Chương 497:
Con của hắn muốn đi lên con đường trở thành cường giả, không thể nào suốt ngày sống tại sự bảo hộ của hắn được.
Vì suy nghĩ này, nên hắn biết mình dù không cần con Tam Giai Khôi Lỗi kia bảo hộ, nhưng vẫn là muốn đem nó nhận lấy, bổn ý là hắn muốn Trần Vân Thanh phải tự dựa vào bản thân mình, vượt qua khó khăn, không cần thiết dựa vào ngoại vật.
Xuyên suốt toàn cục chính là như thế, bây giờ nó gặp một chút khó khăn mình liền ra mặt giúp nó giải quyết, như vậy mục đích rèn luyện còn có ý nghĩa gì nữa đây.
"Vâng..! Trang Chủ..!"
Cách rèn luyện con cháu của Trần Thiên Tâm không có gì mới, nhưng có người chịu làm theo không lại là chuyện khác.
Ai cũng đem con cái của mình như bảo bối đến cưng chiều mà. Nói thật Trần Phúc Thọ hắn chắc chắn là sẽ không có để con gái của mình mạo hiểm.
...
Ba ngày sau..! Đêm tối..! Hồi Đầu Sơn..!
Đêm đã buông xuống, khắp nơi đại địa đều phủ một bóng đem huyền bí, ngay cả Hồi Đầu Sơn nơi này cũng là không có ngoại lệ.
Hiện tại nơi đây là nơi đóng quân tạm thời của Chấn Nam Thành quân đội cùng Tán Tu Liệp Đạo Quân, nên dù có về đêm đôi chút, nhưng nơi đây vẫn là rất sáng sủa, ánh sáng được tạo ra không phải từ Mặt Trời, mà là từ những đống lửa lớn nghi ngút do quân đội cùng Tán Tu làm ra.
Sau một ngày căng thẳng chiến đấu, chưa quá về đêm, mọi người sẽ tập trung lại với nhau, bàn luận về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, chủ đề xoay quanh vẫn là tình hình chiến đấu cùng Chấn Nam Đạo những tên Đạo Phỉ kia, nhìn chung trên mặt nhiều người luôn có nụ cười, tình cảnh chiến đấu cũng là không có tệ cho lắm.
"Thật sự hâm mộ tên Trần Vân Thanh kia a..! Có thể cùng Thiên Phu Trưởng đại nhân trò chuyện vui vẻ như vậy..!"
Tại một đống lửa lớn, mười mấy người Tán Tu thuộc về một cái tổ đội vui vẻ nói chuyện, có người liếc về phương hướng cách mình không hề xa, trên một trụ đá lớn, có hai người hiện tại đang trò chuyện, đưa đến ánh mắt khá là hâm mộ.
Hai người đó ở nơi đây mọi người đã quá quen thuộc rồi, người đứng bên trái là Thiên Phu Trưởng Nguyễn Anh Đức, người chính là người nắm quyền cao nhất trong chiến dịch tấn công Chấn Nam Đạo lần này.
Cũng là người mà bọn họ nể phục nhất với những quyết định đúng đắn giúp quân đội cũng như Tán Tu đám người mình đây đánh đâu thắng đó.
Còn người kia thì không còn ai xa lạ gì y nữa rồi, đại danh đỉnh đỉnh Trần Vân Thanh, người được nhiều thế lực đuổi giết nhưng đến giờ vẫn bình an vô sự.
Những ngày qua danh tiếng của Trần Vân Thanh càng ngày càng lên cao, nhưng đó là hung danh.
Qua chuyện hơn hai trăm Tán Tu bị Trần Vân Thanh giết, rồi đến mấy ngày qua có không dưới ba trăm tên Đạo Phỉ của Chấn Nam Đạo chết trong tay Trần Vân Thanh.
Đám Đạo Phỉ kia khi nhìn thấy Trần Vân Thanh liền là sợ mất cả mật, kể từ đó về sau, nơi đây đám người mình không dám có ý nghĩ tìm Trần Vân Thanh nữa, cũng không dám lại gần tên đó mảy may.
Nhìn Trần Vân Thanh hiện tại, bọn họ còn là sợ hãi hơn khi đối mặt với lại những tên hung thần của Chấn Nam Đạo nữa kìa..
"Không có gì phải hâm mộ..! Nếu chúng ta cố gắng tu luyện, một ngày nào đó cũng sẽ được như Trần Vân Thanh mà thôi..!" Tên đội trưởng đứng đầu nhàn nhạt mỉm cười lên tiếng.
Trên đời này vốn là như vậy, người có thực lực sẽ được người khác kính nể.
Trần Vân Thanh sở dĩ có thể được Anh Đức đại nhân xem trọng, đó là vì thực lực của Trần Vân Thanh vượt trội so với lại đám Tán Tu mình đây. Nếu như một ngày nào đó, mình cũng có thực lực như Trần Vân Thanh, không cần lo nghĩ đến chuyện những đại nhân vật kia không đến kết giao với mình.
"Đội trưởng nói không sai..! Chỉ cần cố gắng..Một ngày nào đó chúng ta cũng có thể làm được những gì Trần Vân Thanh đã làm..!" Nhiệt huyết dâng trào, đây là tâm trạng chung của mười mấy người còn lại sau khi nghe lời nói vừa rồi của đội trưởng mình.
Bọn họ cùng Trần Vân Thanh đều là tu luyện giả cả, Trần Vân Thanh có thể đạt đến cảnh giới này, sao mình không thể nào đạt đến cho được.
Nên nhớ mình có không ít thứ vượt trội hơn Trần Vân Thanh, một trong số đó chính là Yêu Hồn. Nghe đồn Yêu Hồn của Trần Vân Thanh quá kém, chỉ có Hoàng Giai Nhị Phẩm mà thôi.
Trong khi đám người mình có ai không phải là Hoàng Giai Tam Phẩm trở lên.
Như mình cố gắng tu hành, chắc chắn có ngày sẽ sánh ngang với Trần Vân Thanh, thậm chí là vượt trội hơn nữa kìa, bọn họ không cần thiết phải hâm một Trần Vân Thanh đâu.
'Khó lắm..!' Đội trưởng nhìn qua đám anh em mình đang có tinh thần ý chí cực cao, muốn vượt trội hơn cả Trần Vân Thanh, trong lòng không khỏi lắc đầu một cái nghĩ.
Ba ngày qua nhìn Trần Vân Thanh chiến đấu với lại đám người của Chấn Nam Đạo, dù Trần Vân Thanh có tận lực che giấu tu vi cảnh giới chân thực của mình, nhưng dựa vào kinh nghiệm vài sinh ra tử bao nhiêu năm, hắn có thể đoán biết được tu vi của Trần Vân Thanh hiện tại vào Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ cảnh giới.
Đây là cảnh giới dường như là đỉnh phong ở Chấn Nam Thành rồi, chỉ những người đứng đầu của các gia tộc lớn, mới có cảnh giới này mà thôi.
Nhìn lại tuổi tác của Trần Vân Thanh, hắn muốn đuổi theo đối phương thì càng thêm tuyệt vọng.
Mười bảy mười tám tuổi đã có tu vi Yêu Sĩ cửu trọng, cho y thêm ít thời gian, chắc chắn có thể đột phá Yêu Sư, đến chừng đó, khoảng cách giữa bọn họ cùng Trần Vân Thanh sẽ ngày càng kéo xa.
Hắn tuy có tham vọng, nhưng chỉ cầu mong đạt được cảnh giới của Trần Vân Thanh như bây giờ đã là quá tốt rồi, hắn là không dám mong cầu chi thêm những điều xa xôi không thực tế.
"Thực sự rất muốn biết Trần Vân Thanh cùng Nguyễn đại nhân đang bàn luận về chuyện gì a..!" Nhìn hai người kia đã nói chuyện cùng nhau cả nữa tiếng đồng hồ rồi, cả hai đều khá là vui vẻ, điều này gợi lên trí tò mò cho rất nhiều người, ai cũng muốn biết Trần Vân Thanh cùng Nguyễn đại nhân đang nói về chuyện gì.
"Chỉ cần qua ngày mai là chúng ta sẽ đánh lên Đại Cao Phong Sơn..! Theo ra đoán không sai, hai người bọn họ là đang lập kế hoạch tấn công Đại Cao Phong Sơn mad thôi..!" Cũng là tên đội trưởng lên tiếng trả lời, nói ra suy đoán của mình cho đám anh em biết.
Theo bản đồ cũng như là địa thế, nơi bọn họ ở đây chính là Hồi Đầu Sơn, một chốt chặn quan trọng cuối cùng của Chấn Nam Đạo, một khi vượt qua chốt chặn này, phía trước đã không còn vật cản gì đáng chú ý nữa, một đường bằng phẳng bọn họ sẽ đánh lên phía Đại Cao Phong Sơn.
Thế nhưng nơi đó là đại bản doanh của Chấn Nam Đạo, cao thủ nhiều như mây, địa hình lại dễ thủ khó công, muốn đánh hạ nơi đó, đem Chấn Nam Đạo tiêu diệt là không phải chuyện dễ dàng gì cả.
Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn để lên phương án tối ưu nhất, không có khó hiểu tại sao Nguyễn đại nhân lại cùng Trần Vân Thanh nói chuyện thời gian lâu đến như thế kia.
...
"Vân Thanh huynh đệ..! Cũng chính ở nơi đây, ta là đã thất bại thảm hại, quân số bị thiệt hại hơn phân nữa, phải chạy trở lại Chấn Nam Thành..!" Nhớ lại chuyện cách đây chưa đầy nữa tháng, Nguyễn Anh Đức không khỏi ngậm ngùi thở dài.
"Anh Đức đại nhân..! Chính vì lo lắng Chấn Nam Đạo sẽ dùng đến chiêu thức củ, nên ngài mới không có nghĩ ngơi, muốn trực đêm nay hay sao..?" Trần Vân Thanh mỉm cười một cái lên tiếng hỏi lại.
Chuyện nữa tháng trước Nguyễn Anh Đức thất bại tơi tả chạy về Chấn Nam Thành đã làm nên một cơn sóng to gió lên bên trong Chấn Nam Thành, dường như ai cũng biết đến chuyện này.
Nguyên nhân thất bại cũng không có giấu giếm được nữa, nghe nói là do Tiếu Nhất Hồng dùng mưu kế diệt đi con cháu của Tam Nhãn Cự Viên, sau đó giá họa cho Chấn Nam Thành quân đội, làm cho Tam Nhãn Cự Viên hiểu lầm, dẫn phát thú triều, tấn công quân doanh, làm cho Nguyễn Anh Đức quân đội bị tổn thương thảm trọng.
Nếu mà không nhờ có sự điều binh khiển tướng tài tình của Nguyễn Anh Đức, chỉ sợ khi ấy Chấn Nam Thành quân đội toàn quân đã bị giết, Nguyễn Anh Đức cũng là đã phải chết trong trận nhân thú đại chiến kia.
"Đúng vậy..! Tôi chính là sợ Tiếu Nhất Hồng lại dùng chiêu củ..!" Nguyễn Anh Đức cũng không có ý định giấu giếm Trần Vân Thanh.
Chuyện cũ đã qua, nhưng mỗi khi nhớ lại, hắn trong lòng vẫn là luôn tự trách mình. Hắn trách mình quá sơ ý, biết rõ ràng Chấn Nam Đạo trá bại chắc chắn là có âm mưu nham hiểm gì bên trong.
Như hắn tính táo cùng quyết đoán hơn, cho mọi người lui lại phía sau, rồi đi Hồi Đầu Sơn này, có lẽ chuyện sẽ không ra nông nổi như thế.
Hoặc là chí ít, hắn cũng phải thức tỉnh đúng lúc chỉ đạo mọi người bình tĩnh chống địch.
Như hắn suy nghĩ, nếu ngay lúc đó hắn không phải đang ngủ say mà là thức giấc, là người đi tuần tra thay đứa con vô dụng của mình, dù cho đám Yếu Thú kia có đánh đến với khí thế hung mãnh như thế nào, hắn vẫn có thể chỉ huy quân đội ứng phó được hết thảy.
Vì không muốn phải lâm vào hoàn cảnh đó thêm bất kỳ một lần nào nữa, nên đêm nay hắn quyết định tự mình trấn thủ nơi đây, có chuyện gì mình cũng có thể tự ứng phó được.
"Anh Đức đại nhân..! Ngài có thể an tâm..! Lần này chúng ta sẽ không bị tập kích như lần trước nữa đâu.!" Trần Vân Thanh mỉm cười.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc