Tiếng thét chói tai, tiếng ngã xuống đất, sau đó là một trận rối loạn. Chỉ mới chốc lát sau, bên bàn đã loạn cào cào.

Cậu lớp trưởng vốn có khí chất nhã nhặn giờ đã ngã xuống mặt đất không ngừng co giật, hai tay bóp cổ mình, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ gay, hai chân quơ đạp loạn xạ khiến cái bàn rung ầm ầm. Cố Thần Phong và một cậu bạn khác đang ra sức gỡ tay cậu ta ra, nhưng không thể nào gỡ nổi.

“Trời ạ! Chuyện gì thế này?” Cố Tiêu Nhã xoay người bước tới, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Cố Thần Phong cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn cố gắng gỡ tay lớp trưởng: “Không biết nữa, tự dưng cậu ấy tự bóp cổ mình! Mọi người đừng đứng đực ra đấy nữa, mau gọi điện thoại đi!”

“Tớ không gọi được!” Tiểu Mễ vội la lên: “Thật là… Sao lại chết máy vào đúng lúc này…”

“Điện thoại của tớ biến đâu mất rồi ý! Còn Tiểu Nhã thì sao?”

Nghe vậy, Cố Tiêu Nhã vội vàng lấy di động của mình ra, vừa mở màn hình lên đã thấy xuất hiện thông báo “Sắp hết pin”… Sau đó di động tự động sập nguồn.

Cô ấy sốt ruột đến mức liên tục bấm nút khởi động máy, sau đó bỗng nhiên hoàn hồn: “Khoan đã, vẫn còn Từ Đồ Nhiên…”

Còn chưa dứt lời thì chợt có một bóng người lướt qua bên cạnh mình, Cố Tiêu Nhã kinh ngạc quay sang, đối diện với nửa bên mặt như đang trầm tư của Từ Đồ Nhiên.

“Xin lỗi, phiền các cậu nhường đường chút nào. Tôi từng học cấp cứu.” Cô chém gió bằng cái mặt tỉnh bơ, đồng thời tiến lại gần.

Có lẽ vì giọng điệu của cô quá mức bình tĩnh nên lớp phó thể dục đang giữ lớp trưởng thật sự bị cô lừa, bất giác muốn buông tay ra, nhưng lại bị Cố Thần Phong ngăn cản.

“Cấp cứu? Cậu ư?” Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên bằng ánh mắt không chút tin tưởng: “Cậu… Ôi thôi từ từ, tạm thời cậu đừng tới đây vội!”

Lớp trưởng trông nhã nhặn gầy yếu, nhưng giờ lại khỏe đến đáng sợ, hai người họ cũng không đè lại nổi. Cố Thần Phong sợ người khác lại gần sẽ bị thương nên định đánh cậu ta ngất xỉu trước. Nào ngờ cậu ta vừa dứt lời thì đã thấy Từ Đồ Nhiên sải bước đi tới.

Trong tay cô còn cầm một con dao gọt trái cây không biết lấy ở đâu ra.

Cố Thần Phong hãi hồn.

Hay lắm bro… Cậu ta chỉ định làm cho lớp trưởng tạm thời không thể nhúc nhích thôi, nhưng nhỏ điên này lại muốn làm cậu ta vĩnh viễn không thể nhúc nhích được luôn!

Thế là cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn. Cố Thần Phong và lớp phó thể dục còn đang ra sức đè lớp trưởng xuống, thì ở bên kia các bạn nữ lo lắng vây quanh Từ Đồ Nhiên, không biết có nên ngăn cô lại không. Còn có người chạy ra hành lang, gào giọng gọi chủ homestay không biết đã chạy đi đâu rồi…

Trong lúc hỗn loạn, Từ Đồ Nhiên đã ngồi xuống trước mặt lớp trưởng, giơ cao con dao gọt trái cây trong tay.

“Cậu bị điên à…” Cố Thần Phong vội ngăn cản, nhưng lại bị Từ Đồ Nhiên linh hoạt né tránh, con dao gọt trái cây đâm mạnh xuống dưới.

Lại tiếp tục mấy tiếng hét vang lên, có người sợ hãi bịt mắt.

Chờ một lát không nghe thấy tiếng động nào đáng sợ hơn, mở mắt ra mới phát hiện con dao trong tay Từ Đồ Nhiên không hề đâm trúng lớp trưởng.

Cô đâm xuống sàn nhà bằng gỗ bên cạnh đầu cậu ta, để lại một vết cắm rất rõ ràng.

Lớp trưởng vốn đang ra sức bóp cổ mình cứ như sực tỉnh, cơ bắp căng chặt cũng dần dần thả lỏng, hai tay đang bóp cổ cũng buông ra.

“…” Cố Thần Phong và lớp phó thể dục đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng buông tay, thở hắt ra một hơi.

“Ghê, ghê đấy.” Cậu ta thở hổn hển nhìn về phía Từ Đồ Nhiên: “Sao cậu làm được vậy?”

“Liệu pháp sốc, rất có tác dụng với một số chứng bệnh bộc phát cấp tính.” Từ Đồ Nhiên lại tiếp tục chém gió với vẻ tỉnh rụi, cầm dao đứng dậy. Lúc này Cố Thần Phong mới để ý, không biết từ khi nào trên ngón út tay phải của cô có đeo một chiếc nhẫn màu bạc, sáng lấp lánh.

Lớp trưởng nằm trên sàn nhà được đỡ dậy, vẻ mặt vẫn còn kinh hồn bạt vía, há miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn lướt qua mặt bàn, mặt cậu ta bất chợt biến sắc, vội vàng ngậm miệng.

Từ Đồ Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy một tấm thẻ sự kiện được lật lên. Cô đi tới cầm tấm thẻ lên xem thì thấy trên thẻ là hình vẽ một chiếc đồng hồ, kim giờ chỉ về phía mười hai giờ.

“Đây là tấm thẻ mà lớp trưởng mới rút được.” Cô bạn tên Tiểu Mễ đi đến nói nhỏ với cô. Có lẽ  do lúc nãy Từ Đồ Nhiên “cấp cứu” lớp trưởng nên bây giờ thái độ của họ đối với cô đã  trở nên dịu hơn hẳn, cô bạn kia nói chuyện còn có phần ngượng ngùng, âm thầm nói xin lỗi với Từ Đồ Nhiên.

Từ Đồ Nhiên đáp một tiếng, nhớ lại ánh sáng mà lúc nãy mình chú ý tới, ánh mắt cô xoay chuyển, nhặt một cái đèn pin nhỏ trên bàn: “Trước khi xảy ra chuyện, cậu ta có đọc thẻ sự kiện không?”

Tiểu Mễ gật đầu.

Mỗi khi có người đi đến ô vuông đặc biệt thì nhất định phải rút một tấm thẻ sự kiện, sau đó hoàn thành yêu cầu thử thách ghi trên thẻ. Nếu không hoàn thành sẽ bị “Đào thải”.

Thẻ bài đều được đặc chế, phải rọi đèn pin được tặng kèm theo hộp bài thì mới đọc được chữ viết trên thẻ. Từ Đồ Nhiên tìm được chiếc đèn pin nhỏ kia, soi lên thẻ bài, tấm thẻ vốn dĩ chỉ có hình vẽ lập tức hiện lên dòng chữ nhỏ nhưng rõ ràng.

[Sự kiện: Bạn đã chấp nhận thử thách can đảm của chủ nhân homestay. Bây giờ hãy tách hai chân đứng thẳng, cúi xuống nhìn ra đằng sau từ giữa hai chân, hơn nữa trong quá trình quan sát không được phép phát ra tiếng động, không thể di chuyển, không thể nhắm mắt. Trụ được năm giây thì coi như hoàn thành thử thách.]

[Nhắc nhở thân thiện: Tầm mắt quan sát của bạn chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của người khác. Nếu người thử thách nhìn thấy thứ gì kỳ lạ thì đừng chia sẻ với những người chơi khác, làm trái với yêu cầu này thì tự gánh chịu hậu quả.]

… Bảo sao.

Lông mày Từ Đồ Nhiên khẽ nhướng lên.

Cô xác nhận lại với Tiểu Mễ, quả nhiên tiếng thét chói tai lúc nãy là của lớp trưởng khi “chấp hành” thử thách trên thẻ bài.

Khi đó cậu ta đang cúi xuống nhìn ra đằng sau, vì vấn đề góc độ nên người khác không thấy được sắc mặt của cậu ta, chỉ biết rằng cậu ta bỗng nhiên hoảng sợ hét toáng lên một tiếng rồi cả người ngã gục về phía trước, đồng thời chỉ về phía cầu thang dẫn lên tầng hai nói ú ớ câu gì đó, nói xong thì bắt đầu ra sức tự bóp cổ mình.

“Cứ như bị ma nhập ấy.” Nhớ lại tình huống lúc đó, Tiểu Mễ vẫn cảm thấy hết sức đáng sợ.

Từ Đồ Nhiên lại nói thầm trong lòng, tự tin lên nào, bỏ hai từ “cứ như” đi.

Thân là người xuyên sách, ở một vài khía cạnh nào cô nhạy cảm hơn người khác, cũng có thể “nhìn thấy” nhiều thứ hơn…

Ai bảo lớp trưởng tự bóp cổ mình? Từ Đồ Nhiên thấy rất rõ, khi đó sau lưng cậu ta rõ ràng có một cái bóng màu đen. Cái bóng đó vẫn luôn điều khiển hai tay của cậu ta ra sức bóp cổ mình.

Có lẽ khi đó lớp trưởng đã vô thức tiết lộ thứ mà mình nhìn thấy, kết quả đã bị “trừng phạt”.

Đây cũng là lý do tại sao lúc nãy cô lại cầm dao đâm xuống sàn nhà… Thực ra thứ mà cô đâm vào chính là đầu của bóng đen ấy. Bóng đen bị đâm trúng đau quá nên chạy trốn, thế nên lớp trưởng mới được cứu.

Nhớ đến đây, Từ Đồ Nhiên không kìm lòng được mà duỗi tay vuốt ve cái nhẫn trên ngón út của mình.

Đây cũng không phải một chiếc nhẫn bình thường mà là đạo cụ trong chiếc hộp mù mà hệ thống cho cô, đặc tính của nó là giúp người đeo nhẫn có khả năng tấn công tất cả những thứ tồn tại. Nếu không có chiếc nhẫn này thì lúc nãy Từ Đồ Nhiên thật sự không dám chắc mình có thể cứu lớp trưởng.

May mà hành động cứu người tại hiện trường này dường như không nằm trong những hành vi bị giới hạn của người xuyên sách, điều này làm Từ Đồ Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng chỉ đến đây để tìm chết chứ không phải để nhặt xác cho người ta. Nếu thật sự phải trơ mắt nhìn mọi người chết hết như trong cốt truyện thì có trời mới biết đến đoạn sau sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức.

Ánh mắt Từ Đồ Nhiên thoáng thay đổi, thấy Tiểu Mễ ở đằng sau đã bắt đầu sửa soạn lại mặt bàn bị lộn xộn, cô chỉ nghĩ cô ấy đang chuẩn bị cất hộp board game đi, bèn trả thẻ bài và đèn pin về chỗ cũ.

Sau đó cô hỏi người thứ bảy vốn nên tham dự buổi họp mặt này là ai, nhưng Tiểu Mễ lại lộ vẻ khó hiểu: “Còn ai đến nữa ư? Tớ không biết, ban đầu cũng chỉ định là có mấy người bọn tớ thôi.”

Từ Đồ Nhiên cũng tới sau này mới được thêm vào.

Nghe xong, Từ Đồ Nhiên hơi trầm tư, sau đó lấy cớ muốn nghỉ ngơi mà lên lầu một mình, bắt đầu đi dạo trong homestay… Một mặt là để tìm xem “người thứ bảy” không có mặt tại hiện trường, mặt khác là để tránh những lời chất vấn về việc cứu người. Dù sao cô cũng chẳng hiểu gì về y, nếu gặng hỏi kỹ hơn thì e sẽ lộ tẩy mất.

Tầng hai tầng ba của homestay đều là phòng ngủ, mỗi tầng hai phòng, tính cả tầng một nữa thì tổng cộng có sáu gian phòng ngủ, cửa phòng đều không khóa, Từ Đồ Nhiên vào từng phòng một mà không gặp ai, bèn quay lại đại sảnh tầng một.

Vừa xuống tầng thì lại nghe thấy tiếng xúc xắc lăn, Từ Đồ Nhiên thò đầu ra xem, không khỏi kinh ngạc: “Sao các cậu lại chơi tiếp?”

Trên bàn đặt một tấm bản đồ sặc sỡ nhiều màu, chính là bàn board game lúc nãy, có người đang cầm đèn pin soi thẻ sự kiện, ánh sáng đèn pin sáng đến chói mắt.

Bởi vì chuyện lúc trước nên nhóm người này đã không còn xa cách lạnh nhạt với cô như trước kia. Mấy bạn nữ nhiệt tình chào hỏi cô, lấy đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, nhưng không ai trả lời câu hỏi của cô cả. Từ Đồ Nhiên nhận thấy có điều gì đó bất thường, hỏi lại lần nữa thì mới thấy vẻ mặt Cố Tiêu Nhã hơi ngơ ngác.

“Thì… nếu đã bắt đầu chơi thì đương nhiên phải chơi cho hết trò chứ.” Cô ấy nói bằng giọng đương nhiên, dường như không hề nhận thấy logic của mình sai trái chỗ nào: “Hơn nữa bây giờ cũng không có việc gì làm… À phải rồi, cậu có uống coca không?”

Từ Đồ Nhiên: “… Thôi, không cần đâu, cảm ơn.”

Lớp trưởng không hoàn thành thử thách của “thẻ sự kiện” nên cũng như Từ Đồ Nhiên, không có tư cách chơi tiếp, lúc này cậu ta đang ngồi trong góc chơi điện thoại một mình. Từ Đồ Nhiên ngẫm nghĩ rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Lớp trưởng ngẩng đầu nhìn cô, xấu hổ mỉm cười rồi cất điện thoại đi: “Lúc nãy vẫn chưa cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

“Không có gì, thuận tay thôi mà.” Từ Đồ Nhiên thuận tay lấy một gói kẹo cầu vồng chưa xé gói trên giá đựng đồ ăn vặt: “Vừa rồi cậu giải thích với họ thế nào?”

“… Bảo là lên cơn động kinh.” Vẻ mặt lớp trưởng rất lúng túng mờ ám: “Bởi vì… Không nói được.”

Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên bằng ánh mắt sâu thẳm: “Vậy còn cậu? Cậu cũng thấy… thứ đó hả?”

Từ Đồ Nhiên vươn hai ngón tay kéo khóa trên môi, lớp trưởng khựng lại một lát rồi chợt hiểu ra, sắc mặt vừa mới khôi phục giờ lại trở nên trắng bệch.

… Câu hỏi này, Từ Đồ Nhiên không trả lời thì không sao, chứ một khi trả lời thì tương đương với việc cậu ta lại tiết lộ thứ mà mình đã thấy, có lẽ sẽ tiếp tục bị “trừng phạt” ngay lúc này.

Vẻ mặt lớp trưởng vẫn còn hãi hùng, cảm kích nhìn Từ Đồ Nhiên. Từ Đồ Nhiên mỉm cười, nói: “Trước kia quả thực tôi có thể thấy mấy thứ không sạch sẽ.”

Câu nói này xem như giải đáp được thắc mắc trong lòng lớp trưởng. Ví dụ rành rành ngay trước mắt, cậu ta không dám không tin. Cậu ta đẩy gọng kính, vẻ mặt hốt hoảng nhìn trái ngó phải rồi hạ giọng nói:

“Vậy cậu có nhận thấy… Nơi này rất kỳ quặc không?”

Từ Đồ Nhiên “ồ” lên, biết rõ còn hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Bầu không khí tổng thể rất lạ, đè nén đến mức khiến người ta khó chịu.” Lớp trưởng nói: “Hơn nữa cậu không cảm thấy càng ngày càng lạnh hả? Bây giờ mới tháng sáu thôi mà.”

Đúng thế thật, rõ ràng đang thời điểm nhiệt độ không khí lên cao, nhưng không biết từ khi nào trong nhà lại tràn ngập khí lạnh khiến người ta cảm thấy ngờ vực.

“Còn nữa, điện thoại. Lúc nãy xảy ra tình huống khẩn cấp cỡ đó, vậy mà điện thoại của mọi người đều có vấn đề, không phải không tìm thấy thì cũng bị chết máy. Điện thoại của tôi được đặt ngay trên cái bàn đó, vậy mà không ai nhìn thấy hết… Nhưng lúc nãy sau khi mọi việc lắng xuống, tất cả vấn đề đều biến mất, điện thoại lại dùng được. Chuyện này mới là lạ nhất.”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Không, chuyện lạ nhất chính là cậu suýt nữa thăng thiên mà các bạn học của cậu vẫn còn tâm trạng tiếp tục chơi trò board game đó, vậy mà cậu vẫn không cảm thấy có vấn đề gì.

Trong lòng biết rõ chiếc xe tang mà mình tốn công đi ké đã bắt đầu khởi hành rồi, tâm trạng Từ Đồ Nhiên hơi vi diệu. Cô nuốt viên kẹo trái cây, xoay chiếc nhẫn trên ngón út.

“Nói chứ, ai mang hộp board game này đến đây vậy?”

“Không rõ nữa, lúc tôi đến đây thì đã thấy nó ở đấy rồi. Chắc là có sẵn ở homestay này…” Lớp trưởng nói bằng giọng không dám chắc.

Chuyện này nghe cũng có lý. Từ Đồ Nhiên hơi mím môi, ngồi dậy.

“Chuẩn bị sẵn tinh thần đi.” Do hạn chế của người xuyên sách nên cô không tiện nhắc nhở quá rõ ràng: “Tôi có linh cảm chuyện này chưa kết thúc đâu. Không chừng lát nữa sẽ tiếp tục xảy ra tình huống gì đó…”

Dường như đáp lại lời nói của cô… chuyện lại tiếp tục xảy ra. Ngay giây sau đã nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền tới từ chiếc bàn gần đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play