Tiếng kêu lần này là của một bạn nữ… Chỉ thoáng lướt qua chứ không kéo theo hiện tượng gì.

Từ Đồ Nhiên tranh thủ nhai một viên kẹo cầu vồng khác. Nhưng còn lớp trưởng đã lo lắng xông tới: “Sao vậy?”

“Tiểu Mễ mới rút được thẻ sự kiện!” Lập tức có người trả lời, giọng điệu không dám chắc cho lắm: “Cậu ấy… Ờm, hình như bị hoảng sợ vì hình vẽ trên thẻ.”

“Cái gì?” Lớp trưởng vội đi đến bên cạnh Tiểu Mễ, chỉ thấy mặt mũi cô ấy kinh hoảng, mà trước mặt cô ấy là một tấm thẻ bài được lật lên.

Trên thẻ bài chỉ có hình vẽ một chiếc tủ mở được một nửa.

“Chỉ có thế thôi hả? Thế thì sợ cái gì?” Cố Thần Phong ở bên cạnh nói.

“Không… không phải…” Tiểu Mễ vẫn còn hốt hoảng: “Lúc nãy tớ… lật lên… trong đó còn có một người phụ nữ.”

“… Hả?”

“Ngay lúc tớ lật thẻ lên, trong tủ, có một người phụ nữ!” Tiểu Mễ gào lên: “Tay cô ta vịn cửa tủ, ngón tay xám ngắt, đang thò đầu nhìn ra ngoài… Ai ngờ mới thoắt cái đã không thấy cô ta đâu nữa!”

Lúc nói câu này, giọng cô ấy còn hơi run rẩy, trông không giống như đang nói dối. Nhưng những người khác nhìn chằm chằm vào thẻ bài mãi một hồi mà vẫn chỉ thấy mỗi cái tủ quần áo.

Mấy cô cậu học sinh vây quanh chiếc bàn đưa mắt nhìn nhau. Ngoại trừ lớp trưởng, không một ai coi trọng chuyện này: “Chắc cậu chỉ nhìn nhầm thôi, chẳng phải bọn mình vẫn đang dùng cái đèn pin kia sao? Chắc là bị lóa mắt đấy.”

“Đúng đúng đúng, chắc thế rồi.”

“Mà nói chứ, nội dung trên thẻ bài là gì thế?”

Chỉ một câu khiến mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào tấm thẻ sự kiện trong tay Tiểu Mễ.

Lớp phó thể dục đứng bên cạnh cô ấy thuận tay cầm tấm thẻ, bật đèn pin lên rồi đọc từng câu từng từ:

“Sự kiện: Bạn lỡ phát hiện ma nữ bị phong ấn trong tủ quần áo. Chẳng mấy chốc cô ta sẽ rời khỏi tủ quần áo, lởn vởn trong homestay trong vòng ba phút kế tiếp… Hơn nữa sẽ bắt cóc một người trong số các bạn…”

Đọc đến đoạn sau, giọng lớp phó thể dục rõ ràng đã trở nên quái dị: “Sau khi tủ quần áo xuất hiện, các bạn có năm phút để chuẩn bị. Đứa trẻ may mắn? Đứa trẻ đen đủi? Ma nữ thiên vị nhất là đứa trẻ học kém nhất.”

Vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Mấy giây sau mới nghe lớp phó thể dục lúng túng cười nói: “Ờm… hình như lần đầu tiên rút trúng thẻ sự kiện kiểu này thì phải. Chắc chỉ yêu cầu bọn mình chơi trốn tìm thôi…”

Còn chưa dứt lời thì bỗng nghe thấy “Rầm” một cái, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng tối hoàn toàn, lại lần nữa khiến mọi người kinh hãi thét toáng lên.

Trong bóng đêm, chỉ có chiếc đèn pin trên tay lớp phó thể dục là vẫn còn chiếu sáng. Mọi người đều nhích lại chỗ cậu ta theo phản xạ, nhưng ngay giây sau lại nghe “tách” một tiếng, đèn điện trong phòng tự động bật lên, căn phòng lại khôi phục ánh sáng.

Nhưng không một ai cảm thấy vui vì điều đó.

Bởi vì ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn tối om… Có trời mới biết bây giờ mới là hơn ba giờ chiều, sao ngoài trời lại đen thui đến mức này?

Một lý do khác, chính là vì cái tủ kia.

Trong góc phòng vốn trống trơn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc tủ rất lớn.

Màu đen, vỏ sắt, bên ngoài toàn là vết rỉ sắt, còn quấn dây xích từng vòng từng vòng, trên dây xích cũng được dán không ít lá bùa, ở chính giữa còn treo một cái khóa bản to.

Không ai biết thứ này tự dưng xuất hiện ở đây bằng cách nào. Lớp phó thể dục đứng gần chiếc tủ nhất cẩn thận bước tới, nhưng lại bị lớp trưởng kéo lại. Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng: “Đây là thứ gì vậy?”

“…” Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta. Nhưng tất cả mọi người dường như đều suy nghĩ tới cùng một đáp án…

Đó là chiếc tủ phong ấn “ma nữ”.

Căn phòng bỗng chìm vào một thoáng yên tĩnh quỷ dị, ngay sau đó, không biết ai xung phong, bỗng chốc lại loạn cào cào hết lên.

“Đm, tóm lại tình hình bây giờ là thế nào? Có ma thật ư?!”

“Đừng sợ, tất cả đừng sợ! Thế giới này là duy vật, đừng sợ! Đừng chạy lung tung!”

“Là trò chơi khăm thôi phải không? Ai trong số các cậu làm? Thừa nhận đi, không là tôi đánh cậu ta!”

“Ông chủ homestay đâu? Chắc đang ở gần đây thôi phải không? Gọi điện cho ông ta đi!”

“Mau ra ngoài đi, tớ không muốn ở lại đây nữa đâu…”

Có người xông đến chỗ cửa, vặn tay nắm cửa mấy cái nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Rồi lại nhìn về phía cửa sổ, có thể mở được, nhưng sau khi mở ra chỉ thấy vách tường đen thui, cứ như được lấp lại bằng xi măng, vô cùng kiên cố.

Điện thoại đều bị chết máy, biến thành một cục gạch điện tử vô dụng, muốn gọi điện cũng không gọi được.

Mấy căn phòng khác trong homestay thì vẫn vào được, nhưng tất cả đều không có một bóng người, cửa sổ cũng đều bị tường đen bịt kín. Trong mỗi căn phòng còn xuất hiện thêm một chiếc tủ vỏ sắt giống hệt cái ngoài đại sảnh.

Chuyện đã đến nước này, cho dù khó tin đến mấy thì cũng không thể nào tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

Nếu là chơi khăm thì không thể làm đến mức này.

Mấy cô cậu học sinh tụ tập trong đại sảnh, trên trán đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Lớp trưởng đang cố gắng trấn an mọi người thì bất thình lình có tiếng vang “rầm rầm” truyền ra từ trong chiếc tủ. Gian phòng lập tức vang lên tiếng la hét không ngừng, mọi người túm lại với nhau, như một đám thú con ôm nhau run rẩy.

“Không phải chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ông chủ homestay đã lên kế hoạch từ trước…”

“Ông chủ gì? Board game này có phải là homestay chuẩn bị đâu, là Chung Tử mang tới!”

“Chung Tử? Chung Tư Gia? Thật hay đùa vậy? Tớ nhớ hồi trước đâu có bảo là cậu ta sẽ đến!” - ứng dụng t.y.t

“Chính cậu ta đến mà, tớ còn tưởng là ai trong số các cậu kêu cậu ta đi cùng.” Cố Thần Phong vừa che chở Cố Tiêu Nhã vừa vội vàng nói: “Cậu ta đến sớm hơn các cậu, ngồi một lát rồi nói phải đến bệnh viện chăm ba cậu ta nên về trước, chỉ để lại hộp board game này!”

Cố Thần Phong cũng không nghĩ nhiều, về sau mọi người đều đến đông đủ nên mở ra chơi luôn, ai ngờ sẽ gặp phải loại chuyện này!

… Mà khoan!

Cậu ta chợt quay sang nhìn về phía lớp trưởng đang cố ra vẻ bình tĩnh, nhớ lại lúc nãy đối phương bị “động kinh”, dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục.

Còn nữa… Tại sao lúc nãy họ lại tiếp tục chơi board game kia? Rõ ràng đã có người xảy ra chuyện cơ mà! Những lúc thế này, chẳng phải nên tìm bác sĩ trước sao?

Đầu óc Cố Thần Phong rối bời, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai cậu ta: “Chung Tư Gia? Ai thế?”

Cậu ta giật nảy mình, quay sang nhìn thì mới phát hiện không biết từ khi nào Từ Đồ Nhiên đã đi đến bên cạnh mình.

Trông cô không hoảng sợ gì cả, thậm chí ánh mắt nhìn chiếc tủ lớn kia còn có phần hứng thú, vừa nhìn vừa nhai kẹo cầu vồng.

Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Phong, cô rất thân thiện chìa gói kẹo về phía cậu ta.

Cố Thần Phong: “…”

Cậu ta lắc đầu, mất mấy giây bình tĩnh lại rồi mới trả lời: “Thì… Là cậu bạn hồi cấp hai, thành tích rất kém. Sau khi thi lên cấp ba xong cậu ta tới nơi khác làm công luôn. Mấy ngày trước mới trở về…”

Nói xong, cậu ta bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Nhóm bọn họ đều học cùng lớp hồi cấp hai, sau đó cùng nhau lên cấp ba của trường. Chỉ có hai người đặc biệt là Từ Đồ Nhiên và Chung Tư Gia. Từ Đồ Nhiên học lớp 8 rồi chuyển trường sang nơi khác, không học lớp 9 cùng họ; Chung Tư Gia thì rời đi sau khi tốt nghiệp cấp 2.

Vậy thì không lý nào Từ Đồ Nhiên lại không biết Chung Tử, tốt xấu gì cũng học cùng lớp hai năm mà…

Dường như nhận thấy sự hoang mang của cậu ta, Từ Đồ Nhiên cười nói: “Xin lỗi nhé, lâu quá rồi nên tôi cũng ngờ ngợ.”

Cố Thần Phong: “…”

Cậu ta vẫn cảm thấy là lạ, nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc suy nghĩ tới chuyện đó. Tiếng “Rầm rầm rầm” vẫn không ngừng truyền ra từ trong tủ, cứ như thể ai đó ở bên trong đang ra sức đập mạnh vào cửa tủ, khiến mọi người lại tiếp tục thót tim. Đúng vào lúc này, lớp phó thể dục dũng cảm lại lần nữa ra mặt:

“Không được, không thể cứ chờ mãi thế này được!”

Cậu ta đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó kéo hai cái ghế dựa đặt trước cửa tủ rồi quay lại nói: “Chúng ta đừng túm tụm như thế nữa! Tất cả chia nhau tìm chỗ trốn, trốn qua ba phút có lẽ sẽ không sao đâu…”

Nghe vậy, Cố Thần Phong nhất thời cuống lên: “Cậu làm trò vớ vẩn gì vậy! Làm thế khác nào tìm chết chứ!”

Lớp phó thể dục: ?

“Biết bộ Trang Viên Bão Tuyết, không!” Cố Thần Phong xem rất nhiều phim, cuối cùng lúc này đầu óc cũng trở nên tỉnh táo: “Người chết trước tiên trong phim kinh dị là loại người nào? Chắc chắn là người bị lạc đàn!”

Dù lời nói này có lý hay không, chí ít vẫn rất có sức đe dọa đối với người khác. Từ Đồ Nhiên đứng bên cạnh chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, hỏi với vẻ tràn đầy tinh thần hiếu học: “Rồi còn gì nữa?”

Cố Thần Phong: “Hả?”

“Trong phim kinh dị ấy, còn loại người nào dễ chết nhất nữa?” Từ Đồ Nhiên không từ bỏ bất cứ cơ hội học tập nào: “Ngoại trừ người lạc đàn thì còn ai nữa?”

“Còn… còn tuýp người rảnh quá nên đi vệ sinh. Nhà vệ sinh là nguy hiểm nhất!” Cố Thần Phong bị cô hỏi đến mức đơ người ra đó, bực bội dịch sang bên cạnh mấy bước: “Mấy cái không gian khép kín kiểu đó đều rất nguy hiểm, nhất là cửa bị khóa trái, phòng tối om. Tầng nào không có ai là đều dễ xảy ra chuyện. Rồi thêm cả trường hợp có âm thanh lạ, có bóng dáng lạ thế này, những lúc như vậy tuyệt đối không được lại gần để kiểm tra, ai kiểm tra người đó tặng đầu người… Ơ khoan!”

Phổ cập kiến thức đến nửa chừng, cuối cùng cậu ta cũng nhận thấy có gì đó sai sai: “Cậu hỏi nhiều vậy làm gì? Cậu… Từ Đồ Nhiên?!”

Cậu ta vừa quay sang thì mới phát hiện Từ Đồ Nhiên ở bên cạnh mình đã không thấy bóng dáng.

Gần như cùng lúc đó, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn… Tay vịn cầu thang không có khe hở nên từ góc độ của họ không thể thấy tình hình trên cầu thang, do đó Cố Thần Phong phải mất một lúc lâu mới nhận ra đây là tiếng Từ Đồ Nhiên bước lên cầu thang.

“Ấy! Từ… Từ Đồ Nhiên?” Cố Tiêu Nhã cẩn thận lại gần cầu thang, hạ giọng kêu lên: “Cậu đi đâu vậy? Đừng chạy lung tung!”

Giọng Từ Đồ Nhiên bay xuống từ trên lầu: “Đừng lo cho tôi. Tôi lên tầng đi vệ sinh một mình!”

Cố Thần Phong: …

Vip pro, đủ hết mọi yếu tố luôn!

Uổng công cậu ta nói sa sả từ nãy, hóa ra nói cho ma nghe.

Cố Tiêu Nhã vẫn không yên lòng nên muốn đi theo cô, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng “Rầm” từ chiếc tủ đằng sau, hai chân bỗng mềm nhũn.

Cố Thần Phong vội vàng bước lên trước, kéo chị gái mình về chỗ cũ: “Chị lo cho cậu ta làm gì? Em đã bảo với chị rồi, cậu ta không được bình thường đâu!”

Nói xong, cậu ta đưa mắt nhìn cầu thang, đang định nói hay là để mình đi tìm thì lớp trưởng bỗng lên tiếng:

“Đủ rồi, thời gian có hạn.” Nói xong, cậu ta chỉ vào đồng hồ thạch anh trên cổ tay mình: “Chúng ta nên suy nghĩ cách để mình sống sót thì tốt hơn.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Nghe thấy lời nói của mình, mấy đứa nhóc kia sẽ có phản ứng gì, sẽ làm hành động gì, Từ Đồ Nhiên không biết, cũng chẳng quan tâm.

Trước khi rời đi cô đã ra hiệu cho lớp trưởng. Cậu nhóc đó từng nhận ân tình của cô, hơn nữa có thể ổn định được mọi người nên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như dẫn người đuổi theo cô.

Mục tiêu của Từ Đồ Nhiên rất rõ ràng, cô nhắm thẳng vào buồng vệ sinh cuối hành lang tầng ba. Nhưng trên đường đi cô còn không quên vào xem các phòng, tìm kiếm âm thanh lạ hay bóng dáng lạ nào đó… Tiếc rằng ngoại trừ cái tủ bự ồn ào kia ra thì chẳng có bất cứ thứ gì.

Phải công nhận, phán đoán của Cố Thần Phong vẫn rất chính xác. Cô mới lạc đàn một mình là đã nhận được tiếng thông báo điểm tìm chết tăng lên.

Tầm 10 điểm.

Cái âm thanh kia, cứ “Ting” một cái là lại khiến người ta sung sướng vô cùng.

Đương nhiên, Từ Đồ Nhiên cũng đoán rằng điều này có liên quan tới thân phận của cô: hiện giờ cô là người đầu tiên bị đào thải trong tất cả người chơi. Mà trong thẻ sự kiện cũng nhắc nhở, ma nữ “thiên vị đứa trẻ có thành tích kém nhất”.

Lại kết hợp với 3 điểm tìm chết mà cô nhận được lúc bị đào thải, trong lần truy sát kế tiếp, ai sẽ bị ma nữ theo dõi đầu tiên, kết quả không cần nói cũng biết.

Còn chuyện tìm chết xong sẽ như thế nào, nói thật cô vẫn chưa nghĩ tới. Nhưng à kệ xác nó, thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng…

Từ Đồ Nhiên đẩy cửa phòng vệ sinh trước mặt ra.

Trong nhà vệ sinh cũng có một cái tủ sắt cực lớn, không gian chật hẹp bị chiếm cứ hơn một nửa, ánh đèn sáng sủa chiếu xuống, có thể thấy những vết máu loang lổ trên cửa tủ.

Thời gian năm phút để trốn đã trôi qua hơn một nửa, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cái khóa bản to treo giữa tủ tự động rơi xuống, cửa tủ hơi mở ra, một bàn tay xám ngoét thò ra từ trong bóng tối, đặt lên cửa tủ.

Từng luồng khí đen phun ra từ trong tủ, Từ Đồ Nhiên bình tĩnh chớp mắt, ngay sau đó phán đoán dựa vào sự nhạy cảm sâu sắc của mình: hình như cũng ở mức tương đương với cái bóng bám lấy lớp trưởng lúc nãy…

Được lắm, có vẻ cũng dễ xử.

Từ Đồ Nhiên tự khẳng định gật đầu, đưa mắt nhìn chung quanh, lấy một cái búa nhỏ từ phòng chứa đồ bên cạnh, ước lượng trong tay để thử cảm giác rồi hài lòng gật đầu, đóng cửa phòng đằng sau lại.

Cô ghi nhớ lời dạy bảo của Cố Thần Phong, không quên khóa trái cửa, còn thuận tay tắt đèn.

Nhà vệ sinh bỗng chìm vào yên lặng, ngay cả tủ sắt cũng không còn phát ra tiếng vang nữa.

Từ Đồ Nhiên chờ mấy giây mà không nghe thấy tiếng thông báo điểm tìm chết tăng lên, âm thầm thở dài, lại bật đèn lên.

Má nó chứ, 1 sao!

Ở bên kia.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy lên theo đường núi, đi vòng quanh homestay mấy vòng lớn, cuối cùng bất đắc dĩ dừng lại cách đó năm mươi mét.

Cửa kính xe hạ xuống, có người giơ ống nhòm nhìn về phía homestay, thở dài.

“Không vào được rồi.”

“Thế thì phải làm sao?” Thiếu nữ áo đỏ ngồi ghế sau kinh ngạc nói: “Bên trong có nhân loại mà.”

“Sao tôi biết được. Vùng ‘vực’ này đã hình thành, đẳng cấp của thứ gớm ghiếc cấu thành cái vực này cao hơn chúng ta nhiều, cho dù cố tấn công cũng không vào được.”

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ “chậc” một tiếng, buông ống nhòm: “Cũng tại người bên trong tự tìm chết thôi. Chỉ khi tiến hành đủ nhiều ‘nghi thức’ thì thứ gớm ghiếc kia mới sinh ra được một ‘vực’ hoàn thiện. Nếu nói bên trong không ai từng tiến hành nghi thức thì tôi không tin đâu. Có lẽ trong đó là một đám Mật giáo đồ tìm chết cũng nên.”

“Lỡ họ bị lừa thì sao? Bây giờ thứ gớm ghiếc đều xấu xa lắm.” Thiếu nữ vẫn không từ bỏ ý định: “Bây giờ xin trợ giúp còn kịp không?”

“Không còn kịp nữa rồi… Người gần đây có đẳng cấp co chỉ có Dương Bất Khí, nhưng anh ta muốn đến đây thì ít nhất cũng phải tám tiếng. Thời gian dài cỡ đó đủ để người bên trong hoàn toàn bị nuốt chửng.”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi còn chuyện khác phải về thành phố A một chuyến, hai người chờ ở đây chuẩn bị để quan sát ghi chép, chờ ‘vực’ đóng cửa thì nhớ thu dọn cho kỹ… Bye nhé.”

Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo măng tô màu đen bước xuống rồi quay trở về theo con đường đi tới. Khi đi được trăm mét, anh ta bỗng dừng bước

Anh ta quay đầu nhìn về phía homestay đằng sau. Tòa nhà cố ý xây theo kiểu cổ điển như được bao phủ trong một lớp sương mù mờ mịt, khiến người ta không thể thấy rõ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm lớp sương mù mấy giây rồi lặng lẽ thở hắt ra một hơi, lấy một đóa hoa trắng gấp bằng giấy trong túi áo rồi đặt xuống đất, xoay người rời đi.

Chuyện bên lề:

Người đàn ông: Yên nghỉ nhé, cứ nằm ngửa ra đó đi, không cứu được nữa đâu.

Từ Đồ Nhiên: Xử được, xử được mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play