Chỉ là tiền thân của thân thể này không học vấn không nghề nghiệp, nửa năm trước ở trong sòng bạc đã thua không còn một mảnh nào vài mẫu đất cằn tổ truyền.
Nếu không phải mình đến, nói không chừng mấy gian phòng cỏ tranh rách nát kia cũng không giữ được.
Trương Vân Xuyên mắng thầm, mình cũng thật xui xẻo, xuyên việt đến một gia đình nghèo kiết hủ lậu lụi bại như vậy.
Chỉ là nghĩ đến muội muội Trương Vân Nhi nhu thuận có hiểu biết kia, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mỗi ngày lúc mình tan tầm về nhà, Trương Vân Nhi đều sẽ nấu xong đồ ăn nóng hôi hổi, điều này làm hắn ở trong thời không xa lạ này cũng có thể cảm giác được sự ấm áp của ‘nhà’.
Hắn dừng bước ở trước một cửa hàng bánh.
“Thím Vương.
”Trương Vân Xuyên đối với một gã ngồi ở đằng ghế ngủ gà ngủ gật trung niên con gái chào hỏi.
“Trương gia Đại Lang, lại tới mua bánh Quế Hoa cho muội tử nhà cháu à.
” Thím Vương từ ghế mây đứng dậy.
“Vâng, nó chỉ thích ăn bánh Quế Hoa nhà thím.
”“Gói cho cháu một miếng đi.
”“Em gái cháu gặp được cháu một đại ca tốt như vậy, quả nhiên là phúc của nó.
”Người phụ nữ trung niên của cửa hàng bánh ở cùng lúc nói chuyện, tay chân lanh lẹ gói lại một cái bánh Quế Hoa đưa cho Trương Vân Xuyên, cười nói: “Ba đồng.
”“Cháu đi đây.
”“Đi đi.
”Trương Vân Xuyên khi xách bánh Quế Hoa đi về nhà, phát hiện lưu dân trong thành tựa như lại nhiều lên.
Ở dưới mái hiên sát đường, lưu dân thành đàn tụ tập cùng một chỗ, bọn họ quần áo tả tơi, gầy như que củi, một ít người nằm ở nơi đó, cũng không biết sống hay chết.
Nơi hắn ở bây giờ trên danh nghĩa là Đại Chu vương triều, nhưng trên thực tế triều đình đã chỉ còn trên danh nghĩa, hoàng đế có khả năng khống chế chỉ có bộ phận nhỏ địa khu xung quanh đế kinh.
Bây giờ quan to biên giới cát cứ địa phương, phiên vương cầm quyền, Đông Nam tiết độ phủ chỗ mình ở địa khu phía nam tương đối giàu có và đông đúc, có được địa bàn năm phủ mười tám huyện, do đông nam tiết độ sứ thực tế nắm giữ.
Nghe nói gần đây phía bắc Tần Châu tiết độ phủ cùng Quang Châu tiết độ phủ vì tranh đoạt địa bàn lại bắt đầu đánh rồi, đám lưu dân này cảnh nội huyện Tam Hà đều là phía bắc tràn tới.
Theo lượng lớn lưu dân ùa vào Giang Châu huyện Tam Hà, hôm nay sự kiện trộm cắp trong thành cũng trở nên thường xuyên.
Huyện nha tháng trước đã dán ra bố cáo, sắp sửa chiêu mộ mới ba mươi vị bộ khoái, để tăng mạnh duy trì trị an địa bàn.
Cái này đối với Trương Vân Xuyên mà nói, vốn là một chuyện tốt.
Dù sao hắn cũng là tổng hợp lại phân tích thế cục hôm nay, cảm thấy đi nha môn kiếm một cái bát sắt* là ổn định nhất.
* công việc biên chế, công việcHắn đã gom không ít bạc, chính là vì chuẩn bị quan hệ, muốn làm một bộ khoái nha môn có thể diện.
Chỉ cần có thân phận nha môn, về sau vô luận là kinh thương hay làm việc khác, dễ dàng hơn gấp trăm lần.
Chỉ là muốn làm bộ khoái cũng không dễ dàng như vậy, trước kia một khi có vị trí bộ khoái khuyết chức, cần ít nhất năm lượng bạc lo lót trên dưới, mới có khả năng bù vào chỗ trống.
Nhưng một lần này, vị trí khuyết chức nhiều rồi, ngược lại ù ù cạc cạc chẳng hiểu sao tăng giá rồi, ít nhất cần mười lượng bạc mới được.
Trương Vân Xuyên thậm chí âm thầm cảm thấy, huyện lệnh huyện Tam Hà này cũng có thể tham dự bán quan bán tước, đáng tiếc hắn không có chứng cớ.
Mình nửa năm qua đã tích lũy hơn tám lượng bạc, vốn hắn đã bắt đầu vận hành thao tác chuẩn bị quan hệ, chỉ chờ khuyết chức liền có thể nhận chức, nhưng hôm nay có chỗ trống rồi, giá lại tăng, bạc của hắn lại không đủ.
Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được muốn mắng con mẹ nó.
Một lũ khốn kiếp ăn thịt người không nhả xương!Xem ra phải mau chóng nghĩ cách gom đủ mười lượng bạc, bằng không một khi danh ngạch đầy rồi, muốn xoay người, lại không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Bộ khoái ở trong huyện tuy bổng lộc mỗi tháng chỉ có năm trăm đồng tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là một viên chức.
Bọn họ phụ trách duy trì trị an địa bàn, đồng thời lại có được quyền lớn tra xét muối tư nhân, những bang hội, gia tộc kia mỗi tháng cho hiếu kính cũng đếm không xuể.
Trương Vân Xuyên càng thêm coi trọng hơn là bộ khoái cái thân phận quan phương này.
Có thân phận quan phương này, mình làm rất nhiều chuyện liền thuận tiện hơn rất nhiều.
Hắn đầy cõi lòng tâm sự về tới ngõ Cây Liễu thành nam.
“Nha đầu, muội xem đại ca mua đồ ăn ngon gì về cho muội này.
”Ở trong tiếng kẽo kẹt, Trương Vân Xuyên đẩy ra cửa sân gió thổi thấm nước mưa sắp mục nát kia, gọi tiểu muội Trương Vân Nhi của mình.
Hả?Nha đầu đâu?Trương Vân Xuyên nhìn thấy trong sân im ắng, tiểu muội Vân Nhi tựa như chưa về.
“Nha đầu?”“Nha đầu?”Trương Vân Xuyên đặt bánh Quế Hoa ở trên bàn bát tiên, nhìn ngó ở mấy căn phòng, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Vân Nhi.
Trời cũng sắp tối rồi, nha đầu này chạy đi đâu rồi?Hiện ở trong thành khắp nơi đều là lưu dân tràn vào, tình trạng trị an cũng là ngày càng kém, một tiểu cô nương, chẳng lẽ đã gặp bất trắc?Trong lòng Trương Vân Xuyên sốt ruột, bước nhanh rời nhà.
Sắc trời đã trở tối, trên con phố dài tỏ ra có chút lạnh lùng.
Trương Vân Xuyên ở sau khi hỏi hàng xóm một phen không có tung tích em gái mình Trương Vân Nhi, liền đến thẳng chợ phía đông phồn hoa nhất huyện Tam Hà.
.