Ở bên kia, trong homestay.
Giai đoạn giải đáp thắc mắc đã hoàn thành, mọi người cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại trong tầng hầm tồi tàn này nữa. Họ lập tức chia thành từng nhóm hai người, mỗi nhóm bước vào thang máy trở về phòng khách.
Lúc này trong phòng khách đã không có một bóng người, chỉ còn sót lại hai đống bột phấn xám trước cửa thang máy. Mọi người cẩn thận bước qua nó, lại lần nữa đi đến trước bàn board game.
Tâm trạng vừa thả lỏng được một lát, khi đối mặt với bàn board game khổng lồ lại lần nữa trở nên nặng trĩu. Lớp trưởng hắng giọng một tiếng: “Bây giờ đến lượt ai?”
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người cậu ta, lúc này cậu ta mới nhớ ra đã đến lượt mình. Cậu ta cười xấu hổ, giơ xúc xắc ném lên bàn.
Lần này cậu ta không được may mắn, quân cờ tiến lên phía trước mấy ô, vừa lúc dừng lại trong ô sự kiện. Yết hầu của cậu ta lăn lộn một chút, lật ra một tấm thẻ sự kiện, thấy trên thẻ không có hình vẽ đồng hồ thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đấy lại đọc kỹ nội dung tấm thẻ, sắc mặt cậu ta bỗng trở nên quái dị.
[Sự kiện: Trải qua một cuộc mạo hiểm kinh tâm động phách, cuối cùng các bạn cũng tìm thấy lối ra homestay. Điều khiến các bạn không thể ngờ được chính là, trước cánh cửa lung lay sắp sập lại có một bóng dáng quen thuộc chặn đường... Chân tướng tàn khốc cuối cùng cũng buông xuống. Chỉ khi nào chiến thắng trong trận đấu tranh cuối cùng, các bạn mới có thể thật sự thoát khỏi nơi này.]
[Những người chơi trước mắt đã bị loại hoặc tử vong, hãy làm theo chỉ dẫn trong “Cẩm Nang Đỏ”.]
[Những người chơi trước mắt vẫn chưa bị loại, hãy làm theo chỉ dẫn trong “Cẩm Nang Xanh”.]
…
Cẩm nang?
Cẩm nang nào?
Nghe lớp trưởng đọc thẻ sự kiện xong, mọi người đều há hốc mồm, sau đó chợt phát hiện không biết từ khi nào có hai cuốn sách mỏng dính xuất hiện trên bàn.
Đúng như thẻ sự kiện miêu tả, một cuốn bìa màu đỏ, một cuốn bìa màu xanh da trời.
Đương nhiên Tư Đồ Nhiên biết mình tương ứng với bìa xanh, nhưng dưới sự thôi thúc của trái tim tìm chết, cô vẫn mở cuốn sổ bìa đỏ trước tiên... Kết quả lại chỉ lật cho vui, trong sổ toàn là màu đỏ, chẳng thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ đống máu be bét linh tinh.
Thấy cô mở sách, lớp phó thể dục còn rất tò mò sáp lại gần, thấy trong sách toàn là màu đỏ như máu trây trét, cậu ta không nhịn được “Í” một tiếng. Lớp phó học tập trách cứ nhìn cậu ta, cậu ta lập tức chỉ về phía Tư Đồ Nhiên đổ tội: “Cậu ta mở trước mà!”
Tư Đồ Nhiên: “…”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Cô giải thích cho hành vi tìm đường chết chưa toại nguyện của mình, gấp cuốn sổ lại rồi đi sang bên kia.
“Trong cuốn bìa xanh viết cái gì?”
“Viết là tìm thấy lối ra chính xác thì có thể rời đi! ‘Ngôi Sao Xanh sẽ chỉ dẫn con đường chính xác’!” Lớp trưởng nhanh chóng đọc cuốn sổ xanh, đồng thời trả lời: “Thời hạn là bốn mươi phút.”
Tiểu Mễ cau mày, đưa mắt nhìn cửa homestay khép kín: “Lối ra? Lối ra chẳng phải vẫn luôn ở đây à?”
Cố Tiêu Nhã cũng khó hiểu: “Có chắc là không phải tìm chìa khóa không?”
“Không! Chính là tìm lối ra.” Lớp trưởng mở cuốn sổ đặt trên bàn cho họ xem: “Đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘chính xác’. Cho nên tớ nghĩ có phải cánh cửa lớn kia là thứ che mắt không?”
Đều là bộ óc đỉnh cao mới trải qua kỳ thi đại học, không bàn tới mấy cái khác, chỉ riêng khía cạnh phân tích đề bài thì đều rất chuyên nghiệp.
Tư Đồ Nhiên suy nghĩ, phát hiện thực sự rất có lý. Cô thuận tay lật sổ bìa xanh một lát, phát hiện tờ sau vẫn còn nội dung: “Còn đây viết gì?”
“Quy tắc kèm theo. Nói ngắn gọn thì lúc tìm lối ra còn phải cẩn thận tránh thoát khỏi sự truy sát của người bìa đỏ… Cũng chính là người hành động theo sổ bìa đỏ.” Lớp trưởng giải thích: “Nhưng trong nhóm chúng ta không có người bìa đỏ. Cho nên tôi cảm thấy không cần thiết phải nói.”
Vừa dứt lời, nội dung trong Cẩm Nang Đỏ không cần nói cũng biết... Tựa như lời nói của Tư Đồ Nhiên, kẻ chủ mưu đứng đằng sau trò board game này, quả nhiên muốn cho họ sát hại lẫn nhau.
“May mà chúng ta đều thoát khỏi mấy cái bẫy lần trước.” Cố Tiêu Nhã vỗ ngực, đầy mặt vui sướng vì may mắn: “May mà có Tư Đồ Nhiên…”
Không ai trong số họ bị loại, cũng không có ai tử vong, tức là lúc này không cần ai phải chấp hành theo cuốn sổ bìa đỏ đáng sợ kia. Mọi người chỉ cần đoàn kết một lòng, cố gắng tìm kiếm lối ra là được.
Nhận thức này khiến Cố Tiêu Nhã ít nhiều gì cũng có thêm dũng khí. Nhưng Cố Thần Phong thì lại như thể nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.
Bên kia, vẻ mặt Tư Đồ Nhiên cũng tràn ngập suy tư nhìn về phía đống bài không còn dùng nữa.
Tại đó có một quân cờ, một quân cờ rạn nứt tự dưng xuất hiện sau sự kiện “Người phụ nữ trong tủ”.
Mà dựa theo quy tắc của trò chơi này, quân cờ bị đặt trong đống bài không dùng đến chỉ có một loại, đó là quân cờ của người chơi đã bị loại.
Cứ như thể phụ họa với suy nghĩ của cô, môi Cố Thần Phong mấy máy, nói bằng giọng không chắc chắn:
“Tớ… Tớ nhớ tới một chuyện.” Để tiết kiệm thời gian, cậu ta cố gắng tăng tốc độ nói: “Chung Tư Gia từng nói cậu ta đã ‘từng chơi’ trò chơi này. Chỗ chúng ta lại xuất hiện thêm một quân cờ, vậy thì có phải là… có phải… đó là quân cờ của cậu ta không?”
“Ý cậu là sao?” Lớp phó thể dục không hiểu: “Chung Tư Gia đâu có tham gia trò chơi này?”
“Cậu ta không tham dự, hay đã tham dự rồi, chẳng qua là chúng ta không biết?” Tư Đồ Nhiên bình tĩnh nói, sau đó bắt đầu ghép quân cờ bị nứt vỡ kia, lộ ra số thứ tự hoàn chỉnh của nó.
Chỉ thấy trên quân cờ viết số “0”.
Sắc mặt Cố Thần Phong càng nhợt hơn. Ban đầu chính cậu ta mở hộp bàn cờ này, cậu ta nhớ rất rõ quân cờ trong hộp chỉ có từ 1 đến 9…
Đúng lúc này, cửa bỗng dưng mở ra.
Cửa homestay từ đầu đến cuối vẫn đóng kín, bỗng nhiên mở ra.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, đằng sau cánh cửa là màu đen u tối, không biết là bóng đêm hay là tường đen như ngoài cửa sổ.
Có người bước vào từ chỗ cửa. Không ai thấy bóng dáng của hắn, thứ duy nhất có thể chứng minh cho sự tồn tại của hắn chính là từng hàng dấu chân... vết giày in sâu, màu đen, từng bước một kéo dài về phía bàn cờ, cuối cùng đứng bên cạnh bàn.
Kế tiếp, cuốn sổ bìa đỏ kia được mở ra lần nữa, trang giấy mỏng tanh được lật trong không trung, cứ như thể thật sự có người đang đọc nó.
Tiểu Mễ sợ hãi lùi lại mấy bước, vô tình đụng vào người Cố Tiêu Nhã. Cô ấy quay đầu lại định lên tiếng thì ánh mắt dừng lại trên thang máy ở đằng sau, đồng tử mắt của cô ấy chợt co rụt lại.
“Cái… cái kia…” Từ ngữ của cô ấy không thể diễn đạt đầy đủ cả câu nên cuống cuồng quơ tay, đẩy Cố Tiêu Nhã nhìn ra đằng sau.
Cố Tiêu Nhã nhìn theo hướng chỉ tay của cô ấy, sau đó cả người cũng cứng đờ, sống lưng nhất thời lạnh buốt.
Chỉ thấy trên cửa thang máy kim loại đang phản chiếu hình dáng của một người lạ mặt.
Hình dáng của một gã đàn ông đang đứng trước bàn, lẳng lặng lật xem Cẩm Nang Đỏ.
…
Trong đại sảnh, sự im ắng khiến người ta sợ hãi lại lần nữa lan tràn.
Trên mặt bàn, cuốn sổ đỏ vẫn đang được lật từng trang một, tốc độ lật rất chậm. Nếu không xem hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy thì có lẽ những người khác sẽ cho rằng thứ ngồi trước bàn là một con lười.
Thực ra tình huống này hơi buồn cười, nhưng không ai cười nổi. Ánh mắt của họ đổi qua đổi lại giữa chiếc bàn và ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, bất giác dịch chuyển bước chân, kéo xa khoảng cách với chiếc bàn.
Tư Đồ Nhiên cũng đang nhìn về phía chiếc bàn. Cô có thể thấy được nhiều thứ hơn người khác, có thể mơ hồ thấy được một bóng người rất mờ nhạt. Tuy nhiên cũng chỉ có thể “nhìn thấy” mà thôi, cô cảm nhận được rất ít thứ khác.
Cô quan sát một lúc mới phát hiện không biết từ khi nào, những người khác đều đã âm thầm kề sát bên cạnh mình.
Tư Đồ Nhiên: …?
Tư Đồ Nhiên cảm thấy như thế này không ổn lắm. Sự ỷ lại của người khác sẽ níu kéo bước chân nhảy hố lửa của cô, tuy nhiên chuyện đã đến nước này rồi thì cũng không tiện đẩy người ta ra, cô đành phải cố gắng tìm đề tài trò chuyện: “Các cậu có nhận ra đó là ai không? Có phải là Chung Tư Gia không?”
Lớp phó thể dục khiếp sợ nhìn cô một cái, rõ ràng cảm thấy đề bài này vượt quá khả năng của mình... Hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy rất nhòe, ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ thì sao nhận ra đó là ai.
Nhưng Cố Thần Phong lại thấp giọng trả lời: “Không sai, chính là cậu ta.”
Cậu ta chỉ vào dấu chân đen nhánh trên sàn nhà: “Trên vết giày kia có logo của nhãn hiệu. Đôi giày mà hôm nay cậu ta mang chính là giày của nhãn hiệu này.”
…
Vừa dứt lời, mọi người càng cảm thấy quỷ dị. Lớp trưởng quay đầu nhìn về phía cầu thang, nuốt nước bọt cái “ực”.
“Chờ tôi kêu chạy, tất cả đều lên lầu hết nhé.” Cậu ta khẽ nói: “Đừng lạc đàn.”
Kinh nghiệm xem phim “lạc đàn chắc chắn sẽ chết” của Cố Thần Phong đã ăn sâu vào tiềm thức, lớp trưởng sợ có người lạc đàn sẽ bị bắt được nên cố ý nhấn mạnh điểm này… Mặc dù không rõ tình huống hiện tại là gì, nhưng cứ bỏ chạy trước tóm lại sẽ không sai.
Mà nếu muốn chạy trốn thì chỉ có hai con đường là cầu thang và hành lang. Hai bên hành lang đều là ngõ cụt, một khi bị chặn đường sẽ không thể trốn thoát. Trái lại là tầng ba, có một cầu thang thoát hiểm rất hẹp chỉ nối liền với tầng hai. Sau khi lên đó họ vẫn còn không gian để xoay chuyển, cũng có thể tranh thủ thời gian tìm kiếm thật kỹ xem cái gọi là lối ra “chính xác”…
Lớp trưởng nhanh chóng tính toán quá trình trong lòng, xác nhận không sai sót, cuối cùng hít thở thật sâu, cúi đầu kêu lên: “Chính là lúc này... Chạy!”
Vừa dứt lời, mấy bóng người đồng loạt xông về phía cầu thang!
Họ đều từng trải qua huấn luyện chạy bộ và diễn tập phòng chống thiên tai nên cho dù chạy trốn cũng có cảm giác ăn ý và chỉnh tề bẩm sinh. Mà chính loại chỉnh tề này dẫn tới hai người ngoại lệ trong nhóm trở nên nổi bật hơn hẳn.
Một trong hai người là lớp phó học tập, không biết tại sao cô ấy không chạy lên cầu thang mà trái lại chạy ra phòng khách, thoáng chốc đã rẽ vào hành lang; người còn lại chính là Tư Đồ Nhiên…
Cô dứt khoát không chạy trốn.
Mà xông đến dưới cầu thang, nhặt chiếc rìu nhỏ mà lúc trước mình ném ở đó lên, sau đó xoay người, ném mạnh về phía trước cuốn sổ bìa đỏ...
Rầm một tiếng, cực kỳ kinh người.
Cảnh tượng rất quỷ dị, không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng vang ầm ì “bộp” vang lên theo sát sau đó, cùng với một tiếng “răng rắc”.
Lớp trưởng đã chạy đến giữa cầu thang, nghe thấy tiếng động thì chợt dừng bước chân, cả người choáng váng.
Cậu ta im lặng mất một thoáng rồi quay sang xác nhận với lớp phó thể dục: “Lúc nãy tôi kêu ‘chạy’, không sai chứ?”
Lớp phó thể dục: …
Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng có hiểu đâu.
Hai người họ đều không hiểu, mà Cố Thần Phong cũng đã trốn lên cầu thang lại chợt nghĩ tới điều gì đó, cảm thấy mình đã hiểu rồi…
Thân là một học sinh cấp ba có đời sống tinh thần phong phú, xem đủ loại tác phẩm kinh dị, cuối cùng cậu ta ý thức được rằng.
Kịch bản trong tay Tư Đồ Nhiên, có lẽ khác với họ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng thôi. Con người Tư Đồ Nhiên, ý nghĩ rõ ràng, ra tay tàn nhẫn, lối suy nghĩ khác thường, đồng thời còn có bàn tay vàng là Mắt Âm Dương trời sinh, phối trí kiểu này đặt trong tiểu thuyết kinh dị ma lực thấp, cho dù không phải là nhân vật chính thì cũng sẽ là nhân vật phụ rất có trọng lượng.
Phá ải bằng bạo lực, tay không xé lệ quỷ gì đó đều là phối trí cơ bản, nói không chừng còn có thể kích hoạt cốt truyện đại lão kíp nổ ao cá gì đó…
Cố Thần Phong càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý. Phải công nhận, xét từ khía cạnh nào đó mà nói, cậu ta và Cố Tiêu Nhã thực sự không hổ là chị em ruột.
Ngay giây sau, cậu ta thấy Tư Đồ Nhiên ném chiếc rìu nhỏ kia rồi quay đầu chạy vội lên cầu thang.
Cố Thần Phong còn đang tưởng tượng Tư Đồ Nhiên tay không xé lệ quỷ không khỏi giật mình: “Cậu đánh thắng cậu ta hả?”
“Đánh gì mà đánh.” Bước chân của Tư Đồ Nhiên rất nhanh, giọng nói rất vững vàng: “Không thấy rõ trình độ của cậu ta nên chỉ ra tay kiểm tra thử thôi.”
Cố Thần Phong: ?
Thế kết quả kiểm tra là gì?
“Cậu ta rụng đầu, tôi gãy tay.” Tư Đồ Nhiên nâng cổ tay bị bong gân của mình, bình tĩnh cứ như thể người vừa mới tay không xé quỷ thất bại không phải là mình vậy: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau trốn thôi! Ủa, lớp phó học tập đâu?”
Cố Thần Phong: …???
Không phải chứ? Đã nói là kíp nổ ao cá cơ mà???
…
Chuyện bên lề:
Tư Đồ Nhiên: Thất sách mất rồi, không nên đánh boss vượt cấp.
Tư Đồ Nhiên: Lần sau vẫn dám.