Khi Từ Đồ Nhiên rời khỏi Thần quốc của cô và quay về hiện thực, Dương Bất Khí và những thứ gớm ghiếc vẫn đang vật lộn với nhau.
Nghiêm túc mà nói thì chuyện này đã không được tính là “vật lộn” nữa. Khi hình chiếu của Dục Giả tan biến, ảnh hưởng khống chế của Thần cũng tự sụp đổ, những thứ gớm ghiếc bị Thần triệu hoán đến đều rơi vào trạng thái vừa tỉnh táo lại vừa mờ mịt, giống như người say rượu mới tỉnh vậy.
Một mặt, bọn chúng đã không còn lý do và suy nghĩ nhất quyết phải tấn công vực nữa. Mặt khác là cấp bậc của Dương Bất Khí đã đủ áp chế, khiến chúng sợ hãi. Vì vậy trên thực tế, đa số bọn chúng đều muốn chạy trốn.
Nhưng Dương Bất Khí thì vẫn không muốn buông tha, cố gắng hết sức giữ chúng nó lại. Mặc dù sau khi nhận được Tinh quang Sinh mệnh, nhận biết và thế giới quan của anh đã thay đổi khá lớn, nhưng dù thế nào đi nữa thì kiến thức cơ bản “thứ gớm ghiếc sẽ hại người” vẫn luôn tồn tại trong đầu anh.
Bọn chúng không còn có thể gây hại cho anh vào lúc này nữa, nhưng đối với những người bình thường khác thì vẫn là vấn đề khá lớn. Bởi vậy Dương Bất Khí nhất quyết không thả cho chúng nó rời đi.
Từ Đồ Nhiên dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Cô ngáp dài một cái rồi tiến lên phía trước, ngước mắt nhìn lên. Chỉ trong chớp mắt, một vầng trăng máu khổng lồ xuất hiện đằng sau lưng những thứ gớm ghiếc kia, đám quái vật vẫn còn đang giãy giụa lập tức đứng đực cả ra.
Sau đó cái bóng của Từ Đồ Nhiên chuyển động, những chiếc xúc tu nhỏ nhô ra và cuốn lấy từng thứ gớm ghiếc xung quanh rồi kéo giật lại. Cả đám bắt đầu lắc lư dao động, mất hồn mất vía, ngoan ngoãn chịu bị kéo vào vực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT