Cuối cùng, Dương Bất Khí vẫn cương quyết tự đi một quãng đường.
Mãi đến khi đến gần Phòng trà, anh mới bắc đắc dĩ leo lên xe đẩy, cẩn thận giấu phần thân cây của mình đi, sau đó để Từ Đồ Nhiên đẩy mình đến Phòng trà.
Sau bàn tiếp tân ở tầng một Phòng trà không có gấu. Cô đoán có lẽ là như những gì mà người phụ nữ trong Phòng trà đã nói, chúng đang ra ngoài chơi bời lười biếng rồi. Từ Đồ Nhiên nhân cơ hội mang cả người lẫn xe lẻn vào Phòng trà, kéo Dương Bất Khí ra khỏi xe, sau đó đẩy anh lên lầu.
Vì nguyên nhân cơ thể nên Dương Bất Khí thật sự không muốn gặp người khác lắm. Sau khi cắn răng theo Từ Đồ Nhiên lên lầu, anh bèn tìm một chỗ trống ngồi xuống, chẳng chịu tiến thêm bước nào nữa.
Từ Đồ Nhiên bất đắc dĩ, nhưng cũng biết đó đã là giới hạn của anh. Nói thật, trước khi Dương Bất Khí lên lầu, cô còn lo lắng không biết có khi nào vì không muốn gặp người khác mà anh từ chối lên lầu không, thậm chí nhân lúc cô không chú ý mà lẻn đi mất…
… Ờm, cô cũng biết suy đoán sau có hơi thái quá, nhưng chẳng biết tại sao bỗng nhiên cô lại có suy nghĩ như thế. Cô tin chắc rằng đó chắc chắn là vấn đề của bản thân Dương Bất Khí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT