Người mà đem tình báo về những nơi ẩn trốn của Chấn Nam Đạo cho Chấn Nam Thành quân đội cũng là do Mang Huyền Phong hắn phái người đưa đến.

Mục đích của hắn chỉ có một, đó là muốn mượn tay của Chấn Nam Thành quân đội đem Chấn Nam Đạo trên dưới người giết sạch một lượt.

Còn một bước cuối cùng, đúng như hắn dự tính là Hồ Phi sẽ huy động tất cả mọi người tại bên ngoài trở lại trấn thủ Đại Cao Phong Sơn.

Nhưng tên này không có biết, khi mà mình huy động tất cả người trở lại, đó cũng là lúc mà Chấn Nam Đạo từ trên xuống dưới phải bị diệt vong thời điểm.

"Không cần thiết phải làm như vậy..!"

'Ân..! Âm thanh này là của ai..?' Mang Huyền Phong kinh dị đưa mắt nhìn xung quanh xem ai là người vừa rồi nói ra lời nói kia, đáng tiếc hắn có chút thất vọng rồi, nhìn quanh cũng không thấy người nào xa lạ trừ những người bên trong đây.

Có điều tên này cả gan làm trái lời nói của Hồ Phi, một khi tìm ra được, nhiều khả năng tên này sẽ gặp phải họa lớn.

Hồ Phi tên này rất là ghét những người chuyên đi phản đối ý kiến của hắn, nhất là trong thời điểm nhạy cảm như thế này.

"Rầm..!" Chấn động vang lên, Hồ Phi trên gương mặt lộ ra vẻ mặt biến hóa vô cùng lớn, Mang Huyền Phong lúc này đang cười thầm, quả nhiên là tên kia chán sống rồi.

"Đại ca..! Anh đã xuất quan..?"

Mang Huyền Phong chỉ đoán đúng được phân đoạn đầu, đó là phản ứng của Hồ Phi khá là kịch liệt khi nghe âm thanh phản đối quyết định này của hắn.

Nhưng sau đó mọi chuyện dường như là trái lại với mong muốn của Mang Huyền Phong, Hồ Phi gương mặt kịch liệt biến hóa, nhưng là chuyển biến theo chiều hướng vui mừng cùng kích động, mà không phải là giận dữ muốn tìm người đó tính sổ ngay lập tức.

'Đại ca..? Như vậy không phải nói người vừa rồi nói là Tiếu Nhất Hồng hay sao..?' Mang Huyền Phong trong lòng chấn động mãnh liệt.


Hắn gia nhập vào Chấn Nam Đạo thời gian mấy tháng trước, khi đó chỉ có Hồ Phi cùng đám người Hắc Cẩu đứng ra hoan nghênh hắn, theo như đám người này nói không phải là Chấn Nam Đạo có ý khinh khi hay chê bai gì hắn khi không được Bang chủ tiếp đón, mà là vì lúc đó Tiếu Nhất Hồng đang bế quan, nghe nói là tên này muốn đột phá Yêu Sư tam trọng cường giả, thời gian đã gần cả năm trời rồi, đến giờ vẫn chưa có xuất hiện, mọi chuyện bên trong Chấn Nam Đạo đều là do Hồ Phi cùng mấy anh em của hắn làm chủ.

Thế nên kể từ khi đó đến nay hắn vẫn chưa từng nhìn thấy người đứng đầu chân chính của Chấn Nam Đạo, nhìn tình cảnh này, ngày hôm nay có rất lớn khả năng hắn sẽ được gặp mặt người mạnh nhất của Chấn Nam Đạo nơi đây, Bang chủ Tiếu Nhất Hồng.

"Xẹt..!"

"Nhị đệ..! Một năm qua vất vả cho em..!"

Tiếu Nhất Hồng đúng như dự đoán của Mang Huyền Phong xuất hiện, khác xa với những gì mà hắn nghĩ về Tiếu Nhất Hồng trước đây là một người hoành hành bá đạo, ăn mặc xa hoa. Tiếu Nhất Hồng trước mắt hắn đây là một người bình dị gần gũi.

Ăn mặc hết sức bình thường, không khác bình dân bá tánh là mấy, nếu như người không biết mà nhìn vào, chắc cũng chẳng có ai phân biệt ra được sự khác biệt của Tiếu Nhất Hồng so với lại những người nông dân.

"Đại ca..! Em làm không tốt, đã làm cho Chấn Nam Đạo phải chịu tủi nhục..!" Hồ Phi nghe Tiếu Nhất Hồng khen ngợi, gương mặt xấu hổ không thôi, đâu đó còn là tự trách cùng nhận lỗi.

Không nhận lỗi là không có được, trước khi Tiếu Nhất Hồng bế quan đã tin tưởng giao toàn bộ Chấn Nam Đạo cho hắn quản lý, hy vọng hắn có thể làm tốt công việc của mình, chờ đến khi y xuất quan.

Nhưng mà kết quả thì thế nào..?

Dưới sự lãnh đạo của hắn, lão tam Hắc Cẩu chết, lão tứ Hồng Côn chết. Hai đứa con của Tiếu Nhất Hồng là Tiếu Khánh Ly cùng Tiếu Nhất Hồ cũng chết.

Mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ cũng bị diệt mất hai mươi phần trăm, còn lại những anh em khác thì là chết nhiều vô cùng.

Hiện bây giờ Chấn Nam Đạo còn phải đối diện với lại áp lực cực lớn từ phía Thành Chủ Phủ quân đội tấn công, nguy trong sớm tối, hắn thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại Tiếu Nhất Hồng, như không phải giữ lại cái mạng quen của mình để trả thù cho các anh em đã mất, hắn đã đưa đao lên tự sát từ lâu lắm rồi.

"Chín tháng qua xảy ra cũng không ít chuyện..!"


Nghe Hồ Phi thuật sơ qua những chuyện xảy ra trong vòng gần một năm qua kể từ khi mình bế quan, Tiếu Nhất Hồng chỉ gật nhẹ đầu, gương mặt của hắn khá là bình tĩnh, không một tia gợn sóng.

Không ai có thể nhìn ra được trong lòng của Tiếu Nhất Hồng hiện tại đang suy nghĩ gì, là vui hay là buồn nữa.

'Đáng sợ..!' Mang Huyền Phong nhìn biểu cảm của Tiếu Nhất Hồng hiện tại, trong lòng không khỏi run sợ.

Biểu cảm hiện nay của Tiếu Nhất Hồng làm cho Mang Huyền Phong hắn không rét mà run.

Như nghe tin mấy người Hắc Cẩu hay Hồng Côn bị giết Tiếu Nhất Hồng có phản ứng này thì cũng thôi, có thể chấp nhận được, vì hai người kia chỉ là người dân nước lã, không có quan hệ máu mủ gì, hay nói đúng hơn mấy người kia chỉ là chân chó của Tiếu Nhất Hồng, có chết y cũng không có quan tâm là đúng.

Tuy nhiên Tiếu Khánh Ly cùng Tiếu Nhất Hồ thì lại khác, đó là hai đứa con ruột thịt của ông ta, nay nó đã bị người ta diệt, vậy mà Tiếu Nhất Hồng vẫn không có chút xíu xúc động gì.

Nếu như là hắn tại hoàn cảnh của Tiếu Nhất Hồng, hắn sẽ nỗi trận lôi đình, gào thét một phen, sẽ dùng mọi cách để trả thù, còn máu lạnh vô tình như Tiếu Nhất Hồng bây giờ, hắn là làm không được.

"Có biết vì nguyên nhân gì Chấn Nam Thành quân đội tấn công chúng ta đến bây giờ còn chưa lui binh hay không..?" Tiếu Nhất Hồng ngẫm nghĩ một chút, sau đó lên tiếng hỏi.

Chấn Nam Thành quân đội muốn diệt đi Chấn Nam Đạo bọn họ tâm tư đã có từ rất lâu, cả mấy trăm năm trở lại đây, nên chuyện này không có gì mới.

Lạ một điểm là thời gian bọn chúng lựa chọn để tấn công.

Đây đã là ngày mùng một Tết Nguyên Đán, theo như thường lệ, những ngày cuối năm hay là đầu năm, là lúc tất cả các mọi người nghĩ ngơi đón tết, thời điểm này người nào cũng muốn ở bên cạnh gia đình của mình, không ai muốn đi chém chém giết giết vào thời gian này.

Nhưng Chấn Nam Thành quân đội lại làm ngược lại với thường quy, bên trong này hắn nghĩ chắc là sẽ có uẩn khúc gì đây.

"Đại ca..! Theo tin tức tôi được biết người dẫn đầu lần này của Chấn Nam Thành quân đội là một người trẻ tuổi tên là Nguyễn Dư Khúc, chính người này đã chỉ huy quân đội tấn công chúng ta không ngừng nghỉ..!" Hồ Phi đúng sự thật trả lời câu hỏi của Tiếu Nhất Hồng.


Theo Khư Ngung báo cáo lại, lần này có nhiều binh sĩ bên trong quân đội Chấn Nam Thành muốn về nhà, ăn tết xong liền sẽ tấn công Chấn Nam Đạo bọn họ tiếp, tuy nhiên có một người không có đồng ý, đó là một tên Tướng Quân rất là trẻ tuổi không muốn mọi người rút lui trong cái thời điểm này, phải nhân cơ hội có đà chiến thắng, nhất cử tiêu diệt Chấn Nam Đạo bọn họ, sau đó trở lại ăn tết mừng công cũng không hề muộn.

Đám binh sĩ kia không hiểu sao vẫn cứ nghe theo lời của tên tướng quân trẻ tuổi kia răm rắp, ban đầu hắn cũng nghi ngờ thân phận của đối phương không đơn giản, nhưng điều tìm hiểu như thế nào thì cũng chỉ biết được tin tức duy nhất là tên thanh niên kia đến từ Mân Việt Quận Thành mà thôi.

"Nguyễn Dư Khúc..! Như vậy thì không có trách...!" Tiếu Nhất Hồng ánh mắt có chút co lại, gương mặt ngàn năm bất biến của hắn sau khi nghe đến cái tên này cũng không khỏi biến hóa.

"Đại ca..! Anh biết rõ ràng về người này..?" Câu hỏi mà Hồ Phi vừa lên tiếng cũng là tiếng lòng của sáu người còn lại bên dưới.

Nguyễn Dư Khúc này là một đại nhân vật, tất cả mọi người ở nơi này đều công nhận một điều như thế, nội biểu hiện biến hóa trên gương mặt của Tiếu Nhất Hồng, cũng là đã đủ cho bọn họ suy đoán như vậy.

Vấn đề bọn họ muốn biết nhất ở đây là thân phận của người này, như ai cũng biết, đám người của mình quanh năm suốt tháng vẫn cứ quanh quẩn nơi cái máng lợn Chấn Nam Thành cùng vài tòa thành xung quanh, rất hiếm khi lên được Mân Việt Quận Thành, nên nhiều khi tin tức mình không được rõ ràng cho lắm.

Tuy nhiên Tiếu Nhất Hồng lại khác, y có hai đứa con đang ở tại trên Mân Việt Quận Thành, hàng năm cũng là một vài lần lên thăm bọn chúng, nên tin tức hay ánh mắt đều cao hơn đám người mình ở đây nhiều lắm, biết được thân phận của Nguyễn Dư Khúc cũng không phải là chuyện gì quá to tác.

"Cũng không có gì..! Y là một thiên tài tại Mân Việt Học Viện trên Mân Việt Quận Thành mà thôi..!" Tiếu Nhất Hồng phất tay áo một cái, không hề có một tia cảm xúc lên tiếng nói dối.

Hắn cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi, nếu mà hắn nói cho đám người này biết, Nguyễn Dư Khúc là người thừa kế của Nguyễn Gia trên Cổ Loa Thành, hắn dám chắc đám người này sẽ không có một chút do dự chạy trốn tán loạn.

Không nói đến tài năng quân sự hay thực lực của Nguyễn Dư Khúc ra làm sao, chỉ nói đến cái thân phận khủng khiếp kia của y, cũng đã đè chết vô số người rồi.

'Kỳ lạ..! Nguyễn Dư Khúc không phải đang ở Trường Sa Quân Đoàn đối đầu với lại Chân Lạp Vương Quốc hay sao?' Tiếu Nhất Hồng ngồi lại trên ghế chủ vị của mình, ánh mắt xoay chuyển liên hồi.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play