"Phập...!"
“Ân!”
Đang đắc ý cười to Từ Thiếu Đông bỗng nhiên im lặng trở lại, một sự im lặng đến đáng sợ, trên gương mặt hắn hiện tại hiện lên sự khủng hoảng cùng không tin nhìn xuống phía dưới vị trí trái tim của mình. Nơi đó hiện đang có một lưỡi kiếm đâm xuyên từ phía sau đến, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy từng giọt máu từ trái tim của mình rơi xuống dưới đất từ mũi kiếm.
Lưỡi kiếm này, hắn nhìn thấy rất là quen thuộc, đây không phải là thanh kiếm mà Trần Vân Thanh vừa rồi đã sử dụng hay là sao? Tên Trần Vân Thanh kia còn chưa có chết!
“Mày làm cách gì có thể hóa giải được độc của Thạch Dực Nghĩ thú!..”
Từ Thiếu Đông không quay lại, cũng không dùng còn lại một chút Chân Khí trong cơ thể của mình làm ra phản kháng, bởi vì hắn biết đây chỉ là điều thừa, một khi hắn cử động mà nói, Trần Vân Thanh chỉ cần nhẹ dùng lực, liền có thể đem trái tim của hắn phá hủy trăm ngàn mảnh, khi đó hắn là sẽ chết càng nhanh chóng hơn mà thôi.
Thay vì như thế, trước khi chết hắn là muốn chết một cách rõ ràng. Trần Vân Thanh không có chết, như thế vừa rồi tên này là giả chết để qua mặt của hắn, để cho hắn liều mạng cùng Thạch Dực Nghĩ thú đến lưỡng bại câu thương trình độ. Giống như hiện tại hắn đã sức cùng lực kiệt, sau đó Trần Vân Thanh này liền nhân lúc hắn yếu đuối nhất ra tay. Không thể không nói tính toán của Trần Vân Thanh này thật sự hoàn mỹ, cũng là đã thành công mỹ mãn.
Có điều hắn rất là không rõ, Trần Vân Thanh này làm sao có thể làm được như thế, trước đây khi Trần Vân Thanh ngã xuống, hắn là đã nhìn thấy qua, tên này là đã đứt hơi bỏ mình từ lâu. Dù không có bị Thạch Dực Nghĩ thú công kích dẫn đến việc không còn Nội Lực nên bị diệt, tên Trần Vân Thanh này làm sao có thể hóa giải được độc của Thạch Dực Nghĩ thú.
Từ Thiếu Đông hắn chính là vì nhìn thấy Trần Vân Thanh bị Thạch Dực Nghĩ thú đốt rất nhiều, nên hắn mới không quan tâm đến Trần Vân Thanh nữa a...
Hắn khi đó đã nhìn rất kỹ, Trần Vân Thanh đã là bị không dưới năm con Thạch Dực Nghĩ thú đốt, toàn là những vị trí tử huyệt cả.
Tên này làm thế nào có thể giải được độc của Thạch Dực Nghĩ thú?
Phải biết đây là độc dược mà dù có là Tứ Phẩm Luyện Đan Sư cũng là không có cách giải a. Nếu như không biết được bí mật này, Từ Thiếu Đông hắn có chết cũng là không có cam tâm.
“Thạch Dực Nghĩ Trứng! Cái này chắc là mày biết chứ?” Trần Vân Thanh cũng là không có giấu tên này làm gì, hắn liền là nói ra Huyền cơ bên trong.
Thực ra ngay sau khi bị Thạch Dực Nghĩ thú cắn trúng tại nhiều nơi trên thân thể. Khi đó cũng như Từ Thiếu Đông này cách nghĩ, Trần Vân Thanh hắn cũng nghĩ lần này chắc chắn một trăm phần trăm là mình đã chết rồi. Cảm nhận được thân thể đang hóa đá, càng là cũng cố thêm suy nghĩ lần này chắc chắn phải chết của mình.
Nhưng là không thể nghĩ đến, tại thời điểm đó, trong cơ thể của hắn máu huyết bỗng nhiên trở nên sôi sục, đồng thời cũng theo đó cơ thể sinh ra một luồng năng lượng màu trắng. Năng lượng này giống như một cái kháng thể cực mạnh, nó đi đến đâu, độc mà Thạch Dực Nghĩ thú tồn tại bên trong cơ thể hắn đều bị trấn áp đến đó.
Tại ngay lúc đó, không có gì diễn tả được sự vui mừng trong tận tâm khảm của hắn, nghĩ lại một loạt chuyện xảy ra với hắn để truy tìm nguồn gốc của loại màu trắng năng lượng này, cuối cùng, hắn là nghĩ đến mình thường ăn rất nhiều Thạch Dực Nghĩ thú trứng, sau mỗi lần Thạch Dực Nghĩ trứng năng lượng nhập vào cơ thể, cũng liền là có một loại màu trắng ẩn hiện như thế này.
Thế nên hắn có tám phần nắm chắc, sở dĩ mình thân thể có thể kháng lại nọc độc của Thạch Dực Nghĩ thú, chính là vì ăn loại này Thạch Dực Nghĩ trứng thú mà tạo nên.
Sau khi đem chất độc của Thạch Dực Nghĩ thú trấn áp, hắn cũng là không có vội xuất hiện cùng Từ Thiếu Đông đồng tâm hiệp lực chống lại Thạch Dực Nghĩ thú, mà là dùng Ẩn Tức Quy Nguyên Pháp thu liễm mọi khí tức hơi thở, làm cho mình giống như là một người chết rồi một dạng.
Tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này, hắn một bên khôi phục thương thế trong thân thể, một bên quan sát bên ngoài chiến trận giữa Từ Thiếu Đông cùng Thạch Dực Nghĩ thú, chờ đợi một cơ hội có thể bình an rời khỏi nơi này. ..
Cuối cùng cơ hội của hắn cũng đến, Từ Thiếu Đông này vì dùng hết toàn lực cùng Thạch Dực Nghĩ thú chém giết đến sức cùng lực kiệt, cũng là thời điểm mà tên này yếu đuối nhất, hắn liền lấy tốc độ cực nhanh xuất thủ, một kiếm xuyên tâm, kết quả mọi tính toán của hắn liền là thành công mỹ mãn.
Không những hắn có thể diệt trừ được đại địch lớn nhất của mình thời điểm hiện tại là Nguyệt Ảnh Lâu Từ Thiếu Đông, còn có thể lợi dụng tay của Từ Thiếu Đông loại bỏ hoàn toàn Thạch Dực Nghĩ thú này, chiêu nhất tiễn xạ song điêu của hắn lần này có thể nói là thành công mỹ mãn.
“Thạch Dực Nghĩ thú trứng! Thì ra là như thế! Trần Vân Thanh! Cảm tạ mày đã giải thích!” Từ Thiếu Đông mỉm cười, nụ cười như đã minh ngộ ra nhiều điều.
Từ trước đến nay mọi người đều nghĩ Thạch Dực Nghĩ thú là một loại kịch độc không có thuốc giải Yêu Thú, nên tất cả đều nghĩ, mọi thứ liên quan đến Thạch Dực Nghĩ thú đều là có độc dược cực mạnh, bao quát cả trứng của bọn nó bên trong đó.
Dù có người đem một đàn cấp thấp Thạch Dực Nghĩ thú tiêu diệt, đi được đến Thạch Dực Nghĩ Sào, nhìn vào bên trong đám trứng kia, cũng cho nó là độc dược liền hủy nó đi. Không người nào dám đi dùng nó để ăn cả, nên cũng là không có người nào biết đến công dụng chân chính của Thạch Dực Nghĩ thú trứng, bỏ qua rất là nhiều cơ hội đem Thạch Dực Nghĩ tại Vạn Thạch Thung Lũng nơi đây diệt đi.
Cũng chỉ có cái tên Trần Vân Thanh này, không sợ hãi độc chất của Thạch Dực Nghĩ thú, đem nó làm thức ăn, thậm chí là tài nguyên tu hành, nên mới có thể miễn dịch được nọc độc của Thạch Dực Nghĩ thú.
Trần Vân Thanh này có đại trí tuệ, đại dũng cảm mà không phải một cái tu luyện giả nào tại Lạc Việt Vương Quốc này có thể có, bị diệt vong trong tay của người như thế này, hắn là chết không có gì oan ức.
“Rầm!”
“Thực ra tao còn chưa nói cho mày biết..! Tao hóa giải được Thạch Dực Nghĩ thú độc không phải chỉ là dựa vào Thạch Dực Nghĩ thú trứng, mà còn là Thần Bí Ngọc Bài màu xanh năng lượng!” Trần Vân Thanh nhìn đến Từ Thiếu Đông đã tuyệt khí bỏ mình ngã xuống đại địa, hắn cũng là thu lại Tuyết Ảnh Kiếm, đồng thời cũng là nói nhỏ thêm một câu nửa, câu nói này cực kỳ bé, e là cũng chỉ có mỗi mình hắn mới có thể nghe được đến mà thôi.
Thạch Dực Nghĩ thú trứng đúng là có thể giải được Thạch Dực Nghĩ thú nọc độc, nhưng là nó chỉ có thể giải được đồng cấp độ thực lực cảnh giới với mình mà thôi, nếu mà cao hơn, nó chỉ có tác dụng trấn áp, mà không thể nào hoàn toàn giải trừ.
Hắn nhớ lại tình cảnh khi đó, năng lượng kháng thể màu trắng do Nhất Giai thất phẩm Thạch Dực Nghĩ có trong cơ thể hắn sau khi đem nọc độc của Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ thú đẩy về một khu vực, cũng chỉ có tác dụng phong cấm nó một chút mà thôi, không có khả năng loại bỏ hoàn toàn. Cũng may khi ấy, năng lượng màu xanh thần bí do Ngọc Bài hắn mang trên người nhập thể, đem tất cả độc chất loại trừ.
Tính ra có thể giải độc cho hắn, là màu xanh năng lượng của Thần Bí Ngọc Bài, mà không phải là Thạch Dực Nghĩ thú trứng. Theo hắn tính toán, muốn đem Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ nọc độc hóa giải, phải là dùng đến Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ thú trứng mới được.
Cái này đối với lại Trần Vân Thanh hắn hiện tại có vẻ như là cũng không có khó khăn gì lắm thì phải, nên nhớ hiện tại đám này Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ đã bị Từ Thiếu Đông xóa sổ, Thú Sào của bọn chúng phòng thủ hiện tại có thể nói là hết sức trống vắng, hắn liền có thể tự do thoải mái đi đến nơi đó thu thập Thú Trứng được rồi.
“Cong..!Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh đúng thật sự là không có bình thường!”
Đi đến Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ Sào lấy Thú Trứng có thể chậm một chút cũng không có sao, hiện tại Trần Vân Thanh là thu lấy chiến lợi phẩm của hắn trước cái đã. Cai thanh Huyền Linh Kiếm này, chính là kiện Yêu Binh mà Từ Thiếu Đông đã sử dụng, uy lực thế nào thì vừa rồi hắn cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy, chỉ chút nữa thôi hắn liền đã chết tại kiếm khí do nó phát ra.
Từ Thiếu Đông dựa vào thanh Huyền Linh Kiếm này, mới có thể diệt được một ngàn con Nhất Giai bát phẩm Thạch Dực Nghĩ thú cùng một lúc. Nếu như không có sự sắc bén cũng như tăng phúc kiếm khí của nó, Từ Thiếu Đông là đã bị diệt đi từ lâu rồi.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc