Dù rất muốn ở cùng Phùng Y Nguyệt nhưng Nhiếp Cảnh Thiên không thể, khách tới dự ngoài người thân, bạn bè ra thì còn có cả những đối tác lâu năm, những khách hàng thân thiết nên anh buộc phải tiếp đãi đàng hoàng. Đến khi đám cưới diễn ra được một nửa, anh mới có thể đi gặp vợ mình.
Bước vào phòng, nhìn thấy cô gái một thân váy trắng ngủ đến bất chấp hình tượng mà vừa buồn cười, vừa xót. Vì không để mẹ bầu bị mệt nên váy cưới đã chọn loại đơn giản và nhẹ nhất. Tóc không làm quá cầu kì, mặt cũng chỉ đánh một lớp phấn nhẹ. Anh bước đến cạnh vợ, hôn vài cái lên má cô, thì thầm đánh thức cô dậy.
“Heo lười à, dậy ăn một chút đi rồi lại ngủ nữa nhé?”_Nhiếp Cảnh Thiên ôm cô dậy.
“Ừm…em không ăn đâu, chỉ mu## ##u ##o#”
Những từ ngữ cuối câu dường như cũng chưa tỉnh ngủ nên chẳng chịu xuất hiện rõ ràng.
“Em nói gì? Mau dậy nào, ăn cùng anh một chút rồi có thể tiếp tục ngủ…”
Anh nào để vợ mình đói, nhất quyết phải đánh thức cô dậy.
“…”
“Không dậy là anh cắt ăn vặt tháng tới nhé?”
Cách đơn giản nhất để khiến trẻ con nghe lời đó là cất hết bánh kẹo của chúng và quả thật nó rất hữu dụng.
“A…không cho cắt…”_Phùng Y Nguyệt liền có phản ứng với lời nói của anh.
“Vậy thì mau dậy đi ăn nào, em không ăn là con sẽ đói đó”
“Em biết rồi…”
Tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng khi nghe đến bảo bảo sẽ đói bụng thì cô đành phải gạt cơn buồn ngủ qua một bên.
Khoảng mười lăm phút sau, cô xuất hiện trên bàn ăn cùng mọi người. Sau khi chào hỏi người lớn trong gia đình xong cô tranh thủ đút cho bảo bảo ăn, còn bản thân thì được ba của bảo bảo chăm.
…
Khi cả hai mẹ con đều đã ăn no, Phùng Y Nguyệt liền thực hiện nhiệm vụ của một chủ tiệc, đi chào hỏi, tiếp đãi khách khứa của mình.
[…]
Sau vài tiếng đồng hồ trôi qua, đám cưới kết thúc trong êm đẹp.
Về đến nhà, cô chẳng còn chút sức lực nào thả mình nằm bất động trên giường. Anh thấy thế cũng chỉ bật cười, giúp cô thay đồ, tẩy trang. Anh vô cùng tận hưởng với việc được phục vụ cô, không hề cảm thấy mất thể diện, chán ghét hay một chút phiền phức nào.
Lo cho vợ xong anh cũng nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo. Sau khi sạch sẽ, thơm tho anh liền lên giường nằm. Không lên giường với mục đích đi ngủ, anh lên giường chỉ với mục đích ôm và ngắm vợ.
[…]
Thời gian là thứ vô tình, nó không chờ đợi bất kì ai. Thoáng chốc đã đến ngày Phùng Y Nguyệt lâm bồn.
Trong lúc vẫn vô tư thưởng thức bữa sáng do chồng làm thì cơn đau bất chợt ập đến. Miếng táo tráng miệng đang ăn dở không thể nằm vững trong bàn tay run rẩy liền rớt xuống sàn nhà. Nhiếp Cảnh Thiên ngồi cạnh ngay lập tức nhận ra sự thay đổi đột ngột của cô.
“MẸ…MẸ ƠI, VỢ CON SẮP SINH RỒI…”_Nhiếp Cảnh Thiên lớn tiếng gọi người giúp.
“Ưm…a…đau…em đau…quá…”
Phùng Y Nguyệt bị đơn đau quấn lấy, không làm gì được ngoài nắm chặt tay chồng.
“Em ráng chịu một chút thôi, anh sẽ nhanh đưa em đến bệnh viện…”_Nhiếp Cảnh Thiên cẩn thận bế cô ra xe.
Nhìn khuôn mặt đã thấm đẫm mồ hôi đang không ngừng nhăn nhó, cả đôi môi bị cắn đến bật cả máu của cô khiến anh không khỏi xót xa.
Tần Y Tịnh và Phùng Vĩnh Lâm vừa bước vào nhà liền thấy đứa con rể bế con gái vội vội vàng vàng chạy ra xe.
“Hai đứa…con bé bị sao thế?”_Tần Y Tịnh hoảng hốt.
“Con bé sắp sinh rồi! Y Tịnh theo hai đứa nó đi còn cậu ở lại phụ chúng tôi một chút, giúp chúng tôi mang một ít đồ cho con bé”
Tần Y Tịnh liền đuổi theo Nhiếp Cảnh Thiên lên xe, còn Phùng Vĩnh Lâm cũng nhanh chóng đi theo hai người bạn mình chuẩn bị đồ đạc.
Bước lên xe, Tần Y Tịnh ra lệnh cho tài xế lái xe đến bệnh viện, còn anh vẫn luôn ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn lên môi, lên trán cô an ủi.
“Bé ngoan không sao hết, em mau thả lỏng cơ thể, hít thở đều, nếu muốn cắn thì cắn anh này…”_Nhiếp Cảnh Thiên đưa cánh tay săn chắc đến ngay miệng cô.
Phùng Y Nguyệt lắc đầu, không cắn, cô buông tha cho đôi môi bị cắn đến đỏ máu, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Thấy vợ không ngừng bị hai nhóc con hành hạ, anh chuyển sang bắt bạt lại hai nhóc con.
“Hai em bé nhỏ ngoan, không quậy nữa, các con đang làm mẹ đau đấy, nếu hai đứa không nghe lời cứ làm em bé lớn của ba đau thì sau này ba sẽ không thương nữa đâu…”
Nhiếp Cảnh Thiên vuốt nhẹ chiếc bụng đã vô cùng to của vợ vừa thì thầm, vừa hôn hai em bé nhỏ của mình.
Không biết vì sợ sẽ không được ba ba thương hay vì biết đang làm mẹ đau mà hai bé con không còn quậy nữa, liền trở nên ngoan ngoãn. Cơn đau chết đi sống lại của của cô cũng vì thế giảm đi đáng kể.
…
Do đồ dùng quan trọng, cần thiết đều đã chuẩn trước nên Phùng Y Nguyệt được đẩy vào phòng sinh không bao lâu thì Phùng Vĩnh Lâm, Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm liền có mặt. Vợ chồng họ Hạ sau khi nhận được tin cũng nhanh chóng xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT