Kíp nổ cá gì chứ? Không có đâu.
Cho dù có cũng dính nồi thôi.
Nhưng mà dính nồi xong thì có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là điểm tìm chết lại tăng 10 điểm, lập tức thêm vào, già trẻ như nhau; còn tin xấu là, cô nhận ra được một điều.
Em gái nó chứ. Cái thứ này cứng quá, đánh không nổi. Dù đã tăng thêm điểm vẫn đánh không nổi.
Với lại, nhìn vết thương trên tay phải, Tư Đồ Nhiên vô cùng hoài nghi, có lẽ Chung Tư Gia này giống với mấy cái thẻ kia, trên người cũng có một cơ chế nào đó phản sát thương. Nhưng có một điểm khác biệt đó là khi phản sát thương thì thẻ có thể giúp mình miễn dịch với sát thương, nhưng cậu ta thì lại không thể bảo vệ đầu mình được.
Tư Đồ Nhiên là người khá thực tế, không đánh lại thì chạy thôi, dẫn theo cả đám học sinh, chạy một cách hùng hồn đường đường chính chính. Nhưng mà không biết tại sao vẻ mặt của Cố Thần Phong sau lưng lại trông như đang nghi ngờ cuộc đời.
May mà Chung Tư Gia di chuyển chậm, nên dấu chân hiện lên trên sàn nhà cũng rất chậm. Lại may mà lớp phó học tập đi một mình chưa bao lâu đã trở lại, trong ngực ôm thêm một túi nilon, không biết chứa cái gì.
“Cậu cầm theo cái gì vậy?” Lớp phó thể dục nhanh tay lẹ mắt cầm lấy túi nilon, vừa chạy lên lầu vừa vội hỏi.
“Sơn.” Lớp phó học tập thở không ra hơi: “Tớ thấy ở trước phòng chứa đồ lặt vặt…”
Cô ấy nghĩ, nếu muốn đối phó với người đang ẩn thân thì điều quan trọng là phải kịp thời nắm được hướng di chuyển của đối phương. Nếu chỉ dựa vào dấu chân đen thì bị động quá, nếu có thể làm cho đối phương hiện hình thì mới là tốt nhất.
“Nhưng vừa nãy tớ đi gấp quá nên chưa kịp lấy mấy cái khác. Chỉ lấy mỗi lọ sơn dạ quang, không biết có ích không nữa… Cái tên kia đang làm gì vậy?”
Ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua phòng khách tầng một thì thấy dấu chân của Chung Tư Gia đang vẽ vòng tròn với tốc độ rất chậm trên sàn nhà, mà trên sàn nhà cũng có thêm mấy cái dấu tay đen nữa, trông như đang lục lọi cái gì đó.
“Cậu ta đang tìm đầu của mình đó.” Tư Đồ Nhiên nâng cổ tay bị trật khớp của mình, giọng bình tĩnh thúc giục: “Đừng nhìn nữa, lên lầu đi.”
Mấy người khác: “...”
Cho nên câu “rụng đầu” của cô ban nãy, không phải là đang nói quá lên hả?
Bỗng chốc mọi người cũng không biết giữa chuyện “Chung Tư Gia không có đầu mà vẫn có thể di chuyển” và chuyện “Tư Đồ Nhiên có thể đánh bay đầu Chung Tư Gia” thì cái nào đáng sợ hơn, nên chỉ đành chạy vội lên lầu dưới khát vọng sinh tồn.
Mọi người xông lên tầng hai, Chung Tư Gia đang tìm đầu của cậu ta ngay tầng dưới. Lớp trưởng hơi thả lỏng, cậu ta lập tức sắp xếp những người khác đi kiểm tra thử xem tầng hai có đồ vật hay ký hiệu nào màu xanh hay không. Sau khi Tư Đồ Nhiên biết được ý tưởng của cậu ta, cô nói: “Lên thẳng tầng ba luôn đi. Phòng thứ hai của tầng ba.”
Cô đã từng đi tới tất cả các phòng trong homestay này, mà phòng ngủ ở tầng hai và tầng ba cô cũng không phải chỉ xem một lần, vậy nên phản ứng lại rất nhanh. Mấy căn phòng khác không có đồ trang trí nào màu xanh cả. Chỉ có phòng thứ hai tầng ba có treo một bức tranh được tô màu xanh da trời.
Phòng thứ hai tầng ba cũng gần với thang thoát hiểm, nếu bị đuổi kịp thì cũng dễ chạy trốn… Lúc này, mọi người chạy thẳng lên tầng ba, nửa đường lớp trưởng lại chỉ huy vài người tìm chìa khoá của từng phòng ngủ, rồi khoá ngoài hết tất cả các phòng lại.
“Làm như vậy thì khi Chung Tư Gia đi kiểm tra từng phòng sẽ tốn nhiều thời gian hơn.” Cậu ta giải thích với mọi người. May mà lúc bọn họ vào ở ông chủ có nói chỗ cất chìa khóa nên tìm cũng không mất nhiều thời gian.
Tư Đồ Nhiên bỗng nâng cổ tay sưng đỏ của mình lên nhìn, tuy cô cảm thấy ý kiến này không có vấn đề gì, nhưng lại có dự cảm mơ hồ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là dù có dự cảm cũng không còn cách nào khác… Chuyện tới nước này rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách để tranh thủ thêm chút thời gian.
Khi bọn họ vào phòng 302 thì Chung Tư Gia dưới lầu mới vừa lên tới cầu thang tầng một. Tức là càng có nhiều thời gian hơn. Sau khi Tư Đồ Nhiên vào phòng thì lại ngồi một mình một bên, suy nghĩ phải làm sao để nối khớp cổ tay lại. Lớp phó thể dục đang ở bên cạnh nói muốn bố trí bẫy, nên ôm lọ sơn kia đi ra ngoài, sau đó tay không đi vào lại, cùng nghiên cứu bức tranh kia với những người khác.
Đó là một bức tranh sơn dầu mang màu sắc rất nặng nề, trên bức tranh là những đóa hướng dương vàng rực rỡ đang nở rộ, bầu trời bị phủ kín bởi một màu xanh đậm nhưng lại không có mặt trời, mà chỉ có màn đêm tăm tối.
Lớp trưởng vốn tưởng rằng bức tranh này sẽ chứa cơ quan hay gì đó, nhưng xoay xoay trên tường cả buổi cũng không tìm ra được gì cả. Dưới lầu lại thi thoảng sẽ truyền đến tiếng phá cửa rất to của Chung Tư Gia, cậu ta càng nghe lại càng căng thẳng, nhất thời sơ ý dừng động tác lại, làm cho bức tranh bị rớt xuống.
Cậu ta cuống quýt ngồi xổm xuống nhặt lên, đang định treo lên thì nghe thấy một hồi đập “ầm ầm ầm”, giống như đang gần trong gang tấc!
Tiếng động này đột ngột truyền tới, làm mọi người bị dọa sợ đến nhảy dựng. Lớp phó thể dục gần như sợ đến mất hết hồn vía, áp tai vào cửa nghe động tĩnh ngoài hành lang, vừa mới áp gần lại thì đã bị Tư Đồ Nhiên gọi lại:
“Bên kia.” Cô chỉ về phía góc phòng: “Tiếng động không phải truyền tới từ bên ngoài.”
“…”
Lớp phó thể dục nhìn theo ánh mắt của cô, đưa mắt nhìn đến cái tủ sắt nằm trong góc phòng.
Chính xác là cái tủ lúc đầu làm bọn họ sợ tới mức bay mất ba hồn bảy vía, ở trong đó còn nhốt một ma nữ nữa.
Ngoài tủ là lớp lớp xích quấn quanh, đang bị đập ầm ầm từ bên trong, lá bùa dán trên tủ cùng với tầng tầng lớp lớp xiềng xích cũng rung rung theo từng hồi, tựa như một giây sau sẽ rơi khỏi tủ. - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của ứng dụng t-y-t, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.
Sau khi sự việc “Người phụ nữ trong tủ” kết thúc, thì mấy cái tủ sắt này vẫn luôn nằm yên tĩnh trong căn homestay này, chưa từng tạo ra chút tiếng động nào cả. Lúc đầu các học sinh ai cũng nơm nớp lo sợ, sau này mấy chuyện quỷ dị liên tiếp xuất hiện thì lại bỏ qua sự tồn tại của mấy cái tủ sắt này. Nhưng ngàn lần không ngờ được rằng cái tủ này lại còn chơi trò xác chết sống chết dậy, làm cho ở nơi đây lại một hồi gà bay chó chạy.
May mà toàn bộ người chơi đều ở đây, sức chịu đựng cũng nâng cao, cho nên dù sợ hãi thế nào cũng không làm bọn họ thét lên như con gà la hét. Bọn họ nấp vào một chỗ, đề phòng nhìn cái tủ đang phát ra tiếng động này. Qua một hồi lâu sau, thấy cái khóa tủ vẫn y nguyên không đứt mới dần yên lòng lại.
Lớp phó thể dục khẽ vỗ ngực một cái, trong lòng còn sợ hãi: “Nó làm gì vậy chứ… Tự nhiên lúc này lại chơi xác chết sống dậy. Làm sợ muốn chết.”
Những người khác đồng loạt gật đầu, Tư Đồ Nhiên bỗng nhíu chặt mày, tựa như nhận ra được gì đó, bước nhanh đến gần cạnh cửa rồi áp tai lên.
Lớp phó thể dục vội khoát khoát tay: “Không sao, không sao đâu, ban nãy tớ vừa mới nghe thử rồi, ở ngoài không có tiếng động gì hết…”
“Vấn đề chính là ở ngoài không có tiếng động gì đấy.” Tư Đồ Nhiên lầm bầm, sắc mặt chợt thay đổi: “Làm nó yên tĩnh lại mau! Nó đang báo vị trí cho Chung Tư Gia đấy!”
Phòng này cách âm bình thường. Mà rõ ràng bây giờ ở ngoài đã không còn tiếng động nào nữa, chỉ có tủ sắt trong phòng bọn họ là đang gây ồn ào, mà sớm không ồn muộn không ồn lại ồn ngay lúc này – ngoại trừ việc báo tin thì Tư Đồ Nhiên không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa. (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)
Huống hồ, cho dù ma nữ này chỉ đơn giản là muốn quấy rối thì với tiếng động to thế này, cũng đủ để dẫn Chung Tư Gia tới.
Lúc này những người khác mới nhận ra được vấn đề, cuống quýt đi chắn lại cái tủ kia. Tiểu Mễ và Cố Tiêu Nhã vội vàng mở chăn bông và ga giường che cái tủ sắt kia lại, tủ sắt không muốn bị che nên lại càng thêm kích động, đập rầm rầm đùng đùng như đang gõ trống vậy.
“Làm… làm sao bây giờ, không cản nó được…” Cố Tiểu Nhã lo sốt vó, sau đó thấy Tư Đồ Nhiên bước nhanh qua đây, cầm theo dao gọt trái cây chém hai cái lên khóa tủ. Sau khi cô thấy chặt không đứt thì dứt khoát quay người đi tới cạnh tường, đặt tay lên công tắc điện.
“Tách” một tiếng.
Cả căn phòng lập tức chìm vào bóng đêm.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có lúc đầu khi đèn vừa tắt, có người nhỏ giọng kêu lên một tiếng theo bản năng, sau đó cũng rất nhanh cảnh giác mà yên tĩnh lại.
Mà trong không gian yên tĩnh này, bọn họ lại phát hiện ra một sự thật kinh người.
Cái tủ sắt kia cũng yên tĩnh lại.
Ma nữ lúc nãy còn đang liều mạng quấy phá như bị ấn vào nút tạm dừng, không còn một tiếng động nào nữa.
“Thế này, thế này là có chuyện gì vậy?” Dừng vài giây, mới có người cẩn thận lên tiếng: “Vì sao lại đột nhiên không còn tiếng động nữa…”
“Không biết.” Tư Đồ Nhiên đứng trong bóng tối nhún vai: “Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện thôi, trước đó khi ở trong phòng vệ sinh một mình thì thuận tay tắt đèn, sau đó thứ này lập tức yên tĩnh.”
“…”
Cố Thần Phong biết bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thế mới bảo, tại sao cậu lại tắt đèn trong phòng vệ sinh có ma đó?”
Tư Đồ Nhiên: “…” Chẳng lẽ lại nói với cậu là trong tối dễ lượn đi làm việc. Tôi còn cần phải cày điểm nữa.
“Nói chung là thuận tay. Chỉ là thói quen thôi.” Cô tìm lời giải thích bổ sung cho mình.
Cố Thần Phong “À” một tiếng, suy nghĩ xong nói tiếp: “Vậy sao lúc nãy cậu lại phải đi tới chặt cái khoá kia?”
Tư Đồ Nhiên: “…”
Nếu tôi nói tôi muốn lôi ma nữ kia từ trong tủ ra rồi đánh cho một trận ép buộc cách âm thì cậu có tin không?
“Ra oai thôi.” Cô nói mà mặt không cảm xúc, ánh mắt lướt quanh trong bóng đêm một vòng, đang tính kiếm gì đó để chuyển chủ đề, thì giọng nói hơi ngạc nhiên vui mừng của lớp trưởng bỗng vang lên:
“Ê! Ê! Mọi người, mau tới xem cái này đi!”
Tư Đồ Nhiên nhìn theo hướng giọng nói, bóng dáng mơ hồ của lớp trưởng trong bóng tối lại thoáng ánh lên chút màu xanh lam. Ánh sáng màu lam kia trôi nổi trong không trung, trông như một cái mũi tên đang chỉ về hướng cửa ra vào.
Mũi tên kia còn ở trạng thái động, lay chuyển không ngừng trong không trung, nhưng hướng chỉ lại không thay đổi. Tư Đồ Nhiên quan sát kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra rằng mũi tên kia thực tế đang được lớp trưởng nâng trong tay.
Nói đúng hơn, thứ đang bị cậu ta giơ lên, là bức tranh kia. Bức tranh vẽ hoa hướng dương và màn đêm.
Chỉ thấy trên màn đêm vốn không có thứ gì màu xanh đậm trong bức tranh sơn dầu kia, lại lấp lánh lên ánh xanh của vài ngôi sao trong bóng tối. Những ngôi sao kia liên kết với nhau tạo thành một mũi tên, tựa như một chiếc kim chỉ nam có thể chuyển động, đang không ngừng lay chuyển dưới tác động của lớp trưởng.
“‘Ngôi sao màu xanh sẽ chỉ dẫn con đường chính xác nhất’… Thì ra là thế, thì ra là ý này!” Lớp trưởng cực kỳ vui mừng: “Chúng ta đi theo mũi tên này đi, có lẽ sẽ có thể tìm được lối ra!”
… Cửa ra mà quy tắc nói có thật sự là cửa ra ư? Hiện tại bọn họ không dám nghĩ đến nghi vấn như vậy, cũng không thể suy nghĩ. Vì đây là hy vọng vất vả lắm bọn họ mới tìm được, bọn họ không có dũng khí để phá tan nó.
Nhưng rất nhanh lớp phó học tập lại nhận ra được một vấn đề khác:
“Vật này chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối thôi sao?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Nói cách khác, nếu chúng ta muốn dùng nó chỉ đường thì phải luôn duy trì trạng thái không có đèn ư?”
Bức tranh không nhỏ, nếu muốn dùng một cái gì khác để che giấu thì vô cùng khó khăn, cũng không tiện chỉ đường; tức là, bọn họ rất có thể phải thông qua con đường tắt đèn để tìm lối ra.
“Trời ạ, thế thì sợ lắm!” Tiểu Mễ không nhịn được nói: “Hơn nữa, tắt đèn trong toà nhà ma thì quá nguy hiểm…!”
“… Cũng chưa chắc.” Tư Đồ Nhiên nhìn chằm chằm vào trong tay lớp trưởng một lát rồi chợt lên tiếng: “Còn nữa, mọi người không cảm thấy đèn ở trong căn homestay này thật sự quá sáng hay sao?”
Lúc trước chỉ loáng thoáng cảm thấy không thoải mái, mà bây giờ khi trong bóng tối mới phát hiện ra là ngọn đèn kia thật sự sáng một cách bất thường.
Cho dù là phòng khách, hành lang, phòng ngủ vốn có từ trước, hay thang máy sau này mới xuất hiện, tầng hầm, tất cả đều rực lên ánh sáng trắng của đèn lớn, không có sự ấm áp của ánh sáng tràn ngập, mà chỉ tràn vào mắt và từng gang từng tấc không gian, vừa cưỡng ép lại vừa kiêu ngạo.
Nghĩ một cách cẩn thận, thì một không gian luôn không ngừng gây kích thích và áp lực kinh hãi lại có thể sáng đến mức này, hoàn toàn không phù hợp chút nào… Cố Thần Phong cũng đã nói từ trước, nơi mọi người sợ hãi đều là nơi tối tăm.
Quan trọng nhất là khi cô tắt đèn, lại không nghe thấy âm thanh nhắc nhở điểm tìm chết. Nói cách khác, hành động này không mang đến nguy hiểm.
Bóng tối sẽ không làm họ gặp nguy hiểm. Còn nếu ngược lại thì sao? Có khi nào thứ khiến bọn họ gặp nguy hiểm chính là ngọn đèn hoàn toàn bị tất cả mọi người bỏ qua này hay không?
Cố Tiêu Nhã cố gắng bắt kịp suy nghĩ của cô, thử cho ra kết luận: “Ý của cậu là… ở chỗ này, có lẽ bóng tối là vô hại sao?”
“Cũng chỉ là suy đoán thôi.” Tư Đồ Nhiên nói: “Nhưng ma nữ kia lại thật sự trở nên yên tĩnh, đúng chưa?”
“Cho dù là an toàn hay nguy hiểm, tóm lại cũng phải thử xem.” Lớp trưởng trầm ngâm một lát, sau đó hạ quyết tâm: “Chúng ta đợi xem có cơ hội thì ra ngoài luôn đi. Tôi biết rõ công tắc nguồn điện nằm ở chỗ nào.”
“Vậy thì tranh thủ đi.” Lớp phó thể dục men theo chút ánh sáng len lỏi qua khe cửa, mò tới trước cửa phòng: “Nhân lúc bây giờ Chung Tư Gia còn chưa tới đây, chúng ta tranh thủ thời gian…”
Lớp phó học tập: “Chờ đã! Đừng mở cửa vội! Lỡ như cậu ta đang ở gần đây thì sao?”
“Không thể nào.” Lớp phó thể dục nói một cách chắc chắn: “Tớ có bố trí bẫy, nếu như cậu ta thật sự lên tới tầng ba thì nhất định sẽ có động tĩnh! Bây giờ yên tĩnh như vậy, khá chắc là cậu ta còn đang ở dưới lầu…”
“Nói chứ, trước đó tớ đã muốn hỏi rồi.” Cố Thần Phong nói: “Rốt cuộc cái bẫy kia của cậu là gì vậy? Tớ chỉ thấy cậu ôm bình sơn chạy ra chạy vào.”
“À. Thì tớ lấy mấy cái cây lau nhà, thùng trong phòng vệ sinh, cộng thêm hộp sơn kia, làm thành một thiết bị truyền lực.” Lớp phó thể dục nói đến chuyện này còn có chút đắc ý: “Thiết bị đặt trên cầu thang nằm giữa tầng hai và tầng ba. Chỉ cần cậu ta đi lên thì chắc chắn sẽ đụng phải, sau khi đụng phải thì thùng sẽ phát ra tiếng vang, hộp sơn còn có thể đổ trên người cậu ta, một công đôi việc!”
Nếu như Tư Đồ Nhiên có thể tấn công được Chung Tư Gia, vậy thì cậu ta đoán, hẳn là loại thiết bị vật lý này cũng có thể thành công!
“… Đợi chút.”
Lớp trưởng bỗng nhận ra chỗ sai sai: “Cậu đặt thiết bị kia ở cái cầu thang mà chúng ta đi lên đó hả?”
“Đúng vậy!” Lớp phó thể dục gật đầu.
Lớp trưởng: “… Vậy cậu có biết, giữa tầng hai và tầng ba còn có một cầu thang thoát hiểm không?”
Lớp phó thể dục: “…”
Có biết, nhưng cậu ta quên mất.
“… Thế này thì khó xử rồi đây.” Tư Đồ Nhiên vuốt vuốt cổ tay sưng đỏ của mình, ngẫm nghĩ: “Chúng ta không nhìn thấy Chung Tư Gia, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu ta cũng không thấy.”
Một người bình thường, hoặc phải nói là quái vật, sau khi phát hiện ra trên đường có bẫy thì xác suất ngoan ngoãn đạp lên có khoảng bao nhiêu?
“… Có lẽ cậu ta không chú ý đến chúng ta thì sao?” Lớp phó thể dục vẫn ôm lấy hy vọng ngây thơ như cũ, cố ý nhỏ giọng: “Chỗ này của chúng ta đã không còn ma nữ thông báo nữa rồi!”
“Không cần nó báo, người ta vừa đi lên là có thể phát hiện ra căn phòng này không được bình thường.” Lớp phó học tập không chút lưu tình phá tan suy nghĩ của cậu ta: “Cậu dùng não suy nghĩ chút đi! Đây hẳn là căn phòng duy nhất không bật đèn!”
Giống như đang phối hợp với lời nói của cô ấy, ánh đèn ngoài hành lang xuyên qua phòng theo khe cửa bỗng bị che đi một chút.
Một giây sau, âm thanh đập cửa ầm ầm kia lại vang lên.
“Có ai không?” Giọng nói của Chung Tư Gia truyền vào từ bên ngoài, giọng nói vừa cứng đờ vừa kỳ dị: “Có thể mở cửa ra giúp tôi chứ?”
…
Chuyện bên lề:
Tư Đồ Nhiên: Không giúp, cút.