năng đặc biệt” là gì thế?
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Tư Đồ Nhiên trong chớp mắt rồi nhanh chóng bị gạt sang một bên. Bởi vì không xác định tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì nên cô không sốt ruột thêm điểm cho kỹ năng mà lập tức đi về phía cầu thang.
Nói chứ, ánh đèn của homestay này thật sự quá sáng… Cô nhìn đèn trần sáng đến chói mắt trên đỉnh đầu, khó chịu nhíu mày, sau đó không chút hoang mang đi xuống lầu.
…
Ở bên kia, trong phòng ngủ tầng một.
Chiếc tủ to lớn lắc lư dữ dội một lát, cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh.
Lá bùa và dây xích rơi trên mặt đất bỗng dưng biến mất, nhưng chiếc tủ thì vẫn đứng đó. Lớp phó thể dục dồn hết dũng khí đi ra ngoài xem xét thì mới phát hiện chúng đã trở về trên tủ, giữa dây xích là một cái khóa to.
Cậu ta đần mặt quay đầu miêu tả tình hình cho những người khác, những người khác lại càng đần mặt hơn. Một lúc lâu sau, mọi người mới lần lượt bò ra gầm giường.
Lẽ ra nhiệm vụ đã kết thúc, nhưng tủ sắt vẫn còn đó, dù đã khóa kín thì vẫn khiến người ta sợ hãi. Mọi người đỡ nhau trở lại phòng khách rộng mở hơn, lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ kết thúc thế thôi à?” Lớp phó học tập cảnh giác: “Không phải là cái bẫy gì chứ?”
“Chắc là không đâu.” Lớp trưởng cho cô ấy xem đồng hồ thạch anh của mình: “Đã ba phút, thực sự đã trôi qua rồi.”
“Sao bảo sẽ dẫn một người đi cơ mà? Con quái vật kia còn chưa hoàn toàn bò ra khỏi tủ… Rốt cuộc nó đã mang ai đi?”
“Nếu chúng ta đều không có chuyện gì thì chỉ có thể là Tư Đồ Nhiên thôi nhỉ?” Tiểu Mễ thấp giọng nói: “Không chỉ có một chiếc tủ, có lẽ… ma nữ cũng không chỉ có một con?”
Hiển nhiên đây cũng là đáp án trong lòng người khác. Gian phòng chợt chìm vào yên tĩnh.
Dù sao cũng là một người sống, cứ thế biến mất thì kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy lấn cấn trong lòng.
“… Nếu lúc đó cậu ta đi theo chúng ta thì tốt rồi.” Dừng lại mấy giây, Cố Thần Phong ngượng nghịu lẩm bẩm: “Vốn dĩ thành tích của cậu ta không phải đứng chót, có lẽ sẽ không đến lượt cậu ta…”
“Đứng chót?” Cố Tiêu Nhã không hiểu, lúc lớp phó thể dục đọc quy tắc cô đang vội an ủi Tiểu Mễ nên hoàn toàn không chú ý tới những lời này: “Đứng chót gì cơ?”
“Là thành tích đứng chót chứ sao. Quy tắc nói ma nữ thiên vị thành tích kém…” Cố Thần Phong bỗng ngây người.
Khoan đã, thành tích này… rốt cuộc là thành tích gì?
“Đương nhiên là thành tích của trò board game, chứ chẳng lẽ còn chỉ thành tích thi đại học của cậu chắc?” Lớp phó học tập không nhịn được mỉa mai. Cố Tiêu Nhã ở bên cạnh thì bỗng dưng trợn tròn mắt. app t-y-t
Cô chỉ cảm thấy một ánh sáng lóe lên trong đầu, mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ: “Nếu là thành tích trò board game thì chắc chắn Tư Đồ Nhiên đứng hạng chót rồi, cậu ấy là người đầu tiên bị loại mà…”
“Chẳng lẽ cậu ấy cố ý? Cậu ấy đã sớm biết người đứng chót là chỉ mình nên cố ý muốn dụ ma nữ rời đi?”
Lớp trưởng nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đấy chậm rãi gật đầu, trông có vẻ đã sớm có phỏng đoán rồi.
Trên thực tế cậu ta cũng từng nghi ngờ có phải Tư Đồ Nhiên biết mình sẽ bị để mắt tới nên định bỏ trốn một mình hay không… Nhưng bây giờ xem ra, lại là cậu ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Nhận được sự khẳng định của lớp trưởng, Cố Tiêu Nhã càng cảm thấy mình nói có lý. Cố Thần Phong lại cho rằng cô ấy ảo tưởng quá mức: “Nhưng lúc nãy ma nữ bò ra từ chỗ chúng ta cơ mà.”
“Đã bảo có khả năng không chỉ có một con rồi mà!” Cố Tiêu Nhã nói: “Hơn nữa con ở chỗ chúng ta… rõ ràng đầu óc có vấn đề!”
Ma nữ bình thường ai rảnh đến mức đánh nhau với không khí? Còn đánh thua nữa chứ!
Lớp phó thể dục đặt câu hỏi hợp thời: “Nhưng tại sao cậu ta lại làm vậy? Chúng ta đâu có thân thiết với cậu ta đến mức đó?”
…
Im lặng một lát, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Cố Thần Phong.
Chung quy hôm “Tư Đồ Nhiên” to gan tỏ tình với Cố Thần Phong, đa số họ đều có mặt ở đó.
Cố Tiêu Nhã càng nghĩ càng thấy có lý, sau một phen ảo tưởng thì đã thành công thêm bộ lọc hy sinh vì tình yêu dù biết sẽ chết vẫn không quay đầu lại cho Tư Đồ Nhiên, sau đấy chợt thấy xót lòng. Ngẫm lại thì Tư Đồ Nhiên trở thành người đứng chót cũng là do bị bọn họ cô lập, mà sở dĩ họ cô lập cô còn là do thằng em ngu ngốc nhà mình…
Cố Thần Phong: “…”
Ơ này, chị nhìn em bằng ánh mắt như nhìn một thằng khốn nạn đó là sao?
May mà trò cười này cũng không kéo dài lâu... Có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền tới, đám học sinh như chim sợ cành cong, vội vàng túm tụm lại ôm nhau, ngay sau đó liền thấy Tư Đồ Nhiên xách một cái búa nhỏ rẽ qua từ cuối cầu thang.
“Ái chà, đều ở đây hết à.” Cô tùy tay đặt búa xuống: “Không có chuyện gì hết nhỉ?”
Đám học sinh run lẩy bẩy: “…”
“Hầy, cậu không có việc gì à.” Lớp phó thể dục bình tĩnh lại trước tiên: “May quá, bọn tôi còn lo…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị Cố Thần Phong kéo ra đằng sau, ngay sau đó bỗng nghe Cố Thần Phong nghiêm túc nói:
“Tư Đồ Nhiên, tôi hỏi cậu, ba ngày trước cậu đến tìm tôi đã nói những gì với tôi?”
“…?”
Vẻ mặt lớp phó thể dục ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu tại sao Cố Thần Phong lại nhắc đến chuyện này; những người khác thì lại lập tức hiểu ý của cậu ta, sắc mặt đều trở nên nặng nề.
… Mặc dù nói vậy không tốt cho lắm, nhưng bị lạc đàn bị ma đuổi giết mà vẫn sống sót quay về thì cũng may mắn quá mức thật. Ai dám bảo đảm Tư Đồ Nhiên trước mắt chính là Tư Đồ Nhiên thật sự?
Ngay cả Cố Tiêu Nhã đang điên cuồng PTS thêm bộ lọc cho hình tượng của Tư Đồ Nhiên cũng không thể tự thuyết phục chính mình.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn mang hy vọng tha thiết… Bản thân cô ấy vốn là người giàu cảm xúc, dễ bị xúc động, vừa rồi còn tẩy não cho mình nên bây giờ độ hảo cảm đối với Tư Đồ Nhiên cứ phải nói là cao vút.
Nói không chừng Tư Đồ Nhiên thật sự sống sót thì sao? Nếu người trước mắt thật sự là Tư Đồ Nhiên thì chắc chắn sẽ biết đáp án!
Nhưng sự thật lại là…
Người thì vẫn là người đó.
Nhưng không biết thì đúng là không biết thật.
Tư Đồ Nhiên cũng không kế thừa ký ức của nguyên chủ, hiểu biết về Cố Thần Phong cũng chỉ giới hạn trong việc cậu ta là bạch nguyệt quang của nguyên chủ, ai biết được ba ngày trước họ đã nói với nhau những gì, trong tự truyện nhân vật cũng không có đoạn này.
Lẽ ra cô không trả lời cũng không sao, tuy nhiên dựa theo cốt truyện gốc thì chắc chắn đám người này sẽ vẫn tiếp tục đụng phải ma quỷ. Dù sao cũng đến đây rồi, Tư Đồ Nhiên thật sự không muốn bỏ lỡ chuyến xe tang này, cô nhanh chóng động não, sau đấy chẳng mấy chốc đã có đáp án…
“Tôi xin lỗi.” Cô nghiêm túc nói.
Cố Thần Phong: …?
“Hôm đó tôi không có lý trí nên mang lại phiền phức rất lớn cho cậu, còn làm hại bạn bè của cậu bị chọc giận bỏ đi, khiến cậu bị các bạn học chê cười.” Tư Đồ Nhiên nhớ lại đối thoại giữa hai chị em lúc trước, lựa lời để nói: “Tóm lại rất xin lỗi, ừm… vì đã quấy rối cậu.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Thần Phong im lặng một lát rồi túm tóc thật mạnh.
“À, chuyện này… thực ra cậu không cần nói xin lỗi, tôi cũng có vấn đề. Khi đó tôi quá kích động nên không bận tâm tới thể diện của cậu, xin lỗi. Nhưng mà… nhưng mà tôi không nói dối, chuyện đó thật sự là cậu lầm…”
“Thôi được rồi.” Lớp phó thể dục không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Đừng lắm lời nữa, còn đang gặp ma đấy, có chuyện gì ra ngoài hẵng nói… Nói chứ, còn chưa hỏi cậu đâu.”
Cậu ta nhìn về phía Tư Đồ Nhiên: “Sao cậu sống sót được vậy?”
“Tôi đẩy cái tủ ngã úp xuống, dùng sàn nhà chặn cửa tủ.” Tư Đồ Nhiên nói dối không chớp mắt: “Sau đó cầm mấy lá bùa trốn bên cạnh, ma nữ kia không bò ra được.”
“Thật hả?” Lớp phó thể dục vỗ đùi, mắt sáng lên: “Thấy chưa? Tớ đã bảo cách này dùng được mà! Ai bảo các cậu không tin tớ! Thấy ngốc chưa?”
Lớp phó thể dục xưa nay bị xem là vùng trũng chỉ số thông minh của nhóm cán bộ lớp bỗng cảm thấy mình thông minh tột đỉnh, ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Nhiên cũng trở nên thân thiết hơn hẳn.
Chung quy thế giới lớn như thế, có thể tìm được một người có suy nghĩ giống mình thật sự không dễ chút nào.
Tư Đồ Nhiên: “…”
Cô hoang mang nhìn Cố Tiêu Nhã đang kéo tay mình, rồi lại nhìn Cố Thần Phong đầy mặt ngượng nghịu đứng bên cạnh mình, thêm cả lớp phó thể dục tỏ rõ tinh thần anh em tốt với mình nữa.
Trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Cô bỏ lỡ chuyện gì à? Sao thái độ của cả đám thay đổi nhiều vậy?
“Tóm lại, đoạn này xem như đã qua nhé.” Lớp trưởng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Suy xét chuyện kế tiếp đi. Bây giờ chúng ta vẫn đang bị nhốt ở đây kia kìa.”
Cậu ta nói không sai. Mặc dù sự kiện đã kết thúc, nhưng homestay vẫn trong trạng thái khép kín, cửa sổ không thể thông với bên ngoài, thiết bị thông tin cũng không dùng được…
Mọi người lại cùng nhau đi tìm lối ra ở khắp nơi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Ngọn nguồn sự việc chắc chắn là trò board game kia.” Trở về phòng khách, vẻ mặt lớp phó học tập bất đắc dĩ cam chịu số phận: “Có lẽ phương pháp rời đi cũng nằm trong đó chăng?”
… Trên thực tế đây cũng là suy nghĩ của đa số người. Nhưng giờ đây lý trí đã quay về, họ cũng ý thức được trạng thái cứ khăng khăng tiếp tục chơi trò chơi của mình lúc trước quái dị cỡ nào, càng cảm thấy sợ hãi thứ đó nên càng không dám lại gần.
Trong phòng khách, tấm bản đồ board game vẫn nằm yên ở đó, thẻ bài bị rơi lung tung cũng không biết được ai dọn dẹp ngay ngắn chỉnh tề, vị trí của quân cờ dường như vẫn không khác lúc trước là bao.
Nhưng cũng chỉ là “dường như”… vì sau khi đến gần họ mới nhận ra không biết từ khi nào, trên bản đồ xuất hiện thêm ba quân cờ.
Hai quân được đặt trên bàn cờ, vừa lúc nằm ở vị trí “sống lại”. Ngoài ra còn có một quân cờ vỡ tan bị đặt trong đống bài không dùng đến.
Quân cờ vỡ đại diện cho cái gì tạm thời không bàn tới, nhưng hai quân cờ được đặt ở vị trí sống lại, có thể nói đã thể hiện hàm ý rất rõ ràng... Đó chính là quân cờ mà lúc trước Tư Đồ Nhiên và lớp trưởng từng dùng, hiển nhiên họ đã có tư cách tiếp tục tham dự trò chơi.
Màu sắc dễ nhầm lẫn, cho nên trên cờ màu còn được đánh số thứ tự từ 1 đến 9, vừa thấy đã biết là của ai, sẽ không bị nhầm lẫn.
“Tại lúc nãy thoát khỏi ma nữ đuổi giết nên mới được sống lại à?” Lớp trưởng trầm tư: “Nếu thật là vậy thì chứng minh trò board game này thực sự phản ánh tình trạng thực tế của chúng ta…”
“Trong thẻ sự kiện có kết cục ‘thoát khỏi homestay’!” Cố Thần Phong thốt lên: “Lúc xáo bài tớ nhìn thấy! Không chừng rút trúng tấm thẻ đó, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này!”
Lớp phó học tập: “Đừng vui mừng quá sớm, bên này còn có một chồng thẻ đây này. Trước khi thoát ra ngoài, ai biết còn sẽ rút trúng thẻ sự kiện kỳ quái nào chứ.”
Loại trò chơi khủng bố quái dị này, không cần nghĩ cũng biết sẽ không cho họ cơ hội để ăn gian. Việc họ có thể làm chỉ là ngoan ngoãn tiếp tục chơi trò chơi.
… Trên thực tế, chơi ăn gian vào thời điểm này có thể xem là hành vi tìm chết tiêu chuẩn. Tư Đồ Nhiên nhìn đống thẻ sự kiện một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Nếu tìm chết mà chỉ có mình gặp xui xẻo thì thôi không nói làm gì, nhưng bây giờ những người khác đều ở đây, không chừng họ cũng sẽ gặp xui theo. Tư Đồ Nhiên tìm chết cũng có nguyên tắc, có thể tự gánh vác hậu quả do mình gây ra, nhưng không thể liên lụy tới người khác.
… Mặc dù xét theo cốt truyện gốc thì đám người này vốn dĩ cũng không có hy vọng sống sót là bao.
Nhưng sau một hồi xoắn xuýt, trái lại nhắc nhở cô một sự kiện khác.
“Nói chứ, lúc cậu Chung Tư Gia kia đưa trò board game này có nói thêm câu gì đặc biệt không?” Cô hỏi Cố Thần Phong: “Hay là làm việc lạ gì không?”
Cố Thần Phong nhớ lại một lát rồi lắc đầu: “Hình như không có. Cậu ta chỉ xách hộp trò chơi vào nhà rồi nói đây là trò board game kiểu mới mà phòng làm việc của bạn cậu ta nghiên cứu ra, sau khi chơi xong cảm thấy khá hay nên mang đến cho chúng ta. Sau đó cậu ta ngồi một lát rồi bảo phải đến bệnh viện chăm sóc ba cậu ta…”
“Khoan đã, chờ chút.” Tiểu Mễ bỗng xen miệng vào, vẻ mặt quái dị: “Trước đó tớ đã định hỏi rồi. Cố Thần Phong, Chung Tư Gia có nói rõ là sẽ ‘đến bệnh viện’ không?”
“…” Cố Thần Phong lại suy nghĩ một hồi, sau đó chợt bừng tỉnh: “Đúng là không có thật.”
Cha của Chung Tử mắc bệnh nặng từ khi cậu ta học cấp hai, phải thường xuyên chạy chữa. Cũng vì thế nên Chung Tư Gia mới bỏ học… Thành tích học tập của cậu ta vốn không tốt, ngay cả trường cấp ba liên thông cũng không thi đỗ, tự nhận thấy mình học tiếp cũng không có hy vọng gì nên dứt khoát ra ngoài làm thuê kiếm tiền.
Thậm chí hôm nay đến đây tán gẫu với Cố Thần Phong, cậu ta còn nói chuẩn bị trả một cái giá lớn để điều chế thuốc cho cha mình. Cho nên khi cậu ta nói rằng “phải đi chăm ba tôi”, Cố Thần Phong mới đương nhiên cho rằng cậu ta sẽ đến bệnh viện để chăm sóc người bệnh.
Không ngờ nghe câu này, sắc mặt Tiểu Mễ càng khó coi hơn.
“Chuyện là thế này, cô của tớ là bác sĩ, làm việc ở bệnh viện số 9.” Cô ấy khẽ nói: “Chú Chung cũng thường xuyên đến bệnh viện số 9, hai người họ quen nhau.”
“Khoảng chừng một tuần trước, cô của tớ từng nói với tớ là chú Chung đã… không còn nữa rồi.”
Đây là đề tài vô tình nhắc tới trong lúc tán gẫu, cô của cô ấy không có khả năng lừa gạt cô ấy. Vậy thì câu hỏi ở đây là:
Chung Tư Gia nói phải đi “chăm ba tôi”… Rốt cuộc là chăm kiểu gì?
Hay nói đúng hơn, người mà cậu ta phải chăm sóc, rốt cuộc là ai?
Tiểu Mễ vừa dứt lời, phòng khách lại lần nữa chìm vào yên lặng.
Đây vốn là tin tức khiến người ta thổn thức, nhưng khi nghe thấy trong trường hợp này lại chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.
“Không… không còn nữa á?” Cố Tiêu Nhã khó tin: “Vậy thì cậu ta nói điều chế thuốc cho ba… Nghĩa là sao?” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)
Không ai trả lời câu hỏi của cô ấy. Một lát sau lại nghe lớp phó học tập nói: “Tớ còn một câu hỏi nữa, Chung Tư Gia đến từ thành phố nào?”
“Thành phố A.” Cố Thần Phong không cần suy nghĩ: “Cậu ta đi làm thuê ở thành phố đó.”
“Thành phố A? Chẳng phải tháng trước mới xảy ra án mạng giết người ở đó à?” Giọng Cố Tiêu Nhã run rẩy: “Cũng là trong một cuộc liên hoan, một nhóm người mở tiệc ở biệt thự, kết quả đều chết hết…”
Còn có chuyện này à? Tư Đồ Nhiên không nhịn được mà vểnh tai lên, nhưng lớp trưởng đã chen vào ngắt lời cô ấy.
“Đã là thời điểm này rồi, suy nghĩ mấy chuyện đó cũng vô ích, chỉ tổ tự dọa mình thôi.” Lớp trưởng kéo mọi người về đề tài ban đầu, cố gắng giữ vững giọng điệu bình tĩnh: “Vẫn nên tiếp tục chơi trò chơi đi. Kế tiếp đến lượt ai?”
“Tư Đồ Nhiên là người chơi đầu tiên sống lại nên nhảy đến lượt của cậu ấy luôn.” Nói rồi, lớp phó học tập đưa xúc xắc cho Tư Đồ Nhiên. Vẻ mặt cô ấy vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay run lẩy bẩy, xúc xắc gần như rơi vào lòng bàn tay Tư Đồ Nhiên.
Tư Đồ Nhiên vỗ lên cánh tay cô ấy tỏ vẻ an ủi, sau đó ném bừa xúc xắc, cầm quân cờ tiến lên tám ô.
Vừa lúc dừng lại ở “ô sự kiện”.
Cô lưu loát rút thẻ, nhưng tấm thẻ này lại không phải chỉ có mỗi hình vẽ như những tấm thẻ trước... hình vẽ đồng hồ báo thức bao trùm chữ viết li ti có thể thấy bằng mắt thường. Tư Đồ Nhiên hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn lướt qua mặt bàn, lúc này mới phát hiện chiếc đèn pin lúc trước đã biến mất.
Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện điểm này, lại lần nữa gợi ra một đợt thảo luận. Cô không tham dự vào mà trực tiếp xem chữ viết trên tấm thẻ, đọc xong một lần, ánh mắt cô lập tức thay đổi.
…
Chuyện bên lề:
Tư Đồ Nhiên: ? Mình chỉ đến đây để cày điểm tìm chết thôi mà, sao độ thiện cảm cũng tăng lên theo thế?