Hắn hiện tại thực lực hắn đã đủ mạnh, vốn sẽ không có để một cái Trần Tiên Phượng vào trong mắt.

Nhắm đến cô ta, là vì hắn muốn xem bên trong Trần Phủ còn có bao nhiêu đại nhân vật của Mang gia còn đang ẩn mình, hay là những người ủng hộ tuyệt đối cho mấy tên nội gián này, để biết đường rộng rãi tính toán cho các mục đích tiếp theo.

Nói trắng ra Trần Tiên Phượng chỉ là một miếng mồi mà thôi.

Vốn ân oán giữa Trần gia cùng Mang gia, không có liên quan gì đến Trần Vân Thanh hắn cả, nhưng đám người Mang gia năm lần bảy lượt muốn dồn hắn vào con đường chết, hắn không thể không phản kích lại đối phương.

Chưa nói đến chuyện bên kia Chấn Nam Đại Sơn hắn đem Mang gia nhị thiếu Mang Đại Hùng làm thịt, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ điều tra ra được, khi đó hắn cùng đối phương sẽ không chết không thôi.

Ra tay trước đem người nào của Mang gia diệt đi, liền là tốt cho hắn cái đó, cũng không thể cứ chịu đòn mãi mà không phản kích được.

Những chuyện này là ân oán riêng giữa hắn cùng Mang gia cùng Trần Vân Thanh hắn, hắn là muốn tự mình đi giải quyết, không muốn nói rõ cho Nghiêm Linh Nhi, hắn không muốn cô nàng này cuốn vào loại chuyện ân oán phức tạp này.

"Vân Thanh đại ca! Cái này cho anh!" Nghiêm Linh Nhi đưa ra một cái túi không gian, mỉm cười đối với Trần Vân Thanh nói.

Nàng biết chuyện bên trong giữa Trần Vân Thanh cùng Trần Tiên Phượng này sẽ không có đơn giản, nàng cũng là muốn giúp đỡ hắn một hai.

Nhưng nhìn Trần Vân Thanh biểu hiện, hắn vốn là không muốn nàng xen vào chuyện này, đã như vậy nàng cũng không có cưỡng cầu làm cái gì, trong lòng nàng tin tưởng, với bản lĩnh của Trần Vân Thanh hiện tại, liền là có thể giải quyết được những cái ân oán nhỏ bên trong Trần Phủ kia.

"Cái này là cho em! Không phải tại Hắc Thạch Sơn anh đã nói, đến Chấn Nam Thành anh liền sẽ trả lại Hạ Phẩm Linh Thạch đã mượn cho em sao!" Trần Vân Thanh lắc đầu, không có nhận cái túi không gian mà Nghiêm Linh Nhi đưa qua cho.

Không cần dùng tinh thần lực qua sát, hắn cũng là biết được bên trong là có ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch mà Nghiêm Linh Nhi vừa mới nhận tại Nha Môn Phủ Thành bên kia.


Từ khi đem Nghiêm Linh Nhi hóa trang thành Trần Tiên Phượng, cũng như để cô ta vào bên trong Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng, Trần Vân Thanh hắn là đã không có ý định lấy số tiền thưởng kia rồi.

Nghiêm Linh Nhi đã giúp đỡ cho hắn quá nhiều đi, không nói cô ta không một chút nhíu mày đưa toàn bộ tài sản cho hắn mượn, chỉ nói đến đống Trận Pháp Thư Tịch kia, giá trị của nó là nhiều hơn mấy trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch này quá nhiều đi, có thể nói nó là vô giá cũng không quá, hắn đưa cho cô gái này ít Linh Thạch thì có đáng gì đâu, nếu trong tay hắn còn nhiều hơn, hắn chắc chắn sẽ đưa cho cô ấy nhiều hơn hiện tại nữa.

"Linh Nhi! Không phải là anh không muốn lấy số Hạ Phẩm Linh Thạch này, mà trong tay anh còn có số lượng Linh Thạch lớn hơn nơi này rất là nhiều!" Đối diện với ánh mắt như đao của Nghiêm Linh Nhi, Trần Vân Thanh không thể làm gì hơn liền là đưa ra một cái lý do hợp lý hơn.

Trần Vân Thanh hắn có chút không hiểu, Hạ Phẩm Linh Thạch là đồ tốt, là tiền tài vạn năng, người gặp người thích, tu luyện giả gặp tu luyện giả vui. Thế nhưng mà cô gái Nghiêm Linh Nhi này lại đi chê, không muốn nhận, còn dùng ánh mắt tuyệt giao kia nhìn hắn nữa, thật sự không biết làm thế nào, trên đời này đúng là người chê tiền nhiều thật.

"Vân Thanh đại ca! Anh không có gạt em đi!" Nghiêm Linh Nhi thần sắc là không có thay đổi, trên mặt là hiện rõ hai chữ không tin.

Như Trần Vân Thanh tên này thật sự có nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch đến như thế, tại bên trong Hắc Thạch Sơn, hắn cũng không có mặt dày đến nỗi mượn tiền của một cô gái nghèo nàn như là nàng đây đâu.

Lời nói của Trần Vân Thanh tuyệt đối không có đáng tin, tên khốn kiếp này nói như vậy, chẳng qua là không muốn nhận cái này đám Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi, nàng là biết tổng, muốn lừa gạt nàng, là không có dễ dàng như vậy đâu.

"Đi theo anh..!" Trần Vân Thanh thở dài, không có cùng nha đầu này giải thích cái gì thêm nữa, lấy tay nắm tay cô ta kéo đi.

Hắn khá rõ tính cách của Nghiêm Linh Nhi, như mà không có đưa ra bằng chứng rõ ràng cho cô ta thấy, dù có giải thích gãy lưỡi cô ta cũng là không có tin tưởng đâu, để cái hơi sức đó đi làm chuyện khác thì hay hơn.

"Lại nắm tay..!" Nghiêm Linh Nhi bất mãn lên tiếng nói nhỏ.

Tên khốn kiếp này lần nào cũng là như thế, cứ làm việc theo ý của mình, không có quan tâm đến cảm nhận của bất kỳ ai.


Tên này có biết hay không, tay của một người con gái, chỉ có người mình yêu mới có thể được nắm thôi à nha.

Có điều nàng cũng không có phản đối cái hành động không quan tâm gì khác của Trần Vân Thanh.

"La Lâm Thương Hội hoan nghênh quý khách! Không biết tiểu nữ có thể giúp đỡ được gì cho hai vị!"

Trần Vân Thanh cùng Nghiêm Linh Nhi hai người vừa bước chân vào một cái đại hình buôn bán mười tầng Thương Hội sau, liền có một vị tiểu thư khá là có nhan sắc, tu vi Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới, lên tiếng tiếp đón.

"Vân Thanh đại ca! Chúng ta đến đây để làm gì?" Nghiêm Linh Nhi kéo nhẹ góc áo của Trần Vân Thanh, lên tiếng hỏi nhỏ.

Trần Vân Thanh này muốn chứng minh cho nàng biết mình có rất nhiều tiền, nhưng mà có rất nhiều cách mà, có cần đi đến La Lâm Thương Hội nơi này hay là không?

Nàng tại đây thời gian không có ngắn, nên là hiểu được, La Lâm Thương Hội không chỉ là Thương Hội mạnh nhất Chấn Nam Thành, Mân Việt Quận, Lạc Việt Vương Quốc, thậm chí là toàn bộ Nam Hoang Chi Địa nơi đây.

Cái này đại hình buôn bán, là số một Nam Hoang Chi Địa không phải bàn cãi, nghe đâu nó là do một đại thế lực bên Hoa Mỹ Vương Quốc làm ra, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, đặt biệt giá cả cũng khá là đắt đỏ.

Qua mấy ngày ở chung, nàng là biết Trần Vân Thanh chẳng phải là người khá giả gì, đi đến nơi đây, không phải là tự tìm mất mặt hay là sao?

"Vị tiểu thư này! Không biết phải xưng hô với cô như thế nào?" Trần Vân Thanh quăng cho Nghiêm Linh Nhi một cái an tâm ánh mắt, sau đó mỉm cười thân thiện đối với cô gái đang tiếp đãi mình đây hỏi.

"Hồi sư huynh! Tôi họ Thiệu, tên là Mỹ Mỹ, anh gọi tôi là Mỹ Mỹ là được rồi!" Thiệu Mỹ Mỹ cũng là mỉm cười vui vẻ trả lời Trần Vân Thanh.


Nàng nhìn qua hai người Trần Vân Thanh liền có nhận xét, hai người này không phải là thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc gì, nhưng nàng vẫn rất là khách khí với đối phương, đây là phương châm làm việc của nhân viên La Lâm Thương Hội.

Dù khách hàng có là một tên ăn mày, nhưng khi đã bước chân vào La Lâm Thương Hội, đều là phải được tôn kính, như là một vị hoàng đế một dạng.

"Thiệu tiểu thư! Tôi có một mối làm ăn, muốn bàn với lại Chấp Sự của các vị, không biết cô có thể dẫn đường hay không?"

Trần Vân Thanh cũng không có gọi thẳng tên của bị mỹ nữ này, hắn biết đối phương đa phần là khách khí, quan trọng không có thân quen gì, hắn cũng sẽ không có gọi thẳng tên đối phương, như Nghiêm Linh Nhi thế này thì không có tính, hai người bọn họ là bằng hữu mà, thân thiết gọi tên nhau cũng chẳng có vấn đề gì.

"Hồi sư huynh! Như giao dịch nhỏ, tôi có thể tự mình làm chủ được, anh hoàn toàn có thể an tâm!" Thiệu Mỹ Mỹ trong ánh mắt có chứa xin lỗi hàm ý.

Chấp Sự của La Lâm Thương Hội thật sự có tại đây, nhưng không phải nàng không muốn đưa Trần Vân Thanh đến gặp, mà La Lâm Thương Hội có một cái quy định, như giao dịch không vượt qua một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, cấp dưới hoàn toàn có thể làm chủ, không cần thiết phải làm phiền đến cấp trên.

La Lâm Thương Hội là một cái đại Thương Hội rất là lớn, mỗi ngày nơi đây mỗi ngày giao dịch ít nhất cũng lên đến mấy trăm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch mua bán, một con số rất là khổng lồ, trong đó không ít là dưới một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch trở xuống.

Như hạn ngạch buôn bán nhỏ như thế cũng là phải đến tay của Chấp Sự, Chấp Sự không có mệt chết mới là lạ. Thế nên dù trong lòng không có ý xem thường Trần Vân Thanh hai người này, nhưng ít nhất hai người vẫn phải lấy ra được hàng hóa chứng minh mình thật sự có đơn mua bán lớn mới được a.

"Vậy cô xem cái này đi!"

Trần Vân Thanh nhìn vào ánh mắt chân thành của cô gái này cũng liền hiểu, cô ta là không có ý gì khinh thường hắn bên trong, hắn cũng tự hiểu, nơi này dị thế giới, mình là không còn cái hào quang Tổng Giám đốc công ty Vân Thanh như tại Địa Cầu.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play