Danh tiếng của Nguyễn Dư Khúc đã vang dội không chỉ ở Mân Việt Quận Thành, mà cả tại Cổ Loa Thành, thậm chỉ các nước xung quanh cũng là có người đồn thổi về Nguyễn Dư Khúc.

Nhưng theo tin tức hắn biết được, bây giờ tình cảnh chiến đấu giữa hai nước Lạc Việt cùng Chân Lạp rất căng. Trường Sa Quan bên kia, Lạc Việt Vương Quốc quân đội vẫn luôn bị Chân Lạp Vương Quốc đè lên đánh, thắng thì ít mà bại trận thì lại quá nhiều.

Cũng vì thiếu nhân thủ nên Nguyễn Dư Khúc mới được điều từ Cổ Loa Quân Đoàn đi đến nơi đó trấn thủ, theo lý bây giờ y đang cùng với lại Trường Sa Quân Đoàn đối đầu với lại Chân Lạp Vương Quốc quân đoàn rất ác liệt mới đúng, làm gì có thời gian rảnh rỗi du ngoạn đến Chấn Nam Đại Sơn nơi này.

"Đại ca..! Vậy anh có dự tính gì không..?"

Hồ Phi biết có khả năng Nguyễn Dư Khúc này là một người có thân phận rất lớn, không giống như Tiếu Nhất Hồng nói y chỉ xuất thân từ Mân Việt Học Viện thôi đâu, tuy nhiên hắn không có quan tâm đến những thứ này, trong suy nghĩ của hắn, nếu mà Tiếu Nhất Hồng bảo đánh, hắn sẽ đánh, không một chút do dự nào, trối sập xuống thì cũng có Tiếu Nhất Hồng gánh giúp cho.

"Làm gì..! Đương nhiên là phải đem đám người kia diệt đi, trả thù cho những anh em đã bị bị chúng giết chết rồi..!" Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Tiếu Nhất Hồng trở nên âm hàn đến đáng sợ.

Nước sông không phạm nước giếng..!

Nguyễn Dư Khúc uy danh cùng thân phận quá lớn thì làm thế nào..?

Tên kia nếu mà dám xâm phạm vào lãnh địa của hắn, giết đi nhiều người của hắn đến như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cho y được.

Trên Chiến trường đao kiếm khác có mắt, nếu mà Nguyễn Dư Khúc có bị chết mà nói, cũng nên tự trách mình tài nghệ không tinh mà thôi.

Nếu mà vì chuyện này Nguyễn gia phái người trả thù, như thế xin lỗi, hắn sẽ ngay lập tức đầu quân cho Chân Lạp Vương Quốc, dù sao đám người kia cũng chiêu hàng hắn không phải lần một lần hai.

"Xin nghe theo mệnh lệnh của đại ca..!"

Bao gồm Hồ Phi bên trong, cả bảy người bên trong đều là nhiệt huyết sôi trào, rất muốn nhanh chóng ra bên ngoài, đem đám người của Thành Chủ Phủ quân đội diệt đi.

Cả nữa tháng qua bọn họ đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất cùng nhục nhã trong tay của đám người kia rồi, giờ cũng là lúc bọn họ phải lấy lại cả vốn lẫn lãi mà đám người kia đã vay thời gian qua.



'Có phiền toái..!' Bên ngoài tuy nhiệt huyết sôi trào phụ họa theo cùng những người kia, nhưng trong lòng Mang Huyền Phong lại tràn đầy lo lắng.

Tiếu Nhất Hồng nhìn ra rất là tự tin, hắn cảm nhận được Tiếu Nhất Hồng có lòng tin có thể đánh lui được Chấn Nam Thành quân đội.

Đây chỉ là trực giác của hắn mà thôi, có điều hắn cũng có mấy phần tin tưởng vào loại trực giác này, căn bản là bây giờ Tiếu Nhất Hồng quá mức tự tin đi, thường những người có niềm tin tuyệt đối như thế này, trong người của bọn họ không thể không có mấy cái át chủ bài cho được.

Như suy đoán không có sai thì chuyện lần này có phiền phức, một khi mà Tiếu Nhất Hồng đánh tan Chấn Nam Thành quân đội, biết đến khi nào thì hắn mới có cơ hội tốt như thế này để trả thù đây?

Không được..!

Bằng mọi cách phải đem tin tức này báo cho đám người Chấn Nam Thành quân đội bên kia, nếu không mình sẽ không còn có cơ may trả thù..! Mang Huyền Phong trong lòng âm thầm nghĩ.

...

Năm ngày sau..! Hồi Đầu Sơn!

Đây là một khu vực núi non rộng khoảng trên dưới một trăm km vuông, địa hình không hề bằng phẳng, chỉ một đôi nơi là bằng phẳng, còn lại địa hình hiểm trở khó đi, nhiều nơi có khe sâu cả mấy km, ngã xuống bên dưới không có tu vi cao thâm thì chắc chắn không thể nào sống sót cho được.

Hồi Đầu Sơn không phải phải là tên vốn có của dãy núi đá này, nó vốn có tên gọi từ thời xa xưa là Hiểm Thạch Sơn.

Nhưng kể từ mấy trăm năm trước Chấn Nam Đạo bá chiếm lấy Chấn Nam Đại Sơn làm địa bàn, thì đã đem Hiểm Thạch Sơn đổi tên là Hồi Đầu Sơn.

Nguyên nhân có tên này là vì Chấn Nam Đạo người muốn răn đe người dám đến nơi đây xâm phạm lãnh địa của bọn họ phải nên quay đầu, nếu như không sẽ chết rất là thảm.

Có người nói Chấn Nam Đại Sơn có nhiều quá dãy núi như Hiểm Thạch Sơn sơn này, nhưng vì sao Chấn Nam Đạo không có sửa đổi tên của chúng, mà chỉ sữa mỗi tên Hiểm Thạch Sơn này thành Hồi Đầu Sơn, đó là vì Hiểm Thạch Sơn chỉ cách Đại Cao Phong Sơn có năm mươi km, nếu như mà địch nhân vượt qua được Hiểm Thạch Sơn này, như vậy không cần mất bao lâu, địch nhân liền có thể nhanh chóng tiến đến lại gần, bao vây Đại Cao Phong Sơn, thế cho nên có thể nói, Hồi Đầu Sơn này là tấm lá chắn cuối cùng của Chấn Nam Đạo cũng không có hề sai.



"Xẹt..! Xẹt..!"

"Phập...! A....!"

Hiện tại một nơi bằng phẳng hiếm hoi tại Hồi Đầu Sơn đang diễn ra đại chiến của giữa hai bên thế lực tầm mấy ngàn người. Nhìn qua chắc chắn nhiều người đều sẽ biết hai thế lực này là Thành Chủ Phủ quân đội của Chấn Nam Thành cùng với lại người của Chấn Nam Đạo.

Người của Chấn Nam Đạo trông đông đảo hơn, có trên hai ngàn người, bên Chấn Nam Thành quân đội chỉ tầm hơn một ngàn người trên dưới, quân số của đôi bên là chênh lệch gấp hai lần. Hai đánh một không chột cũng què.

Thông thường mà nói chính là như thế. Nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải là như vậy, đây không phải là ẩu đả đường phố, người của Phủ Thành Chủ cũng không phải là bình thường hạng người, mà tất cả đều là binh sĩ được huấn luyện hết sức bài bản theo tiêu chuẩn Quận Binh.

Người nào người nấy sức chiến đấu vượt trội, thêm vào binh khí trong tay vượt trội hơn những người bình thường quá nhiều, nếu kết hợp quân trận với nhau chiến đấu, chiến lực có thể làm cho cao giai cường giả phải lạnh mình tránh lui.

Thế nên không có gì khó hiểu khi hiện tại đôi bên tuy quân số chênh lệch, nhưng bên chiếm thượng phong luôn luôn là Chấn Nam Thành quân đội, bọn họ đánh cho đám người Chấn Nam Đạo chỉ còn biết lui về sau phòng thủ, không thể nào tấn công được mảy may.

"Lui..! Lập tức lui về phía sau..!"

Hồ Phi là người chỉ huy trận chiến lần này bên phía Chấn Nam Đạo, nhìn thấy bên mình người cứ vơi dần theo thời gian, trong khi bên kia Chấn Nam Thành quân đội chẳng có tổn thất gì là mấy, hắn nhận ra sự thật phũ phàng rằng nếu có đánh tiếp, mình cũng không thể nào dành chiến thắng.

Không những vậy, kéo dài xuống thêm một ít thời gian, có khi ngay cả bản thân cũng khó có thể toàn thân lui ra, hành động thông minh nhất lúc này là lui về phía sau bảo toàn lực lượng, nên quyết đoán gào lớn ra lệnh cho còn lại anh em trong bang lui lại phía sau. Chờ cơ hội tấn công trả thù tiếp.

"Không cần đuổi theo..!" Nguyễn Anh Đức ra lệnh một tiếng, không để cho các binh sĩ của mình đang hăng máu tiếp tục đuổi theo những người còn lại của Chấn Nam Đạo.

"Phụ thân...! Vì sao chúng ta không đuổi theo..?"

Nguyễn Anh Tài trong lòng rất là bực bội, bên mình rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, một lúc toàn diệt hơn năm trăm tên đạo phỉ, với lại vào thời điểm này sĩ khí bên mình đang dâng cao, đối phương lại giảm xuống cực thấp, đây là cơ hội không thể tốt hơn để đem đám đạo phỉ kia toàn diệt, không hiểu như thế nào đúng cái thời điểm quan trọng này lão cha của mình lại bảo dừng tay, thật là phí đi một cơ hội lập công quá mà.



"Trong quân đội không có phụ tử..!"

Nguyễn Anh Đức liếc mắt nhìn thằng con này của mình một cái, nhàn nhạt lên tiếng trách móc.

"Vâng..! Thiên Phu Trưởng, tôi đã hiểu..!"

Nguyễn Anh Tài rất là không vui, nhưng mà cũng là khép chân lại theo nghi lễ quân đội nhận lỗi.

Không có biện pháp, nếu ở bên trong Chấn Nam Thành mình làm tổng bộ đầu chức vụ thì muốn làm cái gì cũng được, nhưng nếu đã tham gia vào quân đội, như vậy thì phải theo quy tắc bên trong đó mà tiến hành. Nhất là lão cha của mình lại là một người rất là nghiêm khắc cùng cố chấp.

"Thiên Phu Trưởng..! Tôi có điều không hiểu, vì sao chúng ta lại phải dừng tay..!"

Lần này Nguyễn Anh Tài thông minh hơn, hắn không dùng quan hệ cha con với lại Nguyễn Anh Đức nữa, mà là lấy thân phận của một người binh sĩ có quân hàm không tệ bên trong Quân Đội lên tiếng hỏi, không tìm hiểu được quyết định bất thường này của Nguyễn Anh Đức, đừng nói là hắn, nhiều binh sĩ nơi đây cũng không có cam tâm a.

"Bộ cậu không có cảm nhận được mấy ngày nay chúng ta chiến đấu rất là thuận lợi hay sao?" Nguyễn Anh Đức không có trả lời chính thức câu hỏi của Nguyễn Anh Tài, mà đi hỏi ngược lại.

"Thiên Phu Trưởng..! Mấy ngày trước khi cùng Dư Khúc tướng quân hành quân, không phải chúng ta vẫn thuận lợi như thế này hay là sao?"

Mấy hôm nay đúng là thuận lợi thật, bọn họ giết không dưới một ngàn người của Chấn Nam Đạo, nhưng nếu vì nguyên nhân này mà lão giả nhà mình ngăn cấm không cho tấn công tiếp, hắn cũng là không phục một chút nào cả.

Nhớ cách đây năm ngày trước, khi mà Nguyễn Dư Khúc không có vì chuyện trên Trường Sa Quân Đoàn rời khỏi nơi đây, Chấn Nam Thành dưới sự chỉ huy của anh ta liền là đánh đâu thắng đó, thuận lợi hơn bây giờ rất là nhiều lần..

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play