Yêu Sư thất trọng còn chết lên chết xuống, huống gì là đám học viên ngay cả Yêu Sư lục trọng còn chưa có đạt đến, đi đến nơi đó thuần túy là nạp mạng, không ai lại ngu như thế kia.
Xem ra muốn toàn mạng trở về, hắn cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút mới được, không nữa cũng chỉ có cách rời khỏi Mân Việt Học Viện này mà thôi.
....
"Mân Việt Học Viện mưa gió sắp đến rồi hay sao?"
Đứng tại trên tầng cao Tu Luyện Tháp, nhìn xuống bên dưới xảy ra mọi chuyện, Bồ Mục đôi hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại, trầm tu suy nghĩ.
Học viện cao tầng bên trong ai cũng hiểu đứng sau Trần Vân Thanh là Phát Chính Nam, đừng nói là Nhiệm Vụ Đường một tên Đường Chủ nho nhỏ, dù có là Phó Viện Trưởng Lăng Hàn Lệnh đi chăng nữa, cũng phải kiên kỵ ba phần, sẽ không có chuyện quang minh chính đại như thế này đối phó với lại Trần Vân Thanh.
Tôn Vận Tiên đưa Trần Vân Thanh vào cửa tử, nói rõ ràng cho toàn thể người bên trong học viện biết mình không có nể mặt Phát Chính Nam, đây không khác gì hướng Phát Chính Nam khiêu chiến cả.
Với chút tu vi cỏn con kia của Tôn Vận Tiên, có cho tên đó mười lá gan, cũng không dám cùng với lại Phát Chính Nam chống lại đâu.
Y làm như vậy, rõ ràng là được người phía sau chống lưng, cũng là người này muốn y phải làm như thế, nơi này Mân Việt Học Viện, ai còn không hiểu Tôn Vận Tiên là một con chó rất trung thành với lại Viện Trưởng Nguyễn Thư Dung, không có Nguyễn Thư Dung chống lưng, hắn cam đoan Tôn Vận Tiên sẽ không đi làm cái chuyện điên rồ như hiện tại.
Tình cảnh hiện tại khá trong sáng, Nguyễn Thư Dung là muốn ra tay đối phó với lại Phát Chính Nam, liền bắt đệ tử của Phát Chính Nam là Trần Vân Thanh khai đao trước.
Phát Chính Nam thế nào cũng sẽ phản kích, rồi đây Mân Việt Học Viện lại một trận đại chiến gà bay chó chạy, nhiều người sẽ bị cuốn đi vào trận chiến này của hai người, trong đó có cả Bồ Mục hắn đây nữa, thật không biết lần này là phúc hay là họa nữa.
"Là bằng hữu lâu năm, nếu thật sự Phát Chính Nam gặp nguy hiểm, mình sẽ ra tay giúp đỡ y một lần..!"
Bồ Mục sau một hồi suy nghĩ thì cũng liền đưa ra sự lựa chọn của mình.
Nhưng thực sự hắn cũng chẳng muốn đi đến nước đường này, không nói Nguyễn Thư Dung phía sau có một cái khổng lồ Nguyễn gia chống lưng, chỉ nói đến tu vi của cô ta, Yêu Tông tứ trọng hậu kỳ cảnh giới, nơi đây Mân Việt Học Viện đã không có ai là đối thủ.
Hắn cùng Phát Chính Nam có liên thủ cũng khó có thể nắm được phần thắng, nên hắn hy vọng tranh chấp của Phát Chính Nam cùng Nguyễn Thư Dung kia, không có đi đến tình trạng người sống ta chết mức độ.
...
Phó viện trưởng biệt viện..
"Viện Trưởng..! Chúc mừng ngài đột phá thành công Yêu Tông tam trọng cảnh giới..!"
Khương Bình nâng lên chung rượu, trên mặt đầy ý cười lên tiếng chúc mừng Lăng Lệnh Hàn, đôi khi trong ánh mắt cũng chứa không ít sự cảm khái.
Khương Bình hắn cùng Lăng Lệnh Hàn mấy chục năm trước là cùng đi vào Mân Việt Học Viện nơi này, trải qua mấy chục năm mưa gió thay đổi, Khương Bình hắn không có bao nhiêu thay đổi, Yêu Sư cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, một chân bước vào Yêu Tông, được giữ cái chức Nội Viện Đường Đường Chủ hai mươi năm nay bên trong Học Viện.
Trong khi đó cùng thời điểm với hắn Lăng Hàn Lệnh hiện tại đã là Phó Viện Trưởng của Mân Việt Học Viện, quyền cao chức trọng, người người tôn kính, tu vi còn là vượt qua hắn quá xa, Yêu Tông tam trọng cảnh giới.
Nghĩ đến chuyện này, đôi khi trong lòng của hắn rất là không cân bằng.
"Bình huynh..! Tôi hiện tại chỉ là Phó Viện Trưởng, còn chưa phải là Viện Trưởng, cẩn trọng lời nói một chút..!"
Lăng Lệnh Hàn nghiêm túc lên tiếng chỉnh lại lời nói của Khương Bình, còn nhìn ra xung nhịp xem có người nào nghe được âm.thanh của hai người bọn họ vừa rồi trò chuyện hay là không.
Tai vách mạch rừng, đây là chuyện lớn, không có khả năng không đề phòng cho được, như có người biết đem chuyện này lan truyền ra bên ngoài.
Nguyễn Thư Dung kia nỗi giận lên, nghĩ Lăng Lệnh Hàn hắn có ý đồ đen tối, như vậy là không có ổn.
Chỉ là Lăng Lệnh Hàn quá lo xa một chút, nơi đây là biệt viện của ông ta, thi thố biện pháp bảo hộ rất là kín kẽ, không thể có chuyện có người đến gần mà không có nhận ra được.
Có chăng cũng chỉ là mấy tên nô bộc hầu hạ.
Mà những nô bộc này là quá hiểu ý chủ nhân, nhìn đến chủ nhân mình có chuyện cần bàn luận với khách nhân, cả đám rất hiểu ý liền rời khỏi nơi này, bây giờ xung quanh nơi đây phạm vi cả trăm mét chỉ có Lăng Hàn Lệnh cùng Khương Bình hai người, thật sự không còn có ai khác.
"Viện Trưởng nói chí phải..! Không có người tôi sẽ chú ý hơn..!"
Khương Bình gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng đáp ứng, tuy nhiên cách y xưng hô với lại Lăng Hàn Lệnh vẫn không có gì đổi mới cả.
Làm người ai không có dã tâm, Lăng Hàn Lệnh ở cái vị trí Phó Viện Trưởng này bao nhiêu năm, trong lòng từ lâu đã rất muốn ngồi lên vị trí kia, hắn cũng chỉ thỏa mãn mong muốn của ông ta thôi mà.
"Lần này anh đến đây tìm tôi là có chuyện gì cần nói..?"
Lăng Hàn Lệnh khẽ lắc đầu, Khương Bình này thói quen bao nhiêu năm vẫn rất khó bỏ, nhìn lại xung quanh không có ai, vậy để tùy Khương Bình xưng hô bậy bạ thôi, dù sao hắn trong lòng cũng mát lòng mát dạ, không có ý nắn nót lại lời nói vừa rồi. Chỉ cần khi có người ngoài Khương Bình chú ý một chút là được.
"Viện trưởng..! Tin tức vừa rồi chắc ngài đã có nghe qua rồi..?"
Nhắc đến chính sự, Khương Bình cũng là nghiêm túc hẳn lên.
"Có nghe nói qua..!"
Lăng Hàn Lệnh gật đầu, hắn hiểu Khương Bình muốn ám chỉ chuyện vừa xảy ra tại trước của Tu Luyện Tháp một chuyện.
Lăng Hàn Lệnh hắn thân là Phó Viện Trưởng, nhiều khi còn là thay mặt Viện Trưởng xử lý mọi chuyện bên trong Mân Việt Học Viện, tai mắt cùng hệ thống tình báo của hắn tại Mân Việt Học Viện này nếu nói số hai sẽ không người nào dám đi tranh số một.
Sáng nay Tu Luyện Tháp bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, Lăng Hàn Lệnh hắn không thể nào không biết cho được, hắn vẫn là đang nghiên cứu chuyện này cho đến khi Khương Bình này đến chơi đâu.
"Viện Trưởng..! Đây là một cơ hội rất tốt..!"
Cơ hội quá tốt để cho Lăng Hàn Lệnh quang minh chính đại bỏ chữ phó đi, trở thành chân chính Viện Trưởng của Mân Việt Học Viện.
Thân cận với lại Lăng Hàn Lệnh mấy chục năm qua, hắn hiểu quá rõ ràng Lăng Hàn Lệnh đối với cái vị trí Viện Trưởng kia của Nguyễn Thư Dung có bao nhiêu khát vọng.
Thực tế mười mấy năm trước đây khi lão viện trưởng đến hạn nghĩ hưu, người khi đó được mọi người đề cử lên Phủ Thành làm tân viện trưởng là Lăng Hàn Lệnh, ai ngờ nữa đường Nguyễn Thư Dung xuất hiện, đem cái vị trí vốn thuộc về Lăng Hàn Lệnh lấy đi.
Mười mấy năm qua, hắn biết Lăng Hàn Lệnh vẫn luôn luôn ghi nhớ đến chuyện này, trong lòng y luôn muốn chờ cơ hội đem Nguyễn Thư Dung đuổi khỏi nơi này, mình lên làm oai phong viện trưởng.
Nhân chuyện lần này hắn thấy cơ hội rất lớn, nếu tận dụng thành công, nói không chừng Lăng Hàn Lệnh có thể thực hiện được ước mơ của mình.
"Chuyện này không có đơn giản như bề ngoài, cần phải nghiên cứu thêm.!" Lăng Hàn Lệnh lắc đầu.
Phát Chính Nam cùng Nguyễn Thư Dung rơi vào cảnh đối đầu, Lăng Hàn Lệnh hắn là người muốn nhìn thấy nhất, tốt nhất là hai người bọn chúng ra tay động thủ, kéo theo thế lực phía sau can thiệp vào, làm thành cái cục diện lưỡng bại câu thương, đây là điều mà hắn mong chờ nhất.
Tuy nhiên sau khi nghĩ kỹ lại, khả năng này là không có cao cho lắm, hắn tiếp xúc với lại Phát Chính Nam thời gian không ngắn, hắn hiểu quá rõ ràng tên này rất là si tình với lại Nguyễn Thư Dung, nói y chết vì Nguyễn Thư Dung thì còn được chứ bảo y đi cùng Nguyễn Thư Dung chống lại là chuyện rất khó có khả năng xảy ra, dù Nguyễn Thư Dung có đem tên Trần Vân Thanh kia giết đi cũng là như thế.
Hắn sợ nhất chính là Nguyễn Thư Dung cùng Phát Chính Nam đã nhận ra được dã tâm của mình, từ đó làm ra một cái màn kịch như có thế này, dụ hắn đi vào trong bẫy, từ đó đem hắn cùng đồng bọn nhổ tận gốc rễ.
Thế nên hắn không thể nào không cẩn trọng cho được, khi mà tình hình chưa có gì sáng sủa, hắn là không muốn mạo hiểm.
"Viện trưởng..! Bất kỳ ngài có quyết định gì, tôi vẫn luôn luôn ủng hộ ngài..!"
Lăng Hàn Lệnh không muốn mạo hiểm, điều này hắn cũng hiểu, đúng thật biểu hiện khác thường của vị Viện Trưởng kia làm cho người ta không rõ ràng phương hướng, chuyện này dường như là chưa có tiền lệ từ trước đến nay, nếu là hắn thì hắn cũng không dám mạo hiểm.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc